Ngụy Trang Tao Hóa

Chương 13: Đâm Lao Phải Theo Lao H


Đọc truyện Ngụy Trang Tao Hóa – Chương 13: Đâm Lao Phải Theo Lao H


Edit: Nhọ
Chung Thiên ném người lên giường xong liền đi tắm rửa.

Hắn vẫn luôn luôn là “con ngoan”, một thân đầy mùi rượu thế này không thể về nhà được.

“Ngô…!Nóng quá…”
Bạch Tiểu Ảnh không thoải mái mà xé rách quần áo trên người mình.

Cô đang mặc váy, nửa người trên kéo không được, chỉ có thể tốc làn váy lên trên bụng, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn.

Sau khi Chung Thiên tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy một bức tình cảnh như thế này——
Cô gái nhỏ quần áo không chỉnh tề, váy xốc lên tận trên bụng.

Toàn bộ nửa người dưới chỉ có một chiếc quần lót nho nhỏ còn sót lại, bộ ngực sữa nửa lộ, thân thể vô thức mà vặn vẹo ở trên giường, như là yêu tình câu dẫn người phạm tội.

Hắn nhịn không được miệng đắng lưỡi khô.

Hắn biết rõ, thân thể này mỹ vị đến cỡ nào.

” Ân ha…!Nóng quá…!Giúp tôi…”
Bạch Tiểu Ảnh còn đang cởi quần áo mình.

Cô bực bội vì trên người như bị trói buộc, hận không thể xé hết ra mới có thể thoải mái.

“Bạch Tiểu Ảnh.

Tỉnh dậy đi.”
Chung Thiên kiềm chế dục hỏa trong lòng.

Nỗ lực duy trì hình tượng chính nhân quân tử này của mình.

“Ngô…!nóng.


Thật thoải mái.”
Cánh tay Chung Thiên lành lạnh.

Hắn vừa mới vọt vào nắm nước lạnh cho nên khi Bạch Tiểu Ảnh nắm lấy cánh tay hắn liền dán cơ thể mình lên.

“Bạch Tiểu Ảnh.

Cậu tỉnh lại một chút đi.”
Chung Thiên vốn không có sức chống cự với cơ thể cô gái nhỏ.

Bây giờ trực tiếp thân cận da thịt, người anh em phía dưới đã không chịu nổi giơ súng.

” Ân…!Cậu sờ sờ tôi.

Tôi nóng quá.”
Bạch Tiểu Ảnh mơ mơ màng màng nghĩ Thi Mẫn đã trở về.

Cô cố ý quyến rũ, cố ý lôi kéo tay nam sinh đặt trước ngực mình.

“Đây là do cậu quyến rũ tôi.”
Chung Thiên sẽ không thừa nhận.

Từ lúc Bạch Tiểu Ảnh cắt đứt với hắn, rất nhiều lần khi đi học hắn nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Ảnh liền không nhịn được nhớ lại lúc trước.

Bạch Tiểu Ảnh rất ngoan, lúc bọn họ ở bên nhau, cô hoàn toàn phối hợp với hắn vô điều kiện.

Bởi vì hai người đều là tay mới, hắn có rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái muốn nếm thử, Bạch Tiểu Ảnh đều sẽ không từ chối.

Cho dù là bị chơi quá mức, cô cũng chỉ sẽ cắn môi mình ẩn nhẫn, cũng không oán hận.

Cô gái này thích hắn.

Đây là do hắn chậm chạp phát hiện ra nhưng lại ích kỷ mà không vạch trần chân tướng.

Bởi vì hắn không thích Bạch Tiểu Ảnh.

” Ân ha…!Thật thoải mái…”
Biểu hiện Chung Thiên có chút gấp gáp.

Hắn đã nhiều ngày không chạm vào Bạch Tiểu Ảnh, không cởi được váy cô gái nhỏ, lại sợ xé hỏng quần áo, cho nên nghiên cứu hồi lâu mới tìm được khoá kéo trên người Bạch Tiểu Ảnh.

Cô ôm lấy hắn, lúc tiến vào vẫn như lúc trước, bên trong vừa ướt vừa nóng, nhiệt tình mà gắt gao hút hắn.

” Ân ha…!A….!Sâu một chút…!Sâu thêm một chút…!Thật tốt, thật thoải mái…!A…”
Hai chân cô gái tự giác mà treo bên hông chàng trai.

Quyến rũ đến mức nam sinh cơ hồ mất lý trí, hơn nữa cũng uống khá nhiều rượu, liền càng không quan tâm nữa, hắn liên tiếp mãnh liệt thao, hận không thể thọc tiến vào tử cung.

Tiếng thao huyệt “phụt phụt” làm độ ấm trong phòng càng lúc càng cao.

Hai người bị cồn khống chế ở trên giường liều chết triền miên.

“Đừng bắn vào trong, Thi Mẫn.” Bạch Tiểu Ảnh lẩm bẩm một câu, nặng nề ngủ.

Chung Thiên không nhịn được, cũng là bị cồn thiêu mất lý trí, cuối cùng bắn trong thân thể cô gái.

Chung Thiên cả người chấn động.


Bạch Tiểu Ảnh hô tên Thi Mẫn.

Cô thích Thi Mẫn sao?
Lúc trước rõ ràng cô thích hắn đến như vậy…!
Một cảm xúc không cam lòng mãnh liệt dâng lên.

Từ khi Chung Thiên xác định người hắn thích là Vương tình, hắn đối với Bạch Tiểu Ảnh cùng lắm chỉ là đồng tình, một chút nữa có lẽ là áy náy.

Nhưng mà hắn không biết, khi Bạch Tiểu Ảnh kêu tên người đàn ông khác, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác phẫn nộ muốn giết người không biết đến từ đâu.

Hắn có dục vọng chiếm hữu với cô gái nhỏ,
Cũng thật ra là vì thân thể này là do hắn từng chút một khai phá ra.

Hơn nữa, lúc trước cô thích hắn đến như vậy.

*
Lúc Bạch Tiểu Ảnh tỉnh lại thân thể đã được rửa sạch sẽ.

Trần truồng, hơn nữa còn có dấu hôn.

Cô biết là đã xảy ra chuyện gì.

Đại khái, Chung Thiên cũng say.

“Cậu có mang bao không?” Bạch Tiểu Ảnh ngồi dậy, bình tĩnh hỏi.

“Xin lỗi.”
Chung Thiên đang ngồi trên ghế sô pha đối diện giường, nghe vậy liền sửng sốt một chút.

Phản ứng của cô gái nhỏ không giống như hắn nghĩ, quá mức bình tĩnh.

“Có thể làm phiền cậu đi muốn thuốc giúp tôi được không? Cậu cũng biết, đến tiền mua thuốc tôi cũng không có.” Bạch Tiểu Ảnh nói.

“Được.”
Chung Thiên chỉ cảm thấy bị lời nói của cô làm cứng họng, nghẹn một hồi lâu cổ họng mới phát ra một chữ.

Ngực hơi hơi đau.

Bạch Tiểu Ảnh luôn là như vậy, phảng phất như không để ý đến cái gì cả.

Rõ ràng là hắn giậu đổ bình leo, cô lại hoàn toàn không vì thế mà tranh thủ làm gì.


“Thời gian không còn sớm.

Cậu cũng về nhà đi.”
Bạch Tiểu Ảnh uống thuốc xong cũng đã mười giờ tối.

Giờ này, không biết mẹ đã ngủ chưa, hoặc là sẽ lại cho cô một cái tát.

“Tôi đưa cậu.”
Chung Thiên cảm thấy ngực mình vắng vẻ, Bạch Tiểu Ảnh không hề oán trách hắn là chuyện tốt, chính là hắn lại đê tiện không muốn phủi sạch quan hệ với cô gái nhỏ.

Bạch Tiểu Ảnh không từ chối.

Cô cũng không có tiền thuê xe.

Lúc Bạch Tiểu Ảnh về đến nhà đã sắp mười một giờ.

Mẹ Bạch đang ngồi trên sô pha.

Trên người cô vẫn đang mặc chiếc váy liền áo kia, chưa kịp thay.

“Ăn cơm chưa.”
“Con ăn rồi.”
Bạch Tiểu Ảnh cho rằng điều đang chờ đợi mình là một cái tát.

Lại không nghĩ rằng sẽ là một chút “ôn nhu” mà cô đã không hề chờ mong từ lâu.

Cô đóng cửa lại, nếu đối phương không chuẩn bị đánh cô, cô liền trực tiếp trở về phòng mình.

Khoá cửa lại chui vào trong ổ chăn lộn xộn, nhắm mắt lại mãi cho đến lúc ngủ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.