Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 181: Lái xe của anh cho tốt
Ngay khi ra khỏi trụ sở FBI, ánh mặt trời màu vàng rọi lên ngực hai người, bóng đổ cao lớn kéo dài trên đất.
Washington DC bốn mùa rõ rệt, thời khắc xuân hạ giao nhau thường thấy nhất là gió lớn và mưa sấm. Gió lớn phía đông nam cuộn lên vô số cát bụi, lá xanh trên cành kịch liệt lay lắc, phát ra tiếng xào xạt.
Tiếng gió vỗ vào màng nhĩ, Vu Tử Thạc chống đỡ cái đầu hơi nặng nề, bọn họ thuận lợi tìm được hồ sơ của Gimson, nhưng trong đó lại xuất hiện vấn đề mới, “Reger Wenskhôngl đã chết từ 10 năm trước rồi.”
Cũng tức là sau bốn năm khi cuộc điều tra về Gimson kết thúc, ban đầu khi Ada gia nhập vụ án của Mũ Đen Giang Hằng đã từng điều tra về hắn, nói là chồng trước thì có hơi khoa trương, trên thực tế Ada và Reger Wenskhôngl lúc đó đang trong thời kỳ sau đính hôn, hồ sơ ghi lại trước hôn lễ một tháng Reger vì ngăn cản một vụ cướp mà không may thiệt mạng.
Sau khi Reger chết Ada kiên quyết dọn vào ở nhà Wenskhôngl, chăm sóc ba của Reger, ngay cả họ cũng đổi thành Wenskhôngl, giống như bọn họ đã hoàn thành hôn lê mà vị chú rể vĩnh viễn không thể tới nơi.
Ngày đó tại công viên, Ada từng nói ‘khi anh mất đi ai đó quan trọng, tất cả sẽ thay đổi.”, Vu Tử Thạc không biết cô dùng tâm trạng thế nào để nói câu này, nhưng y rất rõ tính nghiêm trọng của vết thương do tâm trạng này mang tới, nó đủ để hoàn toàn xoay chuyển cuộc sống vốn dĩ của một người.
“Tôi có cảm giác trở lại khởi điểm.” Vu Tử Thạc nghiêng đầu nhìn Giang Hằng, gương mặt người này không lộ ra quá nhiều biểu tình, Vu Tử Thạc vốn cho rằng Giang Hằng ít nhất cũng có chút buồn bực.
“Không tính là khởi điểm, còn có một đầu mối có thể truy tìm.” Tìm ra điểm liên quan trong sự việc là sở trường của Giang Hằng, gió lớn thổi lên gương mặt không biểu cảm của hắn, giống như chạm phải vách đá cứng rắn, “Chúng ta phải để vong linh của Reger Wenskhôngl này mở miệng.”
“Nói chuyện với người chết?” Vu Tử Thạc sờ cằm cười, thần sắc trong mắt đột nhiên trở nên âm lạnh, lại có chút lay động. Y cảm thấy hưng phấn vì đề tài tử vong, cảm giác này không thua kém khoái cảm khi làm tình.
“Đi thôi, chúng ta không nên để anh Klaus chờ quá lâu.” Nắm vai sát thủ, lòng bàn tay cách một lớp áo cảm thụ được hơi ấm của đối phương, nhiệt độ cơ thể chân thật vô cùng, “Anh cũng cần nghỉ ngơi.”
Cánh tay to rộng mang theo hơi ấm, Vu Tử Thạc hít sâu một hơi, khắc chế dục vọng đang muốn xông lên, bọn họ đã rất nhiều ngày không làm, lúc này dường như chỉ cần một chút tiếp xúc cũng có thể điểm hỏa cả hai. “Muốn để tôi nghỉ ngơi yên ổn, tay của anh nên an phận một chút!”
“Có thể như vậy đã không tồi rồi.” Con mắt màu lam chậm rãi xoay chuyển, cuối cùng dừng lại trên gương mặt văn nhã của sát thủ. Trong đáy mắt hắn, dục vọng đang lưu chuyển. Có trời biết hiện tại hắn muốn hôn khắp toàn thân y! Nhưng Giang Hằng dù sao cũng không làm vậy, đây là thành quả của nỗ lực khắc chế.
Chiếc xe màu đen mở hé cửa sổ, người đàn ông bên trong lật tới lật lui tờ báo trong tay.
Ford Klaus quả thật đã đợi rất lâu, khi thấy hai người tới, hắn vừa định nhấc tay dùng phương thức thô lỗ để chào hỏi, chợt từ chỗ xa xuất hiện một bóng người khiến cả người hắn ngã lại chỗ ngồi.
Tốc độ không khí lưu động rất nhanh, gió lớn che phủ tiếng bước chân, nhưng sát thủ và hacker thính giác cực tốt đều đồng thời quay người. Khôngren Charlie đứng sau lưng họ ôm tay, ánh mắt nghiêm khắc khóa chặt lên mặt Vu Tử Thạc, “Trộm chứng nhận FBI, mạo danh đi vào trụ sở cảnh sát, đây là tội nặng.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, thanh tra.” Vu Tử Thạc cười vô tội, trông giống như công dân tốt bị oan uổng, “Chứng nhận gì?”
“Đừng giả ngu, người phụ nữ đó nói với tôi đây là chủ ý của anh.” Khôngren đi lại gần một bước, bóp chặt cổ tay Vu Tử Thạc. Nói tới chuyện này, cảnh tượng người phụ nữ cười vô tội, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu vị sát thủ lại tái hiện trước mắt Khôngren, bọn họ thật sự là giống như từ một khuôn đúc bước ra!
Enya Pirlo tự nhiên không phải là đèn cạn dầu, dù sao y trêu chọc cô, cô không có lý do không báo thù.
“Thanh tra, anh làm mất chứng nhận, nhưng lại đi giận lây người khác…” Vẻ mặt sát thủ càng vô tội, ánh mắt chuyển xuống mặt đất, “Ủa, đây là cái gì vậy?”
Y cong lưng nhặc lên một tấm cạt, nhét vào túi trước ngực Khôngren Charlie, còn giúp hắn phủi đi bụi trên áo khoác, “Thật không phải, nhưng tôi phải nói, chứng nhận của mình nên trông cho tốt, thanh tra.”
Đáng chết! Sắc mặt Khôngren trầm xuống, “Anh đã phát hiện tôi theo phía sau từ sớm, cho nên anh ném chứng nhận xuống đất. Đợi tôi chủ động tiếp cận!”
Bất kể thế nào, hôm nay Khôngren đã cắn được Mũ Đen, thì hắn không dễ dàng nhả ra.
“Bình tĩnh chút, thanh tra Khôngren.” Giang Hằng đột nhiên vươn tay, kéo khoảng cách giữa hai người ra. “Anh là cảnh sát liên bang, làm chuyện gì cũng phải có chứng cớ.”
Ánh mắt của Khôngren Charlie di chuyển qua, lực chú ý trước đó của hắn đều đặt lên người Mũ Đen, dẫn tới hắn không có nhiều thời gian tỉ mỉ quan sát mặt Giang Hằng, “Anh… Lederman?”
Không sai, tại bữa tiệc nhiều tháng trước Khôngren thấy người đàn ông này liền cảm thấy rất quen, trong thời gian ở FBI, Khôngren Charlie từng gặp mặt Xyli Lederman mấy lần, nhưng ấn tượng của hắn đối với người đàn ông này rất sâu.
Khôngren Charlie từng suy đoán nguyên nhân Xyli Lederman mất tích, có lẽ là có liên quan đến sát thủ này, lẽ nào, anh ta đang âm thầm tiến hành điều tra?
“Anh là người của FBI?” Đáy mắt Vu Tử Thạc xẹt qua tia sáng lạnh, trong chớp mắt, tay y bóp chặt cổ họng Giang Hằng, một tay cầm súng chỉ vào trán hắn. Giang Hằng lập tức hiểu được Vu Tử Thạc muốn làm gì, nếu để Khôngren Charlie biết hắn đứng về phía sát thủ, thì sẽ lưu lại rất nhiều chứng cứ có thể truy theo đầu mối, điều này vô cùng bất lợi với họ. Cho nên, Giang Hằng vô cùng phối hợp không phản kháng, “Anh Charlie, một lời khó nói hết.”
Chân mày dính lại, Khôngren Charlie lập tức phát giác điều không hay, hắn đã vô ý gọi tên Xyli Lederman, làm bại lộ thân phận của hắn. “Mũ Đen, anh hiểu lầm rồi, Lederman là hàng xóm của tôi.”
“Vị hàng xóm gọi tôi lại ở trước cổng trụ sở liên bang?” Nụ cười lạnh bao trùm, kỹ thuật diễn của Vu Tử Thạc trước nay không thể xem thường, “Hơn nữa anh ta còn biết anh là FBI.”
“Tôi chưa từng che giấu thân phận của mình.” Khôngren Charlie còn đang bị lừa, hắn lo lắng cho sự an toàn của ‘Xyli Lederman’.
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, Vu Tử Thạc biết đó là Ford, kéo Giang Hằng ra sau, dùng khóe mắt liếc nhìn Ford Klaus đã đem băng băng bó bao kính mặt mũi mình. Y một tay cầm súng, một tay mở cửa xe, ngay khi đi vào khoang xe, cửa sổ cũng nhận lấy hai phát đạn của Khôngren Charlie.
Chân ga được đạp mạnh, chiếc xe tông nát vành đai xanh phía trước, lao thẳng lên đường quốc lộ. Bụi bay đầy trong gió, sắc mặt Khôngren Charlie càng lúc càng âm trầm cầm điện thoại lên, “Có một phạm nhân tình nghi là sát thủ Mũ Đen vừa bắt giữ một vị FBI, trên xe hiện có ba người, phong tỏa con đường mở trạm kiểm tra, nếu để anh ta chạy mất thì liệu hồn!”
“Mẹ nó các người! Cư nhiên lại đi chọc tới Khôngren Charlie!” Bực bội gầm lên, Ford Klaus khổ sở kéo băng trên mặt, cảm thấy hơi thở của mình cuối cùng cũng trở nên thông thuận, “Lẽ nào hai người chưa từng nghe qua__ chỉ cần là phạm nhân Khôngren Charlie muốn bắt, không có ai không bắt được sao?”
Đây quả thật là lời đồn trên đường, đại ca xã hội đen, tên lừa đảo, phần tử bạo lực, phạm nhân biến thái giết người liên hoàn trong ngục… có không ít đều là chiến lợi phẩm của Khôngren Charlie.
Vu Tử Thạc ngồi bên khoang phải, suy nghĩ một lúc, nâng tay chỉ về lớp băng bị ném ở ghế phó lái, “Ford, tôi thích tạo hình vừa rồi của anh hơn.”
“Hừ, tiếp tục đùa ông đây đi!” Muốn tận lực tỏ ra không để ý tới sự trêu chọc của đối phương, nhưng kỹ thuật diễn của Ford Klaus kém cỏi, gương mặt đỏ bừng đã bán đứng hắn, “Dù sao đợi anh bị bắt rồi thì mới biết hối hận!” Huýt sáo một cái, Vu Tử Thạc chậm rãi chống cằm nói, “Tôi đã chạy thoát khỏi tay anh ta hai lần rồi.”
Không thể phủ nhận Khôngren Charlie là đối thủ nặng cân, vị cảnh sát đó rất có quyết tâm, hành sự quả đoán, bình tĩnh và thông minh không thua kém Giang Hằng, nếu không phải nhờ vào phương pháp này, hôm nay y có thể dễ dàng thoát thân như thế hay không thì không thể biết.
“Lần đầu tiên nếu không phải thanh tra Ada giúp đỡ thì đã xém chút mất mạng, lần thứ hai thoát thân là vì Ngụy Lĩnh ngồi trong xe anh.” Giang Hằng ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nói, Vu Tử Thạc nghe vậy tặc lưỡi không nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ford hai phút sau mới phản ứng lại liền biến sắc, “Cái gì!!! Tổ trưởng Ada là người của các anh? Các anh vẫn luôn che giấu tôi?!”
Hai người đồng thời chìm vào trầm tư, Vu Tử Thạc trách cứ nhìn Giang Hằng nói lộ ra, mở miệng trong lúc Ford đang tức giận bừng bừng: “Là vì tốt cho anh thôi, Ford.”
Ánh mắt trách cứ đó đặc biệt khiến người ta rung động, Giang Hằng hơi híp mắt, “Đừng nhìn tôi như thế, Fay.” Mầm lửa di chuyển trong mắt, Vu Tử Thạc nhướng mày, “Anh không nhịn được tới khi về New York sao?”
“Anh có thể nhịn tôi cũng không muốn nhịn.” Nhiệt độ trong xe trở nên nóng hơn, Giang Hằng kéo lỏng cà vạt.
“Giỏi cho một nhân tài mà! Cô ta có thể ngồi trong phòng làm việc xử lý án vẻ vang, ông đây thì chỉ có thể dính líu tới người của ICR??” Ford Klaus hét lớn, hắn rất không thỏa mãn rất không vui, hung tợn hít mạnh, dừng xe bên đường, quay đầu trừng mắt nhìn sát thủ và hacker, “Các người cứ đối với tôi vậy sao?”
“Là chủ ý của tôi.” Giang Hằng nói rồi kéo đầu Vu Tử Thạc qua, hôn mạnh lên môi y, “Xe dừng rồi, anh nói làm sao đây?”
Bịch bộp rầm rầm__
Không ngờ hai người này lại có quan hệ đó, Ford nhất thời cảm thấy trong đầu có vô số dây đàn đứt đoạn, “Hai… hai người…”
Vu Tử Thạc cắn lại môi Giang Hằng, cầm súng trên ghế ngồi lên, chỉ vào đầu Ford, con mắt bắn ra tia sáng lạnh, “Lái xe cho tốt, đừng nhiều lời.