Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 174: Chỉ số IQ cực cao
Có thể là do trận bão đêm trước, hôm nay bầu trời New York vô cùng trong xanh, ngay cả một nhúm mây trắng cũng không có, ánh mặt trời sau cơn mưa vô cùng nóng cháy, giống như tuyên bố mùa hạ tới sớm.
Giang Hằng ngồi trên xe, miệng ngậm điếu thuốc, trầm giọng nói, “Tôi nhớ ra rồi, anh thanh tra trước đó hình như nói mình gặp phải chút phiền toái.”
“Tại sao tôi không hề cảm thấy kinh ngạc gì cả?” Vu Tử Thạc nhíu mày, kéo điếu thuốc của Giang Hằng hít một hơi, phả khói trắng ra. “Nếu trong cuộc đời của anh ta không có phiền toái, anh ta sẽ không tên là Ford Klaus.”
Làn khói mù nhợt nhạt nhẹ tan biến trên đầu bọn họ, cuối cùng biến mất hẳn. Giang Hằng đổi kính râm, khởi động xe, “Nếu so với cái này, không bằng anh nói thử về Nohn Iglesias xem.”
Trên thực tế Giang Hằng muốn hỏi là tối qua Vu Tử Thạc và Nohn Iglesias thế nào, nhưng vì lịch sự, hắn cố ý tránh đi vấn đề đó, chỉ hỏi ẩn ý.
“Tôi tìm được anh ta trong gác xép, anh ta giống một con thú bị nhốt, chẳng qua tôi nghĩ tôi nên chúc mừng anh ta đã tìm được người yêu mới rồi.”
Tính cách ghi nợ sau chuyện của Giang Hằng Vu Tử Thạc sao còn không hiểu chứ? Quá trình được nói một cách đơn giản qua quýt, trọng điểm tập trung ở nửa câu sau. Vu Tử Thạc ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn vẻ mặt nhíu mày của Giang Hằng. “Thế nào, lẽ nào anh muốn gặp mặt thử?”
“Chỉ cần tình nhân mới của anh ta không phải anh, thì không tất yếu phải gặp thử.” Vặn mạnh vô lăng, chiếc xe quay đầu 180 độ, ánh mắt Giang Hằng nhìn thẳng con đường phía trước, “Anh có bị thương không?”
Khóe miệng nhếch lên, mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc bị gió thổi bạt ra sau đầu, “Không có.”
Đặt Vu Tử Thạc ở gần vị trí tín hiệu GPS của Ford Klaus, Giang Hằng quay đầu nhìn y, “Chúc anh may mắn.”
“Còn phải chúc phúc vị mập mạp xui xẻo nào đó.” Huýt sáo một cái, Vu Tử Thạc quay người nhìn tòa nhà trước mặt__ xoảng, tiếng cửa thủy tinh vỡ, có một người từ lầu hai bay ra.
“A a a a a a a a a a a___” Kêu thảm thiết.
“Ôi!!!!!!!!!!” Một thân hình hơi mập rớt vào hàng ghế sau của chiếc xe mui trần, đầu chúc xuống, tay kẹp giữa hai chiếc ghế. Ford Klaus đau nghiến răng nghiến lợi, cố gắng muốn rút người mình ra, “Mẹ nó! Đây là ý gì đây!!!”
“Ý là anh nên giảm béo đi, Ford.” Vu Tử Thạc nhịn không được bật cười, bộ dạng Ford ngã vào xe thật sự rất giống một củ hành tây đã hơi bị lớn.
“Mẹ bà nó! Fay!” Ford nhận ra chủ nhân giọng nói, giọng nói bị kẹp lại trở nên hơi trầm nặng. “Bạn của anh nói tôi là mạng tiện!”
Vu Tử Thạc lấy tay xoa cằm, suy nghĩ một chút mới chế nhạo: “Vậy anh ta tuyệt đối là chỉ anh có thể sống rất lâu, Ford.”
Trước cửa có động tĩnh, có người đẩy cửa lao thẳng qua bên này, Vu Tử Thạc nắm cánh tay người đàn ông đi đầu vặn mạnh, tên đó hét lên điên cuồng, “Gãy rồi! Tay gắp gãy rồi!”
“Anh mang anh ta đi trước, nơi này tôi sẽ xử lý.” Duỗi chân gạt ngã một người, Vu Tử Thạc quay lại nhìn đám người liên tiếp ào ra từ cửa, lộ nụ cười vô cùng vô tội.
“Đại ca, anh xác định là tên này làm? Trông hắn ta rất vô tội…” Chiếc xe mang theo củ hành tây kia đã đi mất tăm, một người đàn ông có vẻ là đàn em ăn mặc kiểu hippie. Tức khắc, gương mặt trơn nhẵn của hắn bị trúng một đấm. “Ngu xuẩn! Tụi bây đều thấy được vừa rồi tên đó làm cái gì!”
“Tôi đã làm cái gì sao?” Nụ cười trở nên càng vô tội khi tên hippie kêu đau, thậm chí trong mắt y còn nổi lên thương tiếc.
“Không thể mà đại ca, anh xem vẻ mặt của hắn ta thân thiện cỡ nào.” Tên hippie ngu xuẩn trở giáo về phía mình, tiếp theo đỉnh đầu lại bị đấm một quả nổi lửa. Vẻ mặt đại ca không vui phun nước bọt xuống đất, “Người anh em, anh thả người chúng tôi cần đi mất rồi, anh nói thử xem, làm sao dây?”
Vu Tử Thạc vươn một tay ra, nhanh chóng mạnh mẽ vặn cằm đối phương, ý cười trong mắt lạnh dần đi, nhẹ giọng nói, “Nếu tôi nói bỏ đi, anh cảm thấy thế nào?”
Câu nghi vấn lại dùng giọng điệu này để nói ra thì trở thành sự uy hiếp, càng huống hồ súng trong tay đối phương còn đang chỉ vào tim mình. Tên đại ca toàn thân cứng lại, vội đổi sang gương mặt cười. “Có thể có thể, ngài… nói cái gì, thì… chính là cái đó.”
Thỏa mãn thái độ của đối phương, Vu Tử Thạc buông tay vừa xoay người, thì nghe tên đại ca nhảy tới một bước, cao giọng gầm lên. “Bụi mày còn chờ cái gì! Bắn chết hắn!!!”
Đám đạn lộn xộn bắn ra, Vu Tử Thạc xoay tay cầm súng ra sau lưng, y không nhìn vị trí đối phương, họng súng ngắm chuẩn vào giữa chân mày tên đại ca. “Nói lại lần nữa xem?”
Tên đại ca bị dọa đổ đầy mồ hôi, phất tay bảo đám đàn em buông súng xuống, lớn tiếng trách mắng. “Bắn cái mẹ chứ bắn! Bộ không muốn sống nữa hả!”
Giống như cảm thấy thú vị, Vu Tử Thạc cong miệng cười quay người lại, tầm mắt nhìn chăm chăm đối phương, “Anh, đi theo tôi.”
“Hả… anh ta gọi tao qua hả?” Giọng nói bị đè thấp tới không thể thấp hơn, tên lão đại hỏi đàn em bên cạnh. Tên hippie bị đánh xưng mặt đáp. “Là gọi anh đó, Brown đại ca.”
“Mẹ mày! Nói ít một câu mày sẽ chết hả!” Lại đấm sang một cú, hai bên mặt tên hippie cuối cùng cũng đối xứng. Tên đại ca thở dốc, hạ thấp giọng, tiếp tục hỏi tên hippie, “Hắn gọi tao chắc không phải là muốn lén lút giải quyết tao chứ, sao đó vứt xác nơi hoang dã?”
“Đại ca… anh có phải là xem CSI nhiều quá không hả?” Câu này vừa nói ra thì một cú đấm đã chuyển thành hai cú. Brown đại ca khàn giọng chửi. “Tao làm chết mày! Không cho phép nhắc tới phim tao thích nhất vào lúc này!”
“A… chết rồi chết rồi, hình như hắn ta đã không còn kiên nhẫn rồi…” Mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo Brown, hắn sáp tới chỗ tên đàn em thứ ba hỏi, “Nguyên Phương, mày thấy thế nào?”
“Đại ca, em cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc…” Tên đàn em thứ ba sờ sờ mồ hôi trên trán nói, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc. “Nói không chừng đằng sau có bí mật rất lớn!”
“Bỏ đi, cái đám vô dụng tụi bây!” Phất tay, Brown bước nhanh tới trước mặt sát thủ, thanh giọng một chút, “Tôi tới rồi! Muốn giết muốn xẻo tùy anh!”
“Anh biết đạn quý thế nào không hả?” Vu Tử Thạc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, trận xao động vừa rồi, đủ khiến y liệt người đàn ông tên Brown này vào hàng ngũ mười kẻ làm người ta không nói nổi. “Tôi hỏi anh, tại sao gây phiền phức với Klaus?”
“Mệnh lệnh ở trên, tôi cũng không biết là ai.” Brown nhún vai, ánh mặt trời rọi lên làn da màu đồng của hắn. “Có thể là anh ta quen biết ai đó đắc tội ICR.”
“Những người đó đang tìm cái gì?” Tiến thêm một bước bức hỏi, nụ cười có thể xưng là hoàn toàn vô hại trên mặt Vu Tử Thạc đã biến mất tăm.
“Một người rất lợi hại, hắn thấp điệu, nguy hiểm, giỏi che giấu và giả trang… oa trời ạ!” Đang nói, Brown cảm thấy bản thân phát hiện cái gì. “Bọn họ đang tìm là anh!”
“Vậy tôi phải chúc mừng anh rồi.” Nụ cười sáng lạn lại trở lại trên mặt sát thủ, nhưng dưới tình huống bình thường y cười không đại biểu là có chuyện tốt xảy ra. Xiết chặt cổ họng Brown, Vu Tử Thạc ấn đối phương lên hàng ghế cạnh đèn đường. “Bảo người của ICR tối nay bảy giờ tới Times Square, tôi sẽ cho bọn họ thứ họ muốn.”
“Cái giá là sau đó bọn họ nhất định phải cách xa Ford Klaus một chút.” Nói xong câu này, y dần thu lại ánh sáng lạnh trong mắt, vỗ vai Brown nói, “Nói thật, tên anh hơi giống đàn bà đó.”
Tại Mỹ, Brown là một món điểm tâm gia đình rất bình thường, phụ nữ có tên này thường vô cùng ngọt ngào dễ thương, mà đàn ông có tên này, thì rõ ràng…
“Phiền muốn chết!!! Mẹ nó thứ đồ công kích tên họ người ta!!!” Brown vừa lùi lại vừa gầm với theo Vu Tử Thạc, vừa đi lại chỗ đám đàn em, hắn liền bị tiếng cười kịch liệt bao vây. Tức giận ban cho mỗi người một cái tát, Brown chống nhạnh dậm chân, “Cười! Cho tụi mày cười!”
“Có biết ông đây có chỉ số IQ 250 không hả?!” Câu này của Brown vừa đúng lúc truyền vào ống nghe mới kết nối xong của Vu Tử Thạc, Giang Hằng chống tay lên bàn, sờ trán, “Tại sao tôi cảm thấy đây là một câu chế nhạo vậy Vu Tử Thạc?”
Vu Tử Thạc đút tay vào túi, nhún vai, “Bỏ đi, hôm nay đụng phải bạch si hơi bị nhiều mà.”
“Đúng rồi.” Y đột nhiên dừng lại, “Chắc không phải anh đã để Ford về nhà rồi chứ?”
“Tôi đang ở phòng máy, anh nói xem?” Giang Hằng không cho là đúng, thiên phú chăm sóc người thường hắn chưa từng có, đương nhiên, Vu Tử Thạc có thể ngoại lệ, y không phải người bình thường.
“Hiện tại bang phái có quan hệ hợp tác với ICR đều đang tìm anh ta, anh nói đi?” Vu Tử Thạc che mắt thở dài.
“Anh chắc không phải muốn tôi chăm sóc vật yêu thanh tra của anh chứ?” Giang Hằng không vui nhướng mày, Vu Tử Thạc lập tức nói tiếp. “Chuyện của tôi chính là chuyện của anh, câu này là ai nói?”
“Vậy xin cho phép tôi rút lại câu đó.” Sau khi trải qua quá trình gian khổ rút Ford Klaus ra khỏi chỗ ngồi, Giang Hằng hoàn toàn lý lẽ thỏa đáng trở mặt không chịu nhận. Vu Tử Thạc khá bất mãn đề cao âm thanh. “Anh đang bận tâm cái gì? Tôi cho rằng hai người có thể ở chung một cách tốt đẹp, nói không chừng chỉ số IQ của hai người cộng lại có thể đạt được 200.”
“Xin lỗi, kết quả trắc nhiệm IQ của bỉ nhân đây là 198.” Giang Hằng vẻ mặt không có biểu cảm, ôm tay đáp.
“…” Hơi ngây người một chốc, Vu Tử Thạc nghiêm mặt lại. “Được thôi, tôi cũng không nói IQ của Ford không thể là 2.”