Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 141: Mật thất của quán bar
Ngụy Phong trừng to mắt nhìn lỗ đạn lưu lại trên cửa sổ xe, ngay một giây trước có viên đạn sượt qua tai hắn, mang theo gió lạnh chứa đựng hơi thở tử vong lan tràn. Hắn hít một hơi, cảm thấy một cánh tay lạnh lẽo sờ lên cằm mình, bên tai truyền tới tiếng thở của con người, giọng nói nhẹ nhàng lộ ra gợi cảm đồng thời cũng giải phóng sự sắc bén vô cùng. “Đây chính là năng lực của tôi, anh nhớ cho kỹ.”
Mấy giây sau tay của Vu Tử Thạc rời khỏi người Ngụy Phong, nhưng bóng râm tử vong vẫn còn đó. Ngụy Phong phải hít sâu mấy hơi mói có thể hòa hoãn được huyết dịch đã đông cứng, hắn không dám nói bậy nữa, tài xế bên cạnh vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ tăng tốc, chỉ hy vọng nhanh tới nơi rồi bỏ đi cho lẹ.
Tới Tam Hoàn, xe cộ trên đường rõ ràng rất ít, mặt đường thoáng chốc trở nên rộng rãi, lúc này Vu Tử Thạc lại bảo tài xế đậu lại bên đường, tay sờ lên khẩu súng giắt ở eo, y phát giác chiếc Honda màu đen đằng sau đang tiếp cận họ, giống như theo dõi họ, quả nhiên, khi họ dừng thì xe của đối phương cũng thắng gấp.
Cửa sổ xe hạ xuống cùng lúc với cửa xe kia mở ra, Vu Tử Thạc vừa định nổ súng, trong xe đối diện đã nhảy ra một người, trong tay cầm máy chụp liên tiếp ấn nút. Y thở phào một hơi, xem ra là đội săn ảnh, cánh tay thon dài thò ra cửa sổ kéo chiếc máy chụp hình vào trong xe mình. Trong vẻ mặt kinh ngạc không kịp đề phòng của kẻ săn ảnh, y tháo thẻ nhớ ra, không chút để ý ném máy lại cho đối phương.
“Trả ảnh lại cho tôi a, đồ khốn kiếp!!” Tiếng chửi mắng bị ngăn cách bởi lớp cửa sổ vừa nâng lên, chiếc xe lại chạy đi, kẻ săn ảnh bị bỏ lại tại chỗ.
Ngụy Phong lúc này đã nhìn Vu Tử Thạc bằng con mắt khác. “Anh…” Nhưng hắn không biết nói gì mới tốt, hắn không muốn cảm ơn sát thủ vừa rồi đã dùng đạn uy hiếp mình.
“Cha anh nói muốn giảm bớt tỷ lệ lộ mặt của anh trong thời gian này.” Vu Tử Thạc thản nhiên nói, tháo kính râm xuống ném lên đầu gối Ngụy Phong, “Tốt nhất anh nên đeo nó lên.”
“Còn anh thì sao?” Sát thủ đương nhiên cũng là nghề nghiệp phải hạ thấp tỷ lệ lộ mặt thời thời khắc khắc, chẳng qua Ngụy Phong hỏi như vậy tuyệt đối không phải vì lo lắng.
Trả lời là Vu Tử Thạc lấy một cặp mắt kính thủy tinh trong túi ra, có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên y đối diện với tình trạng này. Bộ dạng Vu Tử Thạc đeo mắt kính trong rất nhã nhặn, lại thêm nụ cười vô hại hiền hòa, đại khái không ai sẽ đoán người đàn ông anh tuấn tiêu sái này lại là một sát thủ.
Dòng người như thủy triều dâng lên, lưu chuyển ngoài cửa xe, trong kính chiếu hậu thấy được gương mặt nghiêng của sát thủ, nụ cười bình tĩnh, trong mắt lại không có ý cười. Y giao mười ngón tay đặt lên chân, không biết đang nghĩ gì. Theo như kinh nghiệm mấy ngày nay ở chung, Ngụy Phong đại khái hiểu được sát thủ không phải người rất thích nói chuyện.
Nhưng mà thích yên tĩnh sao, điều này khiến Ngụy Phong nổi lên ý niệm trêu chọc đối phương, khi nửa đêm, hắn cố ý vặn âm lượng đến lớn nhất, luyện ca khúc RAP và lắc lư. Không ngờ đối phương không vì tiếng ồn ào này mà bực bội, ngược lại mở rộng cửa sổ, cười nói: “Hát hay như thế, nên để hàng xóm xung quanh thưởng thức cùng mới được.”
Mỗi ngày sáng sớm Ngụy Phong thức dậy đều thấy sát thủ pha cà phê ở phòng khách, dưới cơn tức giận hắn nhân lúc Vu Tử Thạc không để ý đã phá nát máy pha cà phê, hắn nghĩ như vậy thì đối phương sẽ rời khỏi mình.
Nhưng mà không có, bắt đầu từ ngày đó sát thủ đã luyện được thói quen tốt là gọi cà phê bên ngoài.
“Đủ rồi đó! Anh rốt cuộc muốn theo tôi đến lúc nào!” Cuối cùng Ngụy Phong bị chặn bên cạnh cửa bùng nổ, ngũ quan sáng rực vì phẫn nộ mà uốn éo, “Mẹ nó anh là bảo mẫu sao!! Có phải tôi đi nhà vệ sinh anh cũng theo không hả??”
“Bảo mẫu sẽ không đi vào nhà vệ sinh cùng anh.” Vu Tử Thạc phất tay, cười nói: “Anh dùng từ này để hình dung tôi, là hy vọng tôi đút anh ăn cơm sao?”
Cả người Ngụy Phong cứng đờ, mở miệng nói không ra lời. Cuối cùng chỉ có thể căm hận trừng mắt nhìn đối phương một cái, ôm tay ngồi xuống sô pha.
Liên tục cố ý khiêu khích, nhưng lại giống như nấm đấm đấm vào gối bông, bất cứ bất mãn nào cũng bị hút lấy, điều này khiến Ngụy Phong buồn bực không thôi, lẽ nào hắn không thể làm gì người này sao?
Đương nhiên Ngụy Phong không biết, đối tượng khiến hắn bực dọc này, sớm đã thầm đem hắn ra luyện tập bắn súng cả trăm lần. Di động trong túi rung lên, Ngụy Phong bấm nghe một lúc, rồi giao cho Vu Tử Thạc. “Tìm anh.”
Vu Tử Thạc nghe máy, đầu kia ống nghe truyền tới giọng nói Giang Hằng, vẫn thấp trầm ổn trọng như trước: “Hai người ở chung thấy thế nào?”
“Nhọc anh phí công rồi, tôi tạm thời không có suy nghĩ sẽ đụng tới anh ta.” Vu Tử Thạc bình tĩnh trả lời, cửa sổ thủy tinh phản xạ lại gương mặt anh tuấn của y. Tiếp theo y nghe được câu chấp vấn: “Sao lại là tạm thời?”
Chiếc xe dần dừng lại trước cửa quán bar, không báo trước, Ngụy Phong đột nhiên nhảy xuống xe chạy đi, lao vào trong quán bar. Vu Tử Thạc nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa gỗ, nhướng mày thở dài, “Tôi sắp thu lại câu nói vừa rồi.”
Tiếng nhạc ồn ào bị ngăn cách bên ngoài phòng bao sương.
Ngụy Phong đút hai tay vào túi quần bò, đi vào trong phòng, có người đàn ông đang ngồi trên sô pha đợi hắn, người đó mặc trang phục kiểu cách, đôi giày da màu nâu được đánh sạch không hạt bụi, trên sóng mũi đeo chiếc kính râm to rộng, trong căn phòng tối mờ, bóng râm trùm lên gương mặt hắn. Cho dù đôi kính che đi con mắt, vẫn có thể từ đường nét hoàn mỹ đó nhận ra được ngũ quan anh tuấn.
Vu Tử Thạc đẩy cửa quán bar, tiếng nhạc huyên náo lập tức bao trùm lấy y. Nơi này quả nhiên không phải là quán bar đồng tính luyến, Ngụy Phong không ngu xuẩn tới mức vì muốn chọc giận vệ sĩ mà mạo hiểm nguy cơ xuất hiện trên tin tức mới.
Domino là một quán bar dành cho tầng lớp trung thượng, giá hàng trong thực đơn không nhiều, nhưng cũng không phải thứ người bình thường có thể tiêu phí.
Cuối cùng lái vào lối đi chính, xe cộ lưu thông trên mặt đường đã giảm bớt, Giang Hằng nhanh chóng vượt qua một ngọn đèn đỏ. “Anh lạc mất anh ta rồi?”
“Anh không cảm thấy từ ‘lạc mất’ này quá không chuyên nghiệp sao?” Vu Tử Thạc sờ sờ mũi, xuyên qua dòng người tiếp tục nhìn tới trước. “Người tình cũ của anh là kẻ thông minh, hơn nữa vô cùng cẩn thận. Mấy ngày vừa rồi tôi thử cưỡng chế di động của anh ta đều thất bại, anh ta tắt công năng Bluetooth, di động thì chưa từng rời khỏi người.”
“Ít nhất hiện tại anh có di động của anh ta rồi.” Giang Hằng mỉm cười, kim chỉ tốc độ dần chuyển sang phải, chiếc xe tăng tốc trên đường.
“Đây là tin tốt, mà tin xấu là anh cũng không truy theo được tín hiệu GPS của anh ta.” Rối loạn nho nhỏ, Vu Tử Thạc quật ngã hai bảo vệ to cao canh chừng lối đi xuống. Động tác nhanh chóng, bóng người biểu diễn một màn kịch thoại vô thanh trên vách tường.
“Cho nên anh quả nhiên đã lạc mất anh ta.” Giang Hằng nhận định như thế, Ngụy Lĩnh nói không sai, với tính khí của Ngụy Phong, khi trở nên tùy tiện thì căn bản không ai có thể kéo lại được.”
“Ngụy Phong không ở lầu một, có lẽ lần sau tôi nên dạy dỗ anh ta khi tạm biệt thì nên lễ phép một chút.” Giày da dẫm lên bậc thang, phát ra tiếng vang.
“Tôi nhớ có người nói anh ta không phụ trách giáo dục.” Giang Hằng nhướng mày, dừng xe trước cửa quán bar. Vu Tử Thạc hừ lạnh một tiếng, rút súng lục giắt ở eo ra, “Hiện tại người này phải được quản giáo.”
Trong phòng bao sương mở nhạc cổ điển êm ái, dạ khúc Schubert, người đàn ông trên sô pha đứng dậy, tay vuốt tóc Ngụy Phong, “Sắc mặt anh trông rất kém.”
“Nếu anh cũng phải chịu đựng một quản giáo bảo mẫu ngu si suốt ngày, chỉ sợ sắc mặt còn khó coi hơn tôi.” Ngụy Phong ôm eo người đó, hôn đối phương một cái. “Nhớ tôi sao?”
“Là anh nhớ tôi thì đúng hơn?” Gọng kính ngăn cách nụ hôn thân mật của họ, hai người tháo kính râm cho nhau, hai gương mặt minh tinh lộ ra trong không khí. Ngón tay Ngụy Phong lướt qua xương quai xanh của đối phương. “Nhưng là anh tìm tôi trước, Tiêu Hồng.”
Tiêu Hồng là nam ca sĩ nổi tiếng nhất hiện tại ở nơi làm của Ngụy Phong, hắn thích thêm đoạn rap ngoại ngữ vào ca khúc của mình, tạo ra phong cách lưu hành mới. Phương tiện truyền thông nói thế này, đôi mắt đen sâu hoắm của hắn giống như máy phát điện, vô số thiếu nữ ngã gục dưới chân hắn. Mà những lọn tóc ngân bạc phiêu lượng, đã trở thành khuôn mẫu thời thượng mà các thanh niên hiện tại tranh nhau bắt chước.
“Là tôi sao?” Tiêu Hồng nhất thời dừng động tác, nắm tay Ngụy Phong, vẻ mặt nghi hoặc. “Tôi cho rằng là anh gửi email cho tôi chứ.”
“Rõ ràng là anh gửi cho tôi trước, hiện tại lại không dám thừa nhận? Xấu hổ sao?” Ngụy Phong vùi đầu hôn lên gáy Tiêu Hồng, Tiêu Hồng hừ nặng một tiếng, nhíu mày thử kéo khoảng cách giữa họ ra. “Tôi không có.” Hắn hơi lảo đảo lùi lại hai bước, quay người ấn lên lưng. “Đợi đã… tôi hơi khó chịu…”
Ngụy Phong nhìn Tiêu Hồng quay người, trên áo khoát vest chậm rãi chảy ra vết máu đỏ tươi, khuếch tán trên chất vải màu trắng, Tiêu Hồng sờ sờ sau lưng, cảm giác nóng ấm và ẩm ướt khiến hắn kinh ngạc, mở tay ra nhìn, dịch thể màu đỏ tươi, hắn mở miệng, nhưng còn chưa phát ra tiếng, đã nghiêng đầu ngã xuống.
Lầu một quán bar, tiếng nhạc náo nhiệt vang vọng khắp nơi, từng đôi nam nữ cười lớn lắc lư thân hình xinh đẹp giữa sân vũ, vui chơi tưng bừng, mùi thuốc lá và rượu đan xen vào nhau.
Dưới mặt đất với ánh đèn tối mờ, Ngụy Phong mở to miệng, da đầu tê dại, hắn lao tới cửa, ấn mạnh tay nắm mới biết đã bị khóa chết. Hắn vừa muốn mở miệng kêu cứu, mới nhớ ra hiệu quả cách âm rất tốt của bao sương, quay người, vô thố nhìn xung quanh, trong không khí tĩnh mịch lưu động hơi thở tử vong.