Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 12
Hôm nhận được kết quả thi, cả trường giống như một mớ hỗn độn.
Trong phòng học sinh hò hét loạn xạ, một bộ phận đang thảo luận đáp án của đề thi, một bộ phận lại đang nói về bộ phim mới chiếu gần đây, từ chuyện gả sai kiệu hoa cho tới tiên kỳ hiệp truyện, từ chuyện binh hoang mã loạn cho tới phim truyền hình lãng mạn.
Chủ đề câu chuyện quả thực giống như nước chảy, nối liền không đứt.
Mạnh Thịnh Nam nhìn xung quanh phòng học, Lý Nham không ở đây, một đám nữ sinh đang cười hì hì nói chuyện cùng nhau, quần áo màu sắc rực rỡ, ai cũng xinh đẹp. Cô thu tầm mắt lại, bên tai có người đang gọi cô.
“Nhìn gì thế?” Là Phó Tùng.
Cô nói. “Mỹ nữ.”
“Sở thích này của cậu thật đặc biệt.”
Mạnh Thịnh Nam chỉ cười không nói.
“Chừng mười mấy ngày nữa là lại sang năm mới rồi.” Phó Tùng dời trọng tâm câu chuyện.
Mạnh Thịnh Nam “ừ” một tiếng.
“Sách đọc đến đâu rồi?”
“Đọc xong Biên thành rồi.”
“Có rút ra điều gì không?”
Nhắc tới chuyện này, Mạnh Thịnh Nam hơi thả lỏng người ra.
“Tình yêu những năm ấy thực sự rất thuần khiết.”
Phó Tùng buồn cười nhìn cô. “Nói một câu mà thở dài hai lần, sao thế?”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Tớ nghĩ tới hình ảnh cuối cùng kia, Thúy Thúy ngồi ở trên con đò bên bờ sông cũ chờ Na Tống quay về, một năm, hai năm cũng có thể là cả đời.”
Phó Tùng nói. “Cậu cảm thấy cô ấy có đợi được không.”
“Không biết.” Cô hỏi lại. “Cậu cảm thấy thế nào?”
Phó Tùng nói. “Có thể.”
“Vì sao?”
“Kiểu gì cũng sẽ đợi được mà.”
Cậu ta còn chưa kịp giải thích, chủ nhiệm lớp đã bước vào phòng học. Trong phòng học bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, mọi người về lại chỗ cũ, con mắt nhìn chằm chằm phiếu điểm trong tay giáo viên, biểu cảm ấy giống như sắp xông pha khói lửa vậy. Một phút sau, bài thi bắt đầu được phát xuống.
Con mắt Tiết Lâm đỏ ửng giống như sắp phát khóc.
“Mạnh Thịnh Nam.”
Cái biểu cảm ấy giống như Sử Kim vậy, kinh ngạc tột độ. Lúc ấy trong lớp đang náo nhiệt, có bạn học nam vui vẻ chỉ chỉ trỏ trỏ vào sách giáo khoa, mấy phút sau bài thi chưa phát xuống cả lớp đã bắt đầu ồn ào. Sử Kim nghiêng đầu trò chuyện với Trì Tranh, không để ý giáo viên đang nói gì, có người truyền bài thi xuống cho cậu ta, cậu ta bỗng giật mình.
“Cậu giỏi vậy.”
Sử Kim không hiểu mô tê, cầm bài thi của mình lên.
“Ôi vc.”
Trì Tranh giương mắt. “Sao thế?”
Bài thi tiếng Anh trong tay cậu ta viết ba chữ số vừa đỏ lại vừa to, đây là bài thi đầu tiên cậu ta trên 100 điểm.
“Người anh em, tớ muốn nghịch thiên rồi.” Sử Kim nuốt nước miếng.
Trì Tranh cười một cái. “Giỏi.”
Sử Kim nhìn Trì Tranh, sắp phát điên rồi.
“Tớ nói…” Sử Kim than.
Trì Tranh hỏi. “Cái gì?”
“Cô bạn đó thật sự không phải người bình thường.”
Trì Tranh nhìn cậu ta hỏi. “Ai?”
“Nữ thần.”
Sử Kim vừa nói xong, bài thi của Trì Tranh cũng nằm gọn trong bàn tay cậu.
“Bao nhiêu?” Sử Kim ngó xem.
Trì Tranh cười, nhìn con số 29 to đùng trên giấy.
“Được rồi, tăng 2 điểm so với lần trước.”
Trì Tranh nói. “Cút.”
“Lúc đó cho cậu đáp án cậu không chép, bây giờ đã thấy ngu chưa?”
“Tạm được.”
“Mẹ nó nữa, mẹ cậu không đánh cậu thì cậu không lo phải không?”
“Người nên lo lắng là cậu.” Trì Tranh nói.
Sử Kim giương cằm lên, tay phải nhanh chóng xoay bút.
“Tớ thì lo gì?”
“Cậu đột nhiên tăng mấy chục điểm, mẹ cậu không nghi sao?”
Sử Kim bị nói trúng tim đen, bút trên tay rơi xuống mất đất.
Đầu lưỡi Trì Tranh đá đá bên má phải vẻ giễu cợt. Sau đó, Sử Kim dùng bút sửa điểm thành 78 nhưng thực ra lòng đang rỉ máu, điểm kiểm tra cao như vậy mà lại phải sửa. Lúc nhận được hết điểm thi, toàn bộ học sinh trong trường đều cảm thấy thoải mái trong lòng, Mạnh Thịnh Nam bị Thích Kiều cho leo cây, một mình tới hiệu sách ở quảng trường.
Trời tối mới về đến nhà.
Đèn trong nhà bật sáng choang, có tiếng nói xen lẫn tiếng cười. Trong phòng bếp, Thịnh Điển đang bận rộn, cô mới đẩy cửa vào đã thấy Khang Khái rồi, anh ta và Mạnh Tân cùng ngồi trên salon nghiêng đầu nhìn cô.
Mạnh Tân cất lời. “Đứng ở cửa làm gì, xem ai tới này?”
Mạnh Thịnh Nam “ah” một tiếng.
“Không nhận ra sao?” Khang Khái đứng lên.
Mạnh Thịnh Nam sững sờ một lúc rồi cười.”Cái đó…Hai người trò chuyện đi, con đi nhà bếp xem mẹ có cần giúp gì hay không.” Nói xong cũng chuồn luôn.
“Con bé này..” Mạnh Tân lắc đầu.
Khang Khái cười, liếc mắt nhìn vào phòng bếp rồi tiếp tục trò chuyện với Mạnh Tân.
Mạnh Tân hỏi. “Chú nhớ khi đó cháu báo học lên Thạc sĩ, mấy năm nữa mới xong?”
“Ba năm.”
“Cũng 25 rồi.”
Khang Khái gật đầu cười.
“Tới lúc đó định ở Bắc Kinh hay là về?”
Khang Khái nói. “Còn chưa chắc chắn ạ, bây giờ cháu đang ở bệnh viện Bắc Kinh làm thực tập.”
Mạnh Tân nói. “Cháu học y thì thích hợp nhưng mà Nam Nam thì không.”
“Ý chú là?”
“Ngẫm lại thì còn chưa có dự định, nó có dự định gì thì sẽ thực hiện bằng được, thôi kệ nó đi.”
Khang Khái suy nghĩ một chút. “Con gái học y rất khổ, từ nhỏ Nam Nam đã thích viết văn, nói không chừng sau này em ấy cũng đi theo con đường này.”
“Hiếm có người khen nó.” Mạnh Tân cười haha vài tiếng.
Khang Khái mỉm cười.
Thịnh Điển làm xong đồ ăn, Mạnh Thịnh Nam gọi hai người tới ăn cơm. Cô đã không gặp Khang Khái một năm nay rồi, mỗi lần anh ta về cũng rất ít khi nói chuyện, chắc là do lớn rồi nên biết xấu hổ, chơi với anh trai nhà bên cũng không được tự nhiên nữa.
Cô rửa hoa quả xong rồi bưng tới phòng khách.
“Cha, anh Khang Khái, ăn cơm.”
Hai người đứng lên, Khang Khái cảm ơn rồi lại từ chối, định về nhà.
Mạnh Tân nói. “Nếm thử tay nghề của thím đi, gấp cái gì.”
Thịnh Điển mặc tạp dề đi ra từ trong bếp.
“Sao lại vội đi như thế?” Có lẽ là nghe được lời của Khang Khái, Thịnh Điển hỏi.
Khang Khái cười nói. “Lần sau đi ạ. Thím, ăn cơm ở đây thì một bàn đồ ăn mẹ cháu làm ai ăn hết.”
Thịnh Điển cười một cái.
“Tính tình mẹ cháu mãi không đổi.”
Khang Khái nói. “Cháu đi trước đây, hôm sau sẽ tới nếm thử tay nghề thím.”
“Đi đi.” Mạnh Tân nói.
Trong phòng ấm áp, sau khi Khang Khái đi, tiếng TV cũng to hơn, một nhà ba người Mạnh Thịnh Nam quây quần bên bàn cơm ăn cơm, trò chuyện, đề tài của Thịnh Điển lại rơi trên người Khang Khái.
“Nhìn từ nhỏ tới lớn, đứa nhỏ Khang Khái này càng nhìn càng thích.”
Mạnh Thịnh Nam dùng sức nuốt cơm.
Thịnh Điển nói. “Học giỏi lại đẹp trai, hiếu thuận, đi đâu tìm được người như vậy?”
Mạnh Thịnh Nam suýt nữa chết nghẹn.
Thịnh Điển thở ra, trong TV có người đang nói chuyện, Mạnh Thịnh Nam cúi đầu ăn xong miếng cuối cùng rồi lau miệng.
“Con ăn xong rồi, lên lầu đây.”
Vẫn là cách cũ, thừa dịp Thịnh Điển còn chưa nói gì cô đã chuồn mất. Hôm đó trăng sáng sao thưa, gió lạnh thổi từ ngoài vào trong phòng, loáng thoáng có thể nghe được tiếng pháo hoa từ xa.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, khoác một cái áo thật dày.
Biểu tượng QQ trong máy tính đột nhiên hiện lên, lại có một người kết bạn với cô, cô lại gần xem thử, là nickname tên con chuột triết học.
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi. “Phó Tùng?”
“Tớ còn tưởng cậu chưa đoán ra.” Bên kia nhanh chóng rep lại.
Mạnh Thịnh Nam nói. “Con chuột triết học là tên tớ đặt cho cậu, còn có thể sai sao?”
Phó Tùng gửi một cái icon mặt cười.
Hôm nhận được điểm, điểm Tiếng Anh của Phó Tùng mặc dù không quá thê thảm nhưng kéo không ít điểm xuống, vì vậy lấy lý do hỏi bài để thêm QQ của cô.
Phó Tùng hỏi. “Đang làm gì đấy?”
“Không làm gì cả.”
Phó Tùng nói. “Ah.”
Mạnh Thịnh Nam không tìm được chủ đề nói chuyện nên không trả lời nữa, một lát sau Phó Tùng lại gửi tin nhắn tới.
“Ăn cơm chưa?”
“Rồi.”
“Mai có rảnh không?”
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Phó Tùng nói. “Không có gì đâu, hỏi thế thôi.”
“Ừm, học thêm.”
“Vậy đi ngủ sớm đi, không làm phiền cậu nữa.” Cậu ta gửi một icon tạm biệt.
Mạnh Thịnh Nam xoa xoa mặt mình, gửi lại icon tạm biệt.
Ban đêm không ngủ được, sách cũng không xem nổi, cô mở máy phát nhạc ra, đĩa từ từ quay, có giọng hát truyền tới, nhẹ nhàng, dịu dàng như đang vẫy gọi cô. Năm 2003 Châu Kiệt Luân ra album mới tên Ngày Nắng nổi tiếng khắp nơi.
Bài hát được lặp đi lặp lại bên tai.
“Thật lâu thật lâu có một người yêu em sâu nặng, cơn gió ấy cứ thổi mãi thổi mãi, thổi khoảng cách chúng ta ra thật xa.”
Tiếng ca chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, Mạnh Thịnh Nam một mực kiếm tìm, cô chạy trên con phố dài thật lâu thật lâu, trời đen mù mịt khiến cô không thấy rõ phương hướng. Sau lưng có người đang gọi cô, giọng nói rất nhẹ, cô mới quay đầu lại trời đã đổ mưa, cậu biến mất không rõ tăm hơi.
“Nam Nam.” Thịnh Điển gọi cô.
Lúc ấy trời đã sáng, cô chậm rãi mở mắt ra rồi ngồi dậy. Cô nghiêng đầu xem, ngoài cửa sổ tuyết trắng đã rơi khắp nơi.
Mặc quần áo tử tế, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới đi xuống lầu, Mạnh Tân đã đi làm, Thịnh Điển đang nấu bữa sáng, hai người ngồi vào bàn nói chuyện phiếm.
Thịnh Điển hỏi. “Chiều nay có phải đi học ghita không?”
“Có.”
“Hai ngày trước mẹ đi siêu thị có gặp cô Trần.” Thịnh Điển nói. “Tinh thần cô ấy không tốt.”
“Thật không?”
“Ừm.” Thịnh Điển nói. “Buổi chiều con tới rồi thay mẹ hỏi thăm cô ấy đi.”
“Biết rồi ạ.”
Thịnh Điển còn nói. “Được rồi, không có chuyện gì thì tới nhà thím Khang chơi đi.”
“Làm gì?” Mạnh Thịnh Nam nhíu mày.
“Tới hỏi kinh nghiệm của sinh viên Bắc Đại.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Ăn sáng xong, Thịnh Điển cùng vài dì trong ngõ đi dạo, lúc ấy tuyết đã ngừng rơi, Mạnh Thịnh Nam về phòng đọc sách, quyển Biên thành kia cô xem đi xem lại thật nhiều lần rồi.
Buổi chiều trước khi đi học đàn, cô đeo ghita chạy tới thư viện
Bởi vì ngày nghỉ nên trong thư viện có không ít người, bên cạnh cô thường xuyên có người đi qua đi lại, trước mỗi kệ sách cũng có nhiều người cầm sách cúi đầu xem.
Cô lật lật vài trang sách trong tay, nhìn đồng hồ.
Ngoài thư viện vang lên tiếng loa phát thanh: Bắc Kinh bây giờ là 16 giờ đúng. Mạnh Thịnh Nam cất sách, cẩn thận đi khỏi cửa hàng, đi bộ hai phút rồi bắt một chuyến xe buýt.
Tuyết rơi trên mặt đất rồi bị gió thổi tan, Mạnh Thịnh Nam xuống xe đi vào trong tiểu khu. Cô cẩn thận nhìn trái ngó phải, mãi tới nhà cô Trần rồi mới thôi. Lúc ấy có rất nhiều người đã tới, cô Trần đang rót nước nóng, vẫn là cái phòng khách rộng rãi kia, Mạnh Thịnh Nam ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhất.
Đều là những người yêu thích ghita, tụ tập một chỗ, xung quanh không ngừng vang lên tiếng cười.
“Cô, gần đây em có học một bài hát mới, đàn cho cô nghe thử.” Một bạn nam mở miệng nói.
Mọi người liên tục vỗ tay.
Trần Tư cười, nói. “Được.”
Mấy người nghiêng tai lắng nghe.
Bạn nam kia là một mầm non văn nghệ, chầm chậm hát một bài Bạn cùng bàn của Lão Lang. Bài hát kia dường như mãi cũng không hết thời, từ năm 1994 tới bây giờ, mười năm rồi vẫn là ca khúc kinh điển.
Từ đàn tự hát xong, mọi người vỗ tay rầm rầm.
“Hát một bài nữa đi.”
Có người bảo cậu ta hát Thời thơ ấu của La Đại Hữu, cậu ta đỏ mặt hát. Cậu ta hát “Bên hồ nước, trên cây đa, ve sầu kêu râm ran.” Lúc hát đến đoạn cao trào, có một vài người cùng hát với cậu ta.
“Một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm, tuổi thơ cứ mơ mơ màng màng như vậy.”
Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn, phủ một tầng dày ở trên mặt đất, hôm đó Trần Tư dạy một bài hát kinh điển của Chu Hoa Kiện, mọi người học tới khi trời tối đen.
Có người hỏi Trần Tư. “Cô, cô thích nhất ca sỹ nào?”
“Trương Học Hữu.” Trần Tư nói.
“Là thích nhất sao?”
Mọi người ồn ào.
Trần Tư cười nhạt, Trần Tư là người phụ nữ dịu dàng, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy cô giống như nhà thơ ngồi trên dòng sông vào chiều muộn, vẽ một nét thơ, dịu dàng lại thản nhiên.
Buổi học kết thúc, học sinh nhanh chóng về.
Mạnh Thịnh Nam nhớ lời Thịnh Điển dặn, ở lại cuối cùng nói chuyện với Trần Tư, khi đó tuyết rơi nhiều hơn, cô đeo đàn ghita, giúp Trần Tư dọn dẹp bàn ghế.
“Cảm ơn.” Giọng nói của cô vẫn dịu dàng.
Mạnh Thịnh Nam mỉm cười.
Trần Tư nói. “Hai ngày trước cô có gặp mẹ em, mẹ em mặc cả rất siêu.”
“Mẹ em vậy đấy.” Mạnh Thịnh Nam không nhịn được cười.
“Mẹ em là giáo viên tiểu học phải không?”
“Vâng, hơn 20 năm rồi.”
Khuôn mặt Trần Tư hiện lên tia ôn hòa. “Chẳng trách lại dạy dỗ em tốt như vậy, con cô ngay cả bóng dáng cũng không thấy.”
Mạnh Thịnh Nam ngượng ngùng sờ mặt mình, chẳng trách trong phòng không có người, cô thuật lại lời mẹ mình cho Trần Tư nghe.
“Sáng nay lúc ăn sáng mẹ em bảo phải hỏi thăm sức khỏe của cô.”
“Sang năm mới rồi cũng chúc cô năm mới vui vẻ.”
“Ừ.”
Dọn dẹp xong, Mạnh Thịnh Nam liếc nhìn tuyết bên ngoài chuẩn bị đi.
“Cô, em về đây ạ.”
“Được, đi đường phải để ý chút.”
“Vâng.”
Ra khỏi nhà, gió lạnh phả vào mặt cô, Mạnh Thịnh Nam quấn khăn quàng cổ, hai tay nhét vào túi áo lông cúi đầu đi về phía trước. Hai chân cô giẫm vào trong tuyết, đèn đường chiếu sáng phía trước.
Hoa tuyết bay đầy trời.
Chưa tới bảy giờ nhưng vì tuyết rơi nên xung quanh đã tối đen, ven đường không còn ai nữa, xe cộ cũng ít đi. Mạnh Thịnh Nam đi rất chậm, dạo quanh một vòng, vừa đi vừa nghỉ. Sau khi đứng ở giao lộ chờ xe, nhìn bên vỉa hè đường 502 một lúc, xe tới, cô bước lên.
Thoáng nhìn xung quanh, lại thấy cậu.
Cậu đi từ bên đường 502 ra, khẽ cúi đầu, vừa đi vừa hút thuốc. Xe từ từ di chuyển, Mạnh Thịnh Nam ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng cao gầy đã đi tới cửa tiểu khu, hoa tuyết từ tan ra, cậu quay đầu lại. Trong xe yên tĩnh, có tiếng hít thở, gió thổi vào cửa thủy tinh lạnh buốt.
“Năm mới vui vẻ.” Cô nhỏ giọng thì thào.
– –
(*) Biên thành là tiểu thuyết ngắn phát hành năm 1936 của Thẩm Tòng Văn. Tiểu thuyết được xem như kiệt tác văn học trữ tình của tác giả, được xếp vào danh sách 100 rồi danh sách 20 tác phẩm vĩ đại nhất thế kỷ XX của Trung Quốc.
Bối cảnh truyện được đặt ở thị trấn yên ả tên Trà Đồng nằm ở phía tây, Trung Quốc. Tiểu thuyết xoay quanh một ông quản đò và cô cháu gái của ông tên Thuý Thuý.
Thúy Thúy, sau khi mồ côi cha mẹ, được đưa đến sống cùng ông ngoại làm nghề lái đò trên con sông rồi trở thành một thiếu nữ khả ái ở tuổi 14. Người ông vui mừng khi thấy cậu cả Thiên Bảo của gia đình chủ bến đem lòng thương yêu cô Thúy Thúy nhưng nàng chẳng hề để ý tới việc cưới xin. Thực ra, trái tim nàng đã thầm lặng hướng theo cậu hai Na Tống, cho dù chàng trai đã được gia đình sắp xếp cho cuộc hôn nhân với một gia đình danh giá. Cuộc tình tay ba chưa có lối thoát thì cái chết đã cướp đi cậu cả Thiên Bảo trong một chuyến đi thuyền. Thúy Thúy bị coi là kẻ mang vận đen cho gia đình chủ bến, tình yêu của nàng và Na Tống rơi vào tuyệt vọng. Người ông quá lo lắng, đau buồn cũng sớm lìa bỏ cuộc sống trong một đêm mưa gió. Na Tống chẳng tìm ra cách giải quyết nào cho số phận tình yêu, ra đi không một lời hẹn ước. Thúy Thúy ở lại với con đò cô đơn, chờ mong người con trai có thể sẽ về mà cũng có thể chẳng bao giờ quay lại.
(Nguồn: Wikipedia)