Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 92: Hẹn hò đi!


Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 92: Hẹn hò đi!

Damon hiển nhiên cảm giác được có người đang nhìn hắn, tầm mắt này quá rõ rệt, hơn nữa còn mang theo mùi vị nguy hiểm. Ánh mắt đang đặt trên mặt Rachel đột nhiên chuyển hướng, tầm mắt sắc bén đảo bắn về phía Giang Hằng, con mắt màu nâu để lộ sự quái dị, Damon chỉ nhìn Giang Hằng, không nói gì.

Con mắt màu lam kiên cường và thâm sâu, Giang Hằng nhìn chăm chăm vào hai mắt Damon.

Ánh mắt đụng chạm, thời gian giống như tạm thời ngừng lại, bọn họ kéo dài một lúc lâu, Damon mới nhỏ giọng tự lẩm bẩm: “Giống sứ giả chính nghĩa, lại giống phạm nhân.”

Giang Hằng vẫn ôm khuỷu tay, thấp giọng nói: “Giống người chính phái, lại giống kẻ lừa gạt.

“Thần bí, chìm ẩn, nội tâm phức tạp.” Damon xải tay, chậm rãi dựa lên lưng ghế, duỗi thẳng hai chân.

“Khiêu kích, bệnh sạch sẽ, cảm xúc đa biến.” Giang Hằng ưỡn lưng, đèn đường kéo dài chiếc bóng sau lưng hắn.

Khí lưu giao nhau, khí áp thấp lấy hai người làm trung tâm bắt đầu tỏa ra bốn phía, đây chính là đọ tâm lý.

Để Rachel đang ngây ra sang một bên, Damon đứng lên đi tới chỗ Giang Hằng, điệu nhạc jazz của tiệm cà phê vẫn phát, Damon bước đi nhẹ nhàng tạo nên cảm giác tiết tấu, hắn vừa đi vừa nói: “Biến chứng do chấn thương.”

Giang Hằng nhìn Damon dừng trước mặt mình, phục vụ trong tiệm cà phê sau lưng hắn đang đổi tấm biển cà phê thành tấm biển cocktail sáng đèn. “Trở ngại tâm lý.”

Hai người đàn ông, một người tóc đen mắt xanh không chút rối loạn, một người tóc vàng mắt nâu dưới cằm để râu, Damon trông khá giống Giang Hằng, nhưng rõ ràng Giang Hằng ổn trọng hơn hắn ta, điểm chung của họ có lẽ chỉ có thân hình cao ráo và học vị tiến sĩ tâm lý học, vừa rồi, bọn họ đang thông qua hành vi tâm lý học phân tích đặc thù của đối phương.


“Tính cách chính là loại lý tính, tính cách phụ là loại lãnh tụ.” Tóc mai màu vàng của Damon nhẹ bay trong gió, đôi mắt dưới gọng kính giống như có thể bắn ra độc tố.

Giang Hằng châm một điếu thuốc, nói chậm rãi: “Tính cách chính là loại tự đại, tính cách phụ là loại hoàn mỹ.”

Mắt Rachel càng trừng lớn hơn, hai người này chỉ dựa vào vài động tác đã suy đoán được nhân cách loại hình của nhau… thật ghê gớm!

Một cánh tay đột nhiên chen vào giữa hai người, nhìn theo hướng ống tay áo sơ mi màu trắng, Damon thấy một gương mặt anh tuấn, con mắt màu hổ phách, mái tóc ngắn màu nâu nhạt nhẹ bay trong gió, khóe môi mang theo độ cong làm người ta sinh hảo cảm.

“Xin lỗi, anh chọn lầm đối tượng hẹn hò rồi.” Vu Tử Thạc cười đầy thiện ý với Damon, thuận tiện kéo Giang Hằng ra sau lưng, “Cho nên, nếu không có chuyện gì…” Y không tiếp tục nói, y tin Damon là người biết điều.

“Đương nhiên, chỉ là hiếm khi gặp được kỳ phùng địch thủ mà thôi.” Damon nhún vai, cười hi hi, tiếng cười chói tai hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình nghiêm túc của hắn.

“Quái nhân.” Giang Hằng nhìn theo Damon, nói nhỏ bên tai Vu Tử Thạc.

“Tạm thời đừng nói cái này.” Vu Tử Thạc trông có vẻ không quan tâm, lấy một phong thư ra, giao cho Giang Hằng: “Xem cái này đi.”

Trong phong thư màu trắng đựng một tấm thiếp màu đen viền vàng, giống như một tấm thiệp mời. Giang Hằng mở tấm thiệp ra, hàng chữ màu bạc xinh đẹp ngăn ngắn khiến người ta chỉ cần nhìn là thỏa mãn__ [Tối mai lúc 10 giờ tôi sẽ đến lấy [Con quạ đêm đen].] Ký tên là ‘Hắc Nha’.


“Người văn hóa, không phải sao?” Có thể viết chữ đẹp thế này, tất nhiên là người có trình độ văn hóa cực cao, cho dù không phải tốt nghiệp trường học cấp cao, cũng nhất định xuất thân từ gia đình dòng dõi.

Damon đã đi được một quãng, chợt quay lại, nhìn hai người lộ ra nụ cười quái dị.

“Xem ra tối nay lại không được ngủ ngon.” Cuộc hẹn của họ phải tạm thời bỏ qua một bên, Giang Hằng tựa hồ cảm thấy có chút đáng tiếc, không nói tiếng nào thở dài. Vu Tử Thạc vuốt tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, vỗ vai Giang Hằng, đi về tiệm cà phê. “Đi.”

Không cần quá nhiều ngôn ngữ, Giang Hằng bất giác nhếch khóe môi, đi theo y. “Hẹn hò?”

“Đúng, hẹn hò đi.” Miệng Vu Tử Thạc vẫn nhướng lên, Giang Hằng cảm thấy, y cười lên luôn rất xinh đẹp, sẽ kích khởi hảo cảm theo bản năng.

Ngồi lên ghế mây, bọn họ đối mặt nhau, Giang Hằng trong lúc vô ý đưa tay nhéo nhéo mặt Vu Tử Thạc, “Anh cười hoài như vậy không mệt sao?”

“Năm đó tôi có thể đối diện tấm gương luyện cười suốt hai tháng.” Trên mặt truyền tới cơn đau, khóe miệng vẫn cong không đổi, trong mắt lại lộ ra không vui, trên trán tựa hồ đã nhảy giật gân xanh, y đánh lên tay Giang Hằng. “Kỳ thật lúc nhỏ tôi không thích cười, chuyện đầu tiên Enya dạy tôi chính là __ ‘Làm đặc công, cậu nhất định phải luôn mang theo nụ cười, dỡ bỏ tất cả phòng bị của mục tiêu.’.”

Quả thật, cười là liều thuốc độc dễ khiến người ta thả lỏng cảnh giác nhất, sát thủ này rất giỏi tỏ ra yếu thế, thậm chí có lúc cố ý bức bản thân vào tuyệt cảnh, vào thời khắc người khác cho rằng thắng lợi đã nằm trong tay thì lại xoay chuyển càn khôn. Đây chính là thành quả do người phụ nữ đó giáo dục ra, trong thời gian mười lăm năm, Enya dạy cho Vu Tử Thạc tất cả những gì cần thiết để sinh tồn, cô đã biến y thành một bản sao của mình.

Phục vụ bưng hai cốc cà phê lên, Mocha lan tỏa mùi hương socola nồng đậm. Vu Tử Thạc cười nhìn nữ phục vụ, trên mặt nữ phục vụ lập tức đỏ bừng.


“Vì thế đây trở thành thói quen của anh.” Giang Hằng cuối cùng cũng hiểu, tại sao khi Vu Tử Thạc ngủ khóe miệng sẽ rũ xuống, đó mới là y thật sự.

“Đừng cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì.” Vu Tử Thạc bưng cốc cà phê vẽ hình nai lên uống một ngụm, ngước mắt nhìn Giang Hằng. “Anh không thích tôi làm vậy với bất cứ ai đúng không, anh là kẻ cuồng khống chế.”

Cư nhiên gọi hắn là kẻ cuồng khống chế? Chân mày Giang Hằng khẽ nhăn lên, đường nét trên bộ mặt dưới ánh đèn càng trở nên sâu sắc, “Anh cho rằng tôi sẽ muốn anh thay đổi? Cho dù tôi thật sự có suy nghĩ này, anh cũng sẽ không nghe theo.”

‘Cho dù… cũng có thể’ và ‘cho dù… cũng có thể không’, đây là logic tư duy của Vu Tử Thạc, y luôn là người phức tạp.

“Bỏ đi, không nhắc mấy chuyện vô vị này nữa.” Vu Tử Thạc đột nhiên thở dài, y làm sao vậy, tự dưng lại cùng Giang Hằng nói tới chuyện của mình và Enya trong quá khứ.

“Lần đầu tiên hò hẹn vui vẻ.” Giang Hằng bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

“Ừ.” Vu Tử Thạc uống cà phê, nâng mắt nhìn Giang Hằng, con mắt màu hổ phách giống như lốc xoáy không biên giới, giống như có thể hút người ta vào trong, không cách nào thoát thân. Từ lần hợp tác đầu tiên đến lần đâu tiên ngắm mặt trời mọc, bọn họ sẽ có bao nhiêu cái lần đầu tiên? Thật đáng mong đợi.

Cảm giác mong ngóng này làm tim người đập nhanh, Giang Hằng bỏ ly cà phê xuống, chống tay lên bàn, gương mặt yên lặng khiến người ta có cảm giác áp bức uy nghiêm, nhưng không ngờ khi hắn mở miệng lại chỉ gọi tên đối phương. ‘Tử Thạc.”

Đột nhiên bị gọi thẳng tên như thế, Vu Tử Thạc kinh ngạc ngây người, chân đụng phải chân bàn, đau đớn híp mắt lại, trên trán đổ mồ hôi, vẻ mặt của y mang theo màu sắc tình dục kỳ lạ dưới ánh đèn. “Chuyện gì?”

“Anh nhìn tôi.” Giang Hằng một tay nâng mặt, nhìn chăm chú người trước mặt, đôi mắt như biển Aegean đột nhiên bùng cháy mầm lửa.


Vu Tử Thạc nhìn Giang Hằng, chiếc cằm nhọn khẽ hất lên, vẻ mặt mang theo nghi ngờ. “Cái gì?”

“Không có gì.” Giang Hằng duỗi tay, dán lên mặt Vu Tử Thạc, cảm giác da thịt tiếp xúc tốt vô cùng, “Vì như vậy tôi sẽ có thể nhìn thấy anh.”

Vu Tử Thạc lại ngạc nhiên, gương mặt tuấn tú bị bóng tối che đi, ngữ điệu cũng trở nên trầm thấp lạnh lùng. “Anh còn muốn thế nào?”

“Tôi thích đôi mắt anh.” Tay Giang Hằng vuốt qua mái tóc ngắn mượt mà của Vu Tử Thạc, gió đêm chậm rãi thổi qua bên cạnh.

“Đã nói anh là kẻ cuồng khống chế mà.” Vu Tử Thạc nắm cánh tay Giang Hằng lại, lòng bàn tay to bự vô cùng ấm áp. Mười ngón tay giao nhau, Giang Hằng có thể cảm nhận được những nốt chai giữa các ngón tay của đối phương, ngón tay làm bạn với súng thời gian dài mát lạnh như khối băng. “Tử Thạc, đã rất lâu chúng ta luôn xoay quanh vấn đề tín nhiệm, cái gai này kỳ thật vẫn luôn tồn tại.”

Không sai, cây gai độc hoài nghi vẫn ghim trong lòng, Vu Tử Thạc từng nghĩ, hai người hợp tác không nhất định phải xuất phát từ lòng tin, nhưng có lẽ trong quá trình này, bọn họ có thể học được cách tin tưởng đối phương. Đến hiện tại, bọn họ đã học được cách tin tưởng lẫn nhau chưa?

“Thời gian đã rút cây kim đó rồi.” Giống như dao găm đâm vào ngực, rút ra nhất định chảy máu, nhưng nếu không rút ra, thì sẽ mất mạng, tình huống tiến thoái lưỡng nan đã sắp đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh. Vu Tử Thạc châm điếu thuốc, sương khói mỏng manh quanh quẩn bên tai. “Giang Hằng, tôi rất cảm ơn anh đã cho tôi công việc này, tuy không mấy nguyện ý tiếp nhận, trong thời gian này, tôi dần cảm thấy bản thân trở thành một người không tệ. Nhưng hiện tại, chúng ta đã có vấn đề mới…”

“Cách thức làm việc của chúng ta không thể nào đạt được thống nhất.” Giang Hằng tiếp lời Vu Tử Thạc, hắn cũng hiểu, dưới tình huống này, nếu còn tiếp tục không giải quyết vấn đề tín nhiệm, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ táng mạng trong công việc này. Lời cảm ơn của Vu Tử Thạc rất thành khẩn, nếu kho đựng ký ức của hắn không có sai sót, đây là lần đầu tiên Vu Tử Thạc thật tâm thật lòng cảm ơn hắn.

“Chúng ta đang ‘chấp pháp’ ngoài vòng pháp luật, đi theo trình tự chính quy thì không thể thông được.” Vu Tử Thạc nhẹ rẩy tàn thuốc. “Cho nên tôi nhất định phải làm rõ, anh rốt cuộc muốn cái gì?”

“Mấy ngày nay tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.” Giang Hằng ôm khuỷu tay, dựa vào lưng ghế, ngừng lại rất lâu mới tiếp tục nói: “Có thể, chúng ta muốn cứu người, thì không thể khăng khăng vào thủ đoạn.”

Đạt được đáp án mình muốn, Vu Tử Thạc thỏa mãn mỉm cười. Nhưng Giang Hằng lại bất đắc dĩ lắc đầu, hẹn hò? Không, tên này ngay từ đầu đã dự định thuyết phục hắn tiếp nhận cách làm của mình. Cái tên xảo quyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.