Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 26: Cạn ly vì thuốc giải


Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 26: Cạn ly vì thuốc giải

Vu Tử Thạc và Sarah chạy thẳng tới tầng 13, nơi này tạm thời không có ai tuần tra, Sarah thở gấp, đẩy mạnh Vu Tử Thạc, “Chú nói cớm muốn hại tôi, sao còn giao tôi cho người bạn cảnh sát của chú?”

“Tôi quen một cảnh sát không tồi, cô ta sẽ bảo vệ cháu.” Vu Tử Thạc bị đẩy tới bờ tường không còn sức lực, trong đầu hiện lên gương mặt và ánh mắt lấp lánh tia sáng sắc bén của Ada Wenskhôngl, cô ta không thể tính là xinh đẹp, nhưng y lại nhớ rất kỹ, “Đến bờ bên kia cảnh sát Ford sẽ đưa cháu tới chỗ cô ta.”

“Tôi tin chú, nhưng tôi không thể tin người khác.” Sarah kiên quyết lắc đầu.

Vu Tử Thạc thở dài, khiến Sarah ngoài ý muốn phát hiện người trước mắt này ngay cả tiếng thở dài cũng gợi cảm như thế. “Cháu không cần tin tôi, cháu có thể chọn lựa bỏ đi, hoặc ở lại đây chờ chết.”

Nghe câu trả lời như thế, Sarah lộ ra biểu tình thất vọng, cô bé không nhìn thấu được người đàn ông này, mới vừa rồi y còn có thể bỏ cả tính mạng vì cô bé làm cô bé cảm động chảy nước mắt, nhưng hiện tại lời y nói ra lại tàn khốc như thế.

Điện thoại đặt trong túi run lên, Vu Tử Thạc nhận điện nghe một lúc ừ hử vài tiếng rồi cúp máy: “Sarah, cháu cứ chạy thẳng về bên đó, có một lối đi cũ thông thoáng không vật cản giúp cháu rời khỏi đây, sau khi ra ngoài, có người sẽ dẫn cháu tới bến phà.”

Ý của anh ta là, anh ta không đi cùng cô bé? Sarah mãnh liệt nhìn y: “Vậy còn chú?”

Bỗng nhiên, y đi xuống cầu thang, “Hiệu quả của thuốc đã qua rồi, tôi nghỉ ngơi một chút mới đi.”

“Tôi không muốn tách khỏi chú __” Còn chưa nói xong, ánh mắt sắc bén đã nhìn chăm chăm cô bé, lập tức cảm giác lạnh lẽo lan tràn toàn thân, cô bé co ro, lùi về nửa bước, giọng nói lạnh lẽo của y truyền vào tai: “Đi đi, đừng để sự ngu xuẩn của cháu hại chết bản thân.”

Nước mắt của Sarah trào lên khóe mắt, y nhìn cô bé, giống như nhìn một thi thể, rồi đột nhiên, sát ý trong con mắt lạnh băng đó nhạt dần. “Để tôi nói theo cách khác, người đến đón cháu là người tôi tin tưởng, cháu tin tôi, mà tôi tin anh ta, hiện tại cháu không có quyền nghi ngờ, cháu chỉ cần nghĩ cách để bản thân sống sót là được.”


“Fay…” Cô bé nhìn y lần cuối, cắn răng, quay người chạy vào lối đi cũ kỹ.

Bóng dáng Sarah biến mất sau ngõ quẹo, Vu Tử Thạc ngửa đầu tựa vào tường, hơi thở dốc, trong hơi thở mang theo khổ sở, giắt sau lưng là một khẩu súng không đạn, tiếng huyên náo dưới lầu đang tiếp cận nơi này, có thể đây là lúc mà một sát thủ lúng túng nhất, không có câu từ nào có thể hình dung tình cảnh lúc này chuẩn xác bằng bốn chữ ‘cùng đường mạt lộ’.

“Ở đây có vết máu, đuổi theo!” Trong cầu thang vang lên tiếng bước chân, tiếng dẫm thình thịch càng lúc càng gần.

Vu Tử Thạc rút dao găm trong áo khoác ra, hít thật sâu, lặng lẽ chờ đợi, trong thời gian ngắn ngủi, y thậm chí nghĩ tới biểu cảm của Tiểu Trượng và Giang Hằng khi nhìn thấy thi thể y sau khi y chết. Lúc đến không mang theo gì, lúc đi cô độc một mình, với y mà nói đây là nhận thức về mạng sống, điều này cũng coi như là trước sau ăn khớp, không can hệ gì tới ai.

Bỗng nhiên, bóng râm che mất ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sau lưng Vu Tử Thạc, thân hình cao to dưới sự tô điểm của ánh sáng hình thành một ảnh cắt đẹp đẽ, y quay đầu lại nhìn, người đó mở miệng, phát ra giọng nói quen thuộc, ẩn nhẫn và hàm hậu: “Nếu cần giúp thì nói một tiếng.”

Ý của đối phương là muốn y cầu xin hắn? Vu Tử Thạc bất mãn gọi tên đối phương, “Giang Hằng!”

“Anh dùng giọng điệu này gọi tôi chỉ làm tôi cảm thấy rất vui vẻ, tôi cảm thấy dường như cả một thế kỷ rồi không gặp anh.” Giang Hằng mỉm cười, sau đó Vu Tử Thạc thấy Sarah thò đầu ra sau lưng Giang Hằng, y bất giác cau mày: “Sao cháu còn ở đây?”

“Tôi sẽ không bỏ lại chú, tôi phải đi chung với chú.” Sarah vừa thở dốc vừa chớp chớp mắt nhìn y, vừa rồi cô bé chạy xuống lầu 13 thì gặp Giang Hằng đến đón cô bé, rồi lại vội vội vàng vàng kéo Giang Hằng về đây. “Nhưng mà vừa rồi chú nói gì vậy?” Sarah không hiểu tiếng Trung Quốc.

“Đang nói cháu nên đi học tiếng Trung Quốc đi.” Giang Hằng vừa nói vừa ném cho Vu Tử Thạc một khẩu súng, rắc__ đạn đã lên nòng, cực giống giọng nói trầm thấp của Giang Hằng.

“Ha, đừng làm khó con nít chứ?” Đau đớn ở vết thương dần nhạt đi, Vu Tử Thạc đánh giá khẩu súng trên tay, SIG-P226 màu đen, khẩu súng Thụy Sĩ này là súng lục bán tự động mà y thích nhất, độ bắn chính xác của P223 rất cao, hơn nữa ổ đạn có thể chứa ít nhất 15 viên đạn, vì thế được các cơ cấu liên bang ATF, FBI, DEA, CID sử dụng rộng rãi, ngoài ra còn được các cảnh sát bình thường của sở cảnh sát khu vực hoặc tiểu bang và một số bộ đội đặc chủng xem trọng.


Khi điều chỉnh xong tư thế cầm súng, đồng thời một đám người tay cầm MP5 chạy vào cầu thang.

Hai bên giáp mặt, không cần phải nói, trực tiếp giao tranh. Tiếng súng vang vọng dữ dội trong hành lanh, trong một thoáng vỏ đạn súng tiểu liên bắn tung tóe khắp nơi, 15 phát đạn liên tục bắn trúng vào tứ chi của đối phương, không phát nào trật mục tiêu. Sau khi khói thuốc súng tan đi, Sarah mở banh mắt nhìn đám người ngã chồng chéo nhau trên cầu thang, hơn mười người đau đớn cuộn lại, thật đáng sợ, có người thậm chí còn chưa thể chạm vào cò súng.

“Bắn thật chuẩn.” Giang Hằng nhướng mày, lộ ra vẻ tán thưởng, lấy ra cặp đạn mới ném cho Vu Tử Thạc.

“Tôi nhớ súng của tôi rồi.” Con mắt màu hổ phách đang hứng thú giết chóc, đôi môi mỏng cong lên, bật miếng sắt hình chữ nhật lên rồi trong thời gian không đến hai giây y đã hoàn thành toàn bộ quá trình lắp đạn mới. Ổ đạn của khẩu P226 được thiết kế chốt an toàn rất tốt, chỉ cần ngón cái của bạn đủ dài, liền có thể không cần thay đổi cách cầm súng vẫn có thể trực tiếp dùng ngón cái thao tác đóng mở chốt an toàn.

Giang Hằng đỡ Vu Tử Thạc, thuận tiện vỗ vai y: “Chúng ta đi thôi.”

“Anh xác định không có gì bất mãn sao?” Vu Tử Thạc khoác tay qua vai Giang Hằng: “Sau khi ra khỏi đây tôi sẽ không nghe anh nói nữa đâu.”

Giang Hằng đỡ Vu Tử Thạc đi được hai bước, thì dừng lại, chân mày anh tuấn nhăn chặt, nói: “Cà phê Trung Quốc rất đắng, nhưng cũng không tưởng niệm bằng mùi vị của anh.”

Tim giật mạnh, vào lúc này mà còn có thể nói đùa như thế thì chắc chỉ có mỗi Giang Hằng thôi.

Vu Tử Thạc nghiêm trang xoay lại nhìn Giang Hằng, mái tóc màu đen trước kia đã dài hơn mấy cm, dưới cằm luôn được cạo sạch sẽ hiện tại lại để mặc cho râu lúng phúng lồi ra, dưới khóe mắt có vết ứ xanh, trong mắt giăng đầy tơ máu. Vu Tử Thạc đột nhiên cười ha ha, “Phẩm vị của lời yêu thương do anh nói thật đúng là không ra làm sao.”


Mặt trời nóng rực giữa trưa rọi lên cửa sổ trước mặt hai người, Vu Tử Thạc nhẹ thúc cùi chỏ vào ngực Giang Hằng: “Này, nên đi thôi.”

Cánh tay đó rất nhanh bị Giang Hằng nắm phần cổ tay khoác qua sau đầu, Giang Hằng đỡ bên eo y, dặn một câu: “Chú ý dưới chân.”

Thuận lợi ra khỏi kiến trúc quy hoạch song B, đi thêm mấy trăm mét nữa là chiếc du thuyền nhỏ tấp bên bờ, khi bọn buôn thuốc phiện Bulgaria đuổi theo, thuyền của họ đã chạy ra bến cảng.

Mặt nước sông East New York xanh ngắt gợn sóng lăn tăn, ngày nắng mùa đông thổi từng cơn gió nhẹ, Sarah giúp Vu Tử Thạc băng lại vết thương, khi cởi miếng vải sơ mi ra, Sarah kinh ngạc phát hiện vết súng trên chân Vu Tử Thạc đã ngừng chảy máu như kỳ tích, Vu Tử Thạc chỉ cười trừ, rút một chai nhựa rỗng nho nhỏ trong túi ra ném lên sàn tàu, cô bé nhìn kỹ, đó là một bình keo siêu dính.

Giang Hằng ngồi gác tay lên mạng thuyền hút thuốc, ánh mặt trời lặng ngắt chiếu vào con mắt có cùng màu bầu trời của hắn, “Dùng keo cầm máu là một biện phát tốt.”

“Ủy thác kết thúc rồi, chúng ta nên chúc mừng thôi.” Vu Tử Thạc đưa mắt về cabin, trên chiếc bàn sắt trong phòng là hai chai rượu mẫu nhỏ 50ml, Giang Hằng đi vào cabin lấy hai chai rượu mẫu ra, mở nấp một chai đưa cho Vu Tử Thạc, rồi quay về xoi mói chai rượu thủy tinh hình phẳng trong tay, “Tôi không biết anh còn thích Whisky của Scotland nữa đó. Nếu phẩm vị của con người phân từ một đến mười, hiện tại anh chỉ còn ở mức bốn thôi.”

“Ông chủ à, tôi là người nghèo.” Vu Tử Thạc hít mùi rượu nồng, cụng chai với Giang Hằng, “Chúc Sarah bình an vô sự.”

“Tôi cũng muốn uống!” Sarah chen mồm vào.

“Đợi nhóc trưởng thành đã, tiểu quỷ.” Vu Tử Thạc ngừng động tác đưa rượu lên miệng, nhìn Giang Hằng, Giang Hằng tựa hồ không vội uống rượu, mà rút một điếu thuốc ra, châm lửa, sau đó mới không nhanh không chậm mở nắp chai. Mặt trời đã chuyển sang tây, mặt hắn ngược ánh sáng, làn khói thuốc mờ ảo lan tỏa trong không khí, đôi môi kết hợp với chút râu lúng phúng dưới cằm khiến hắn trông có vẻ càng thêm thành thục chín chắn, hắn đứng đó, mà Vu Tử Thạc thì ngồi trước mặt hắn, hắn cúi nhìn y, như lúc trước. Cuối cùng hắn nâng chai rượu lên, con mắt lạnh lẽo đặt lên mặt Vu Tử Thạc, trong âm sắc thấp trầm pha tạp thêm thứ gì đó, “Chúc anh hồi phục thân tự do.”

Vu Tử Thạc nhất thời ngây ra, ánh sáng chiếu vào con mắt màu hổ phách đột nhiên trở nên ảm đạm, y biết, lần này y khiến Giang Hằng thất vọng. Khóe mắt hạ xuống, thở dài: “Anh có lý do không tiếp tục tin tưởng tôi.”

“Tôi cho rằng tôi có thể điều khiển anh, nhưng anh vẫn giật dứt dây cương mà chạy thoát, lần này tôi có thể đuổi theo cứu anh, nhưng lần sau thì sao?” Giang Hằng nâng cằm Vu Tử Thạc, cưỡng ép y nhìn hắn, động tác này bình thường chỉ xuất hiện trong trường hợp tán tỉnh, mà lúc này, tầm mắt nhìn lên bị con ngươi màu lam đậm tràn đầy lửa giận đó hoàn toàn chiếm hữu. “Anh phản bội giao ước giữa chúng ta, tôi không muốn như vậy, nhưng hợp tác của chúng ta đã kết thúc.”


=====

Chú thích:

– MP5

– Cục Điều tra Liên bang (Tên gốc: Federal Bureau of Investigation) (FBI) cơ quan trực thuộc Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ có nhiệm vụ thực hiện điều tra tội phạm ở cấp độ liên bang và tình báo nội địa. FBI có quyền hạn điều tra về các vi phạm trong hơn 200 danh mục về tội ác liên bang. Khẩu hiệu của Cục là ‘’Trung thành, Quả cảm, Liêm chính’’.

Cảnh sát địa phương không nằm dưới quyền chỉ huy của FBI

Trụ sở của Cục là Tòa nhà J. Edgar Hoover tọa lạc tại thủ đô Washington, D.C. Còn 56 văn phòng đại diện nằm rải rác và hơn 400 cơ quan địa phương ở các thành phố nhỏ và thị trấn trên khắp các thành phố lớn của Hoa Kỳ. Ngoài ra, Cục còn có hơn 50 văn phòng được gọi là “tùy viên pháp lý” bên trong các lãnh sự Hoa Kỳ trên khắp thế giới.

– Cơ quan Tình báo Trung ương (Central Intelligence Agency; viết tắt: CIA) là cơ quan tình báo trung ương của Hoa Kỳ. Chức năng chính của cơ quan này là thu thập và phân tích thông tin về chính phủ các nước, các tập đoàn kinh tế, các tổ chức hay về bất cứ ai để cung cấp cho chính phủ Hoa Kỳ những thông tin quan trọng và cần thiết phục vụ việc hoạch định chính sách, đề ra các biện pháp ứng phó thích hợp. Chức năng thứ hai là tuyên truyền, phổ biến những thông tin ngầm hoặc công khai và gây ảnh hưởng đến các tổ chức và cá nhân nhằm thu hút sự ủng hộ cho Chính quyền Mỹ. Chức năng thứ ba của tổ chức này là thực hiện các hoạt động ngầm dưới sự chỉ huy trực tiếp của Tổng thống Mỹ. Chức năng này của CIA đã gây nên rất nhiều tranh cãi và làm dấy lên các câu hỏi về tính hợp pháp, giá trị đạo đức và sự hiệu quả của những hoạt động đó.

Trụ sở chính của cơ quan này nằm ở Langley, Virginia, vài dặm từ phía Tây Bắc đến thủ đô Washington, D.C, dọc theo sông Potomac.

– Cục Rượu, thuốc lá, súng và chất nổ (ATF) là một tổ chức thực thi pháp luật liên bang trong vòng Sở Tư Pháp Hoa Kỳ. Trách nhiệm của nó bao gồm điều tra và phòng chống tội phạm liên bang liên quan đến việc sử dụng bất hợp pháp, sản xuất, và sở hữu vũ khí và chất nổ; hành vi đốt phá, đánh bom và buôn bán bất hợp pháp các sản phẩm thuốc lá và rượu. ATF cũng quy định thông qua việc cấp giấy phép bán, sở hữu, và vận chuyển vũ khí, đạn dược, vật liệu nổ trong liên bang thương mại.

– Drug Enforcement Administration (DEA) là một cơ quan thực thi pháp luật thuộc liên bang Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ, có nhiệm vụ đấu tranh chống buôn lậu ma túy và sử dụng trong phạm vi Hoa Kỳ. DEA không chỉ là cơ quan chủ trì thi hành Đạo Luật Kiểm Soát Chất Đồng Nhất trong nước, mà còn chia sẻ thẩm quyền  với FBI và Cơ Quan Thực Thi Pháp Luật Di Trú và Hải Quan (ICE), nó cũng có trách nhiệm phối hợp và theo đuổi điều tra ma túy của Hoa Kỳ ở nước ngoài.

– Cục Điều tra hình sự (Criminal Investigation Department – Viết tắt: CID): Thông cảm tạm thời ta không tìm được nội dung của nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.