Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 196: Bạo phát toàn diện
“Nói tôi biết bên ngoài có nóng vậy không?” Levi nằm bẹp trên sàn, như vậy dù sao cũng khiến hắn cảm thấy mát được một chút, thật sự giống động vật hệ mèo vô cùng. Vu Tử Thạc ngồi dưới đất dựa vào song sắt, lớp vải sau lưng y đã bị thấm ướt đẫm, lượng mồ hôi đổ ra rất cao, điều này khiến chỗ vết thương có cảm giác đau như kim chích, “Tôi hoài nghi tên đó không chỉ ngừng điều hòa, mà còn mở cả mấy sưởi…”
“Tên đó! Xem Michael J Scofield nhiều quá rồi hả!” Levi cảm thấy qua một tiếng nữa hắn sẽ mất sạch nước trong người, tiếng kêu gào bên ngoài càng lúc càng lớn, nhiệt độ tăng rồi còn cúp nước đủ để chọc giận những phạm nhân đã dùng thuốc kích thích.
Tút___ sau tiếng còi cảnh cáo, trưởng cai tù gầm lên: “Ra xếp hàng cho tao!”
Tất cả cửa phòng giam đều mở ra, các phạm nhân vội vã ra khỏi phòng, chỉnh tề xếp hàng. Đương nhiên không phải tất cả mọi người, cai tù đi qua một lượt, Grove một mình bước ra, “Này, Joey, cơm trưa hôm nay mày tính mời tụi tao ăn thịt người nướng sao?”
Cai tù được gọi là Joey quay người qua, hất cằm khinh bỉ nói: “Grove, tao tin thịt của mày nhất định rất khó nhai, trở về hàng cho tao!”
Grove đứng ở đó không động đậy, dần dần có người da đen bắt đầu rời khỏi vị trí đứng ra khỏi hàng theo Grove, Joey la lớn: “Đứng vào hàng cho tao! Tất cả tụi bây!”
Không ai nghe theo Joey, đối với bọn họ mà nói Grove mới là đại ca của họ. Grove ôm cánh tay to bự nhìn Joey, nhếch môi, “Chúng tao muốn gặp Ogden, hắn là cai tù trưởng, nơi này nóng như vậy, có lẽ hắn có thể cho tụi tao biết rốt cuộc là chuyện gì.”
“Ogden hiện tại không rảnh, hiểu chưa?” Joey đi tới vài bước, gần Grove hơn, nếu luận về thể chất thì hắn không thua Grove bao nhiêu, huống hồ hắn còn là cai tù, “Hiện tại cút về hàng cho ta!”
“Được thôi, cho không khí mát lại thì tụi tao liền về hàng.” Grove dùng ánh mắt biểu đạt khinh thường với Joey.
“Grove, tao vẫn cho rằng mày rất hiểu chuyện.” Joey giơ ngón tay ra chỉ vào mũi Grove, muốn uy hiếp hắn, “Muốn đến phòng cấm bế làm khách sao?”
“Tao có nói vậy hả Joey? Đợi khi vào phòng cấm bế đại khái tao đã chín được tám phần rồi.” Grove cười toét miệng, hoàn toàn không sợ uy hiếp của Joey, con mắt màu nâu đậm đảo đảo, cánh tay chỉ sang Enoch hao gầy bên cạnh, “Nhìn thằng đó đi anh bạn, tối qua nó còn nặng hai trăm pound (1 pound = khoảng 0.4536kg), nếu mày còn không cho nó uống nước nó sẽ chết.”
Câu này đều chọc Vu Tử Thạc và Levi bật cười, các phạm nhân sau lưng cũng cười lớn, càng nhiều người bước ra khỏi hàng, lần này còn có người da trắng.
Tuy người da trắng và da đen ở nhà tù Attica vẫn luôn bất hòa, nhưng hiện tại bọn họ có cùng một đối tượng bất mãn. Cai tù Arak ở phòng giám sát phát hiện tình hình ở không hay, vội cầm bộ đàm, “Trưởng cai tù Ogden, có phạm nhân gây sự.”
“Là ai gây sự?” Ogden đứng trong phòng làm việc lập tức khó chịu, đám tội phạm đáng chết này, quả nhiên không phải là đèn cạn dầu!
“Grove và Joey cãi vã, Joey muốn dọa Grove, kết quả… kết quả…” Một màn trước mắt khiến Arak nói không ra lời, tiếp theo liền nghe thấy tiếng gầm tức giận của Ogden trong bộ đàm. “Kết quả thế nào hả?!”
“Grove bẻ gãy ngón tay của Joey… trời ơi…” Arak hoảng loạn, ngắn ngủi trong vòng mấy giây Joey đã bị các phạm nhân ào tới đánh cho mặt đầy máu.
Bị cai tù trưởng trừng một cái, sắc mặt Arak trở nên xanh lét, “Khống chế tình huống, tôi lập ức tới!”
Arak đổ đầy mồ hôi, vội ấn nút cảnh báo, tiếng còi cảnh sát nhất thời vang lên, hắn gầm vào bộ đàm, “Khu B có phạm nhân gây sự, toàn bộ cấm bế cấp một!”
“Grove đang ở đâu? Tao muốn giết nó__” Ogden tức giận bừng bừng mở cửa phòng giám sát, đập ngay vào mắt là Joey nằm trong vũng máu ngoài lưới sắt, nếu không phải hắn mặc y phục cảnh sát, Ogden hầu như không thể phân biệt được gương mặt không còn nguyên vẹn đó, “Arak mày điên hả? Để nguyên tình trạng cửa lao mở, Joey còn ở bên trong mà mày muốn cấm bế khu B?!”
“Đội, đội trưởng, là anh nói phải khống chế cục diện… đám phạm nhân khốn kiếp đó mất khống chế rồi, lẽ nào muốn để mặc bọn chúng lao vào đây?” Arak toàn thân run rẩy, cảm giác sợ hãi hoàn toàn đánh tan hắn.
“Phế vật! Mày muốn hại chết Joey hả!”
“Grove, hiện tại mày nghe rõ cho tao, mày và người của mày đều lui về!” Ogden lao tới trước cửa, sau đó là mấy chục phạm nhân do Grove dẫn đầu đang chìm vào trạng thái điên cuồng, bọn họ đang lay lắt chấn song cửa sổ kịch liệt, giống như dã thú muốn thoát khỏi lồng giam.
“Không thể, trưởng quan.” Grove nhìn chằm chằm lên mặt Ogden, phần mặt vì tức giận mà căng chặt, “Tao không chỉ muốn ra khỏi cánh cửa này, tao còn muốn giết mày, Ogden__”
“Hửm, đáng tiếc thật, mày không ra được, cánh cửa này kiên cố vô cùng.” Ogden cười chế nhạo, “Cho dù tao ở bên ngoài ngủ với vợ mày bao nhiêu lần, mày cũng không cách nào đụng được tao.”
“Đồ khốn__!!! Tôi phải giết mày!!! Ogden!! Tao phải giết mày!!!” Grove nắm chặt song sắt lay lắt, không bao lâu đã truyền ra tiếng ốc vít lỏng lẻo.
“Thì ra bức hình đó là thật.” Levi đứng trước cửa phòng giam, vuốt cằm lầu bầu, “Hiện tại tôi cảm thấy anh bạn hacker của anh càng đáng sợ.”
“Có lẽ trên đời này thật sự không có chuyện gì anh ta không biết.” Mắt thấy cánh cửa sổ sắt sắp bị giật ra, Vu Tử Thạc kéo Levi một cái, “Nên đi rồi.”
“Cai tù đó nên làm sao?” Levi liếc mắt nhìn cai tù đã mềm nhũn dưới đất không xa, hiện tại phạm nhân đều đang tụ tập trước cửa, tạm thời không ai chú ý tới Joey, “Hắn ta vô tội.”
Joey vô lực giãy dụa ngẩng đầu lên, trên mặt hắn là một đám mơ hồ, chú ý đến hai người đứng trước cửa tù, hắn cố gắng hé miệng thầm thì: “Cứu… mạng…”
Ngay khi Levi muốn đi tới, Vu Tử Thạc đã nắm chặt cổ tay hắn, “Tôi biết Joey, hắn dựa vào việc chèn ép phạm nhân để kiếm tiền.”
Trong tù, có vài cai tù còn xấu xa hơn cả phạm nhân, “Thủ đoạn đó tuyệt đối anh không muốn lĩnh giáo, hắn quả thật muốn hút khô bọn họ.”
Nghe xong lời Vu Tử Thạc, Levi cười chế nhạo, “Anh không bận tâm nếu hiện tại tôi đi qua dẫm hắn chứ?”
“Anh đã nhắc nhở tôi đó, chúng ta qua làm chút chuyện khiến cả đời này Joey không thể quên đi.” Vu Tử Thạc cười cười bước qua, vẫy tay với Levi. Levi đi theo, thấy Vu Tử Thạc ngồi xổm xuống bắt đầu cởi nút của Joey, vừa động thủ vừa nói, “Tuy mày là một phế vật vô năng, nhưng bộ y phục này vẫn có chút chỗ dùng.”
“Mày muốn làm gì!” Joey la lớn, nhưng máu tươi ọc ra chặn cuống họng, giọng nói của hắn thấp tới không thể nghe.
“Tốt nhất mày nên câm miệng, nếu không tao sẽ cho mày nuốt thứ đó này xuống.” Vu Tử Thạc móc ra phiến dao lắc lư trước mặt Joey vài cái, còn chưa đợi trong mắt Joey hiện ra sợ hãi, đầu của hắn đã bị dẫm một cái thật mạnh.
Bị sát thủ dùng ánh mắt quái dị đánh giá từ trên xuống, Levi học theo biểu tình vô tội của đối phương. “Thế nào? Tôi chỉ cảm thấy như vậy càng bớt chuyện.”
“Các phạm nhân sẽ không vội giết hắn, cai tù ở đây nếu chết thì ai cũng gánh không nổi.” Nhét trang phục cảnh sát vào ngực, Vu Tử Thạc cởi quần Joey, ngay cả quần trong cũng cởi.
“Nhưng sau khi bạo động kết thúc, bọn họ sẽ tìm thấy một Joey ngu xuẩn lõa mông nằm ở đây.” Hiểu rõ ý của đối phương, Levi liếm môi cười, nhận lấy cái quần nhét vào người.
Tiếng hoan hô nổi lên, phạm nhân thuận theo song cửa sổ leo vào phòng giám sát mở cánh cửa ra, Vu Tử Thạc và Levi cũng theo sát sau lưng những phạm nhân đó. Tất cả mọi người đều vui mừng đập phá mọi thứ trong phòng giám sát, bạo động biến thành khánh điển của các phạm nhân.
Ogden chạy trước một bước, nhưng lại bỏ lại Arak, hiện tại hắn cũng bị đánh thành đầu heo. Chìa khóa của hắn bị giật mất, đa số phạm nhân tiếp tục đi tiếp, bọn họ đã phá được hai lớp cửa, có vài phạm nhân da đen ở lại giày vò hắn.
Grove không ở đây. Nếu để bọn họ đến trạm xá trước, Enya có thể gặp nguy hiểm. Tuy Vu Tử Thạc tin vào thân thủ của cô, nhưng những người này đều là bạo đồ cùng hung cực ác…
“Cẩn thận!” Levi từ bên cạnh lao tới đè đầu y xuống, con dao lóe hàn quang vụt qua cách đầu Vu Tử Thạc không tới 2mm.
Levi nghiêng người, đá mạnh vào ngực đối phương. Đừng thấy Levi dáng vẻ nho nhã, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, cú đá của hắn không phải trò đùa.
Người bị đá trực tiếp phun ra một họng máu, ngã xuống đất ngất đi. Vừa hay người này bọn họ có quen biết, là Gebi ở phòng cách vách.
“Ông già, tới tuổi này rồi còn động dao là không tốt đâu.” Lưu lại câu nói đó, Levi đẩy vai Vu Tử Thạc, “Mau đi thôi.”
Vu Tử Thạc không động đậy, y đang nhìn về cai tù Arak bị vây trong góc, “Không, chúng ta phải cứu hắn. Arak là người không tồi.”
“Đã tới đây rồi, anh nói với tôi anh muốn cứu người?” Hiện tại Levi cười không nổi, một giây trước còn bảo bản thân không phải là Michael J Scofield, sẽ không bị đạo đức quấy nhiễu, một giây sau lại muốn cứu người? Sát thủ này quả thật khiến hắn không nói nổi.
“Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.” Dùng giọng nói nhẹ nhàng nói xong, Vu Tử Thạc giao y phục cảnh sát cho Levi, quay người sắn tay áo lên, “Anh đi trước đi.”