Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 3: Người không tồn tại
Ford chính là một cảnh sát hủ bại như thế, hai năm trước Vu Tử Thạc tóm được đuôi buôn ma túy của Ford, Ford không thể không nghe theo lời y. “Anh biết, người tôi không muốn nhận điện nhất là anh.”
“Tôi biết anh nhớ tôi mà, cảnh sát Ford.” Vu Tử Thạc mỉm cười, giọng nam vui vẻ chế nhạo.
“Đúng đó, Fay, tôi nhớ anh muốn chết.” Giọng điệu không kiên nhẫn, Ford biết, Fay tìm tới hắn thì không có chuyện gì tốt, mỗi lần đều yêu cầu rất quá đáng, mỗi lần làm việc gì cũng rất tàn nhẫn, mỗi lần đều khiến hắn muốn thao nát mông của Fay, “Anh lại có chuyện gì nữa? Con nhỏ đi lạc? Hay anh không có tiền tiêu vặt?”
“Không phức tạp đến vậy đâu, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người.” Vu Tử Thạc nhấc chân, châm thuốc.
“Ai?” Có vẻ như không ngờ yêu cầu lại đơn giản như thế, Ford kinh ngạc hỏi.
“Một đặc vụ FBI.” Quả nhiên không đơn giản như thế.
Ford biến sắc, đảo nhìn xung quanh, thấp giọng nói. “Không thể, tư liệu của FBI chúng tôi không có quyền tra xét.”
“Việc đó tôi không quan tâm.” Vu Tử Thạc nói với điệu bộ như thể chuyện không liên quan tới mình, “Hỏi thử cấp trên của anh, sau đó cố gắng hết khả năng của anh, anh cảnh sát.”
Hai chữ cảnh sát cố kéo thật dài, Ford biết y không phải đang đùa, thở dài nặng nề, Ford chống đầu hỏi. “Tôi sẽ thử, vậy tên đó tên là gì?”
“Xyli Lederman.” Vu Tử Thạc vừa nói vừa liếc mắt nhìn Giang Hằng đang khẽ nhíu mày trên màn hình, lúc này, Giang Hằng chợt quay mặt lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hướng camera, tầm mắt nghiêm túc áp bức đó, giống như xuyên qua màn hình camera nhắm thẳng vào y!
Không thể nào, Giang Hằng không có lý do nào biết được đằng sau camera là ai!
“Được thôi, sau khi tra được tôi làm sao tìm anh?” Ford không có biện pháp nào với Fey, nếu có cơ hội, hắn sẽ tận tay dùng một khẩu AK47 bắn nát ngực Fey.
“Quy tắc cũ, anh không cần tìm tôi, tôi sẽ tìm được anh.” Vu Tử Thạc cố đè nén cảm giác kinh ngạc, cúp máy, nhẹ nhàng đặt di dộng xuống chân, dẫm mạnh, rắc một tiếng, màn hình vỡ nát.
Mở ngăn kéo, bên trong sắp đặt chỉnh tề những chiếc di động cùng một màu xanh nhạt theo kiểu dáng dùng một lần, nơi này là một trong những cứ điểm y cực khổ xây dựng, nên đương nhiên sẽ cẩn thận tránh tất cả những gì có thể gây tới phiền phức. Gọi một cuộc điện thoại quốc tế đến Trung Quốc, nhờ ‘người bạn’ cảnh sát bên đó giúp điều tra về Giang Hằng, sau khi cúp máy. Y tùy tiện ném di động vào hồ cá bên phải. Dưới đáy hồ cá đại khái còn lưu lại di thể của 7, 8 chiếc di dộng.
Khi Vu Tử Thạc quay lại nhìn màn hình, bên đó đã không còn ai, y tựa vào lưng ghế, thở ra khói thuốc, trực giác của sát thủ nói cho y biết, trong lần gặp đầu tiên này, đối phương vẫn chưa phát huy thực lực chân chính để đấu với y, lẽ nào, y bị xem thường? Y híp mắt, đột nhiên cảm thấy không vui.
Cho nên ánh mắt như đang hạ thư khiêu chiếu vừa rồi, đại biểu Giang Hằng sẽ bắt đầu nghiêm túc từ bây giờ?
“Ha ha, rất thú vị, cực kỳ thú vị.” Vu Tử Thạc đột nhiên bật cười, vỗ lên tay nắm ghế, ngồi thẳng lại, bật ra cái tên “Giang Hằng.”
Kéo va li xách tay dưới gầm bàn ra, mở khóa, bên trong là một cây súng lục màu bạc, Vu Tử Thạc tùy tiện lấy một cây viết, bọc bông gòn lên trên, thấm rượu, rồi chọt vào trong họng súng lau chùi.
Màn hình hiển thị đột nhiên tối đi, Vu Tử Thạc cảnh giác cúp công tắc nguồn điện, nhưng không hiệu quả, một dãy mã lộn xộn lóe lên, trên màn hình bật ra gương mặt của Giang Hằng, tên khốn đó nhất định đã phát giác được những camera ở gần đó không bình thường, nên đã từ đó xâm nhập vào khống chế máy chủ của Vu Tử Thạc.
“Tối nay có nhiệm vụ?”
“Định kỳ bảo dưỡng công cụ là đạo đức nghề nghiệp của sát thủ.” Làm như không quan tâm đối phương có ghi hình lại không, Vu Tử Thạc không cố ý tránh đi hai chữ sát thủ, y tựa vào lưng ghế, tiếp tục lau chùi súng, “Món đồ này là vật bảo đảm duy nhất cho mạng sống của chúng ta, không bảo vệ cẩn thận, thì người chết là chính mình.”
“Nghe rồi, nếu anh không muốn hành động tối nay bị quấy phá, thì tốt nhất nên suy nghĩ về đề nghị của tôi.”
Vu Tử Thạc ngáp một cái rõ to: “Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì ~” Giả vờ rất rõ ràng. “Anh thấy đủ chưa, cũng đâu phải FBI thật sự, làm gì cứ quấn lấy tôi? Tôi rất bận rộn, không rảnh chơi với anh.”
“Tôi biết hiện tại anh đang ở đâu, có lẽ tôi cũng có thể trực tiếp đi tìm anh.” Giang Hằng nói lời này tuyệt đối không có ý hù dọa, hắn có thể xâm nhập vào máy chủ của y, thì cũng có thể nắm chắc được vị trí của y.
“Tới tìm tôi chỉ có hai loại người, một loại là muốn tôi giúp họ giết người, còn một loại khác…” Vu Tử Thạc khẽ cong khóe môi tạo thành nụ cười thật sâu. “Bọn họ là muốn lên giường của tôi.”
“Nhưng,” Nụ cười rất nhanh biến mất khỏi mặt y, thay vào đó là gương mặt vừa lạnh nhạt vừa cay nghiệt, trong mắt nhảy múa tia khiêu chiến. “Anh vừa không muốn tôi giết người cho anh, cũng không muốn lên giường của tôi, anh chỉ muốn hợp tác với tôi… nực cười, anh cảm thấy tôi sẽ tin được anh sao?”
“Cho nên chúng ta bàn bạc thất bại?” Thông thường, các sát thủ đều rất yêu thích cứ điểm của mình, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì họ sẽ không rời khỏi ổ chim đã khổ tâm kinh doanh rất lâu. Giang Hằng chính là nắm chắc điểm này mới dám đưa ra điều kiện với y như vậy.
“Đừng nói vòng vo nữa, nói thẳng mục đích chính của anh đi, nếu không chúng ta không còn gì cần phải bàn. Còn nữa, nếu hôm nay anh gây trở ngại cho tôi.” Cầm khẩu súng lên, họng súng nhắm thẳng vào giữa đầu Giang Hằng trên màn hình, Vu Tử Thạc cười lạnh làm người ta không rét mà rung. “Tôi sẽ làm như vậy.”
Pằng một tiếng, màn hình bị bắn thủng, lập tức phóng ra vô số lửa điện, cầu dao tự động ngắt, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ có quả bom định giờ gắn trên tường còn phát ra từng tia sáng nhấp nháy. Cười nhẹ một tiếng, Vu Tử Thạc nhét súng sau lưng, lấy vài bộ di động theo, tay xách va li, gỡ nón khỏi giá móc đồ, khi đóng cửa, đồng thời tay y ấn công tắc.
BOMB__ ánh lửa chiếu sáng cả căn phòng tối đen, tiếng nổ cực lớn vang lên sau lưng, áp lực nổ tàn phá cánh cửa sắt tạo thành một hình dạng uốn éo lồi ra, tiếng còi báo cháy trong hành lang hú vang.
Trong chiếc xe con sang trọng, Giang Hằng đặt ống nhòm xuống, thở dài đóng laptop lại, sát thủ mà ngay cả sào huyệt của mình cũng không chút lưu tình hủy diệt thì thật sự không dễ chọc. Lời đồn đãi có lẽ không sai, “Người đó cho dù đối diện với một đứa trẻ chưa thôi nôi cũng có thể xuống tay, mà mắt không chớp lấy một cái.” Mũ Đen là sát thủ vô tình nhất trên thế giới này.
Cầm lấy hai ổ bánh mì từ tay Caston, Vu Tử Thạc đè thấp mũ, chiếc mũ màu đen, tượng trương cho hành động của y. Trên con đường xe cộ tấp nập, taxi đi đi dừng dừng, Vu Tử Thạc ngồi chồm hổm bên lề đường, một chiếc xe bus nhanh chóng vụt qua, chớp mắt, Vu Tử Thạc đã biết mất khỏi tầm nhìn của Giang Hằng, lẽ nào y là hồn ma sao?
Giang Hằng chạy như bay ra khỏi xe, ngồi xổm tại nơi mà Vu Tử Thạc đã dừng chân, ở đây có một nắp cống, lớp bụi bên mép nắp cống bị văng ra xung quanh. Giang Hằng mở nắp cống lên, nhảy xuống, Vu Tử Thạc không phải hồn ma gì đó, mà y biến mất bằng lối này. Thời gian xe bus vụt qua không quá bốn giây, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà y lại có thể làm được toàn bộ động tác mở nắp cống, nhảy xuống sau đó đóng nắp lại vị trí ban đầu, có thể thấy khả năng của y nhanh nhạy tới bậc nào.
Cống ngầm này nối liền toàn bộ đường thoát nước của cả thành phố, trong này chạy dọc chạy ngang, lối đi rắc rối phức tạp, đừng nói tìm Vu Tử Thạc, để chính mình không bị lạc đường đã là rất khó. Nghiến răng không cam lòng, Giang Hằng leo lên cầu thang, trở lại mặt đất. Đóng cửa xe, có tư liệu từ máy chủ truyền tới. Ngay vừa rồi, hắn đã hack vào kho dữ liệu quốc gia của Trung Quốc ở ngoài ngàn dặm, tra được tư liệu cá nhân của Vu Tử Thạc.
“Rất sạch sẽ…” Máy điều hòa trong xe tỏa ra gió lạnh, nhận ly cà phê từ tay tài xế, Giang Hằng nhỏ giọng nói. Người tên Vu Tử Thạc không nhiều, trừ đi người có tuổi tác không thích hợp, thì còn lại chỉ có một phần tư liệu, tấm ảnh trên tư liệu này đích thật là Vu Tử Thạc, nhưng không có bất cứ thông tin giáo dục nào, không có bất cứ hồ sơ nhân sự nào, thậm chí, không có bất cứ tiền án nào, hơn nữa… có một dòng chữ cực kỳ bắt mắt in ngay phía trên: Đã tử vong.
Cảnh sát Ford vừa tiễn cấp trên của hắn đi, đứng tựa vào hàng rào của cầu Brooklyn thở dài, một người đàn ông đội mũ đen lặng lẽ đi tới cạnh Ford, giao cho hắn một ổ bánh mì. Ford giật bắn, vỗ ngực nói: “Anh có thể mỗi lần đừng xuất hiện bằng phương pháp đặc biệt như thế được không?”
Vu Tử Thạc cười cười, đè mũ hỏi: “Nghe ngóng được chưa?”
“Tên Xyli Lederman đó đích thật là trinh sát FBI, chẳng qua hai năm trước trong một lần làm nhiệm vụ bí mật đã mất tích, khi đó FBI cũng tốn khá nhiều công sức tìm kiếm hắn, nhưng cuối cùng không có kết quả.” Ford cắn bánh mì nói.
“Tôi biết rồi.” Vu Tử Thạc quay người bỏ đi, sau lưng còn truyền tới tiếng Ford vừa nhai bánh mì vừa hàm hồ không rõ nói với theo “Anh lại muốn đi đâu a?”
“Đi kết hôn sinh con ~” Vu Tử Thạc dí dỏm nói, vừa đi vừa lấy điện thoại, sau khi kết nối chưa đợi y kịp mở miệng, đối phương đã nói trước. “Tên Giang Hằng mà anh nói, tôi đã chiếu theo tin tức của anh sàng lọc được một kết quả, tìm được một người. Nhưng tôi không hiểu, anh tìm một người chết rồi làm gì?”
Trầm mặc ngắn ngủi.
“Chuyển tư liệu cho tôi.” Vu Tử Thạc híp mắt, đã tử vong sao, không thể ngờ, lần này người quấn lấy y lại giống y đến vậy, đều là người không còn tồn tại trên thế giới này.