Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 106: Câu thông sâu sắc


Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 106: Câu thông sâu sắc

Trong căn phòng cúp điện, hai người đàn ông thân thể dán sát cùng một cỗ thi thể đang diễn ra một cục diện buồn cười, Vu Tử Thạc từng rèn luyện qua nhìn đêm, cho dù trong bóng tối, y vẫn có thể thấy rõ được Giang Hằng, gương mặt với đường nét thâm sâu đó và từng biểu tình nhỏ bé trên gương mặt cũng không thể qua khỏi mắt y. “Được thôi, nếu chúng ta làm chuyện đó ở một nơi có người kỳ quái quan sát, tôi không biết như vậy có tính là bất kính với người chết không.”

“Trên cơ bản anh ta đã chết rồi, tôi cho rằng anh ta sẽ không giữa chừng nhảy ra cho chúng ta tiền boa.” Giang Hằng dùng giọng điệu nghiêm túc trần thuật sự thật, cảm giác tạo nên càng giống như một vị mục sư chân chính lại đi kể chuyện đồi trụy. Hắn cởi áo khoác ngoài, ném đại ra sau, áo khoát vest màu đen vừa khéo phủ lên mặt người chết kia, “Đương nhiên nếu anh kiên trì, tôi cũng có thể tôn trọng người chết một chút.”

Vu Tử Thạc không tỏ ý kiến gì về định nghĩa tôn trọng này của Giang Hằng, y là sát thủ, đối với người chết không có cảm tình cũng không bài xích, nếu đã chết rồi, thì sẽ xem như không còn tồn tại, nhẹ nhún vai, nụ cười trở nên mơ hồ. “Tôi nói, anh không cảm thấy mặt sàn hơi lạnh sao?”

“Tôi cảm thấy với anh thì bất cứ lúc nào cũng không thể quá dung túng.” Nghiêm khắc phủ định đề nghị của đối phương, Vu Tử Thạc muốn chơi trò gì Giang Hằng hiểu rõ hơn cả.

“Ai, cái này không thể tùy anh rồi.” Nụ cười trên mặt Vu Tử Thạc càng đậm, có trời biết y có suy nghĩ gian xảo cỡ nào.

Nghiêng người né khỏi một đạp nhắm vào ngực, một tiếng ‘cộc’ vang lên, cánh tay ấn ở bụng đối phương đột nhiên bị kéo qua, rắc, Giang Hằng cảm thấy cổ tay mát lạnh.

“Còng tay này hơi khó mở chút, phải tốn một ít thời gian, nhưng rất đáng giá.” Đầu kia của còng tay vẫn móc chặt vào chân giường, nhưng đầu còn lại đã đổi chủ nhân, Vu Tử Thạc trở người đè Giang Hằng xuống dưới, ném cọng sắt trong tay đi. Cọng sắt này năm phút trước còn nằm trong túi áo của Giang Hằng, khi bọn họ ngã xuống, Vu Tử Thạc đã nhanh nhẹn rút được nó.

Khó trách vào lúc này mà y vẫn còn có thể cười nói thản nhiên. Trong ánh mắt Giang Hằng đảo qua Vu Tử Thạc trừ ủ rũ, thì còn thêm vài phần tán thưởng, “Xem ra hôm nay anh nhất định phải làm như vậy?”


Vu Tử Thạc đương nhiên nghe được phiền muộn của Giang Hằng, y cúi người dán sát thân thể đối phương, tay thăm dò từ phần bụng xuống, khéo léo mở khóa thắt lưng, “Ai bảo vẻ mặt tức giận của anh lại gợi cảm như thế? Đều tại anh thôi.”

“Nói thật hay, giống như bất cứ chuyện gì anh cũng đều không có trách nhiệm vậy.” Giang Hằng hừ lạnh một tiếng, nhìn Vu Tử Thạc cởi bỏ nút áo của hắn từ trên xuống, có một điều nhất định phải thừa nhận, là vị sát thủ này ở phương diện này rất có tính nhẫn nại.

“Nếu đã thế này còn không ăn được anh, nói không chừng thật sự sẽ trở thành một chuyện tiếc nuối trong đời tôi.” Giọng điệu đùa giỡn phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, khiến người ta không nhịn được muốn đoán thử xem chân tâm thành ý của y rốt cuộc nằm ở đâu. Vu Tử Thạc có thể cảm giác được da thịt Giang Hằng căng cứng lại, đường nét này thật sự hơi quá hoàn mỹ, rất khó tưởng tượng tên hacker một năm bốn mùa không rời khỏi máy tính thì sao có thể duy trì, nhưng có lẽ vấn đề này căn bản không quan trọng.

Phát giác động tác của Vu Tử Thạc hơi ngừng lại, Giang Hằng cười nhẹ, mang theo hàm ý nói với y: “Vậy có ai nói với anh, khi ăn cơm nên chuyên tâm một chút không?”

Ăn ý tới phát bực! Giống như bất cứ tì vết nhỏ bé nào cũng bị đối phương nhìn thấu, Vu Tử Thạc cắn mạnh lên miệng Giang Hằng: “Thật xin lỗi, tôi không ngờ anh đã không đợi nổi như thế.”

Cánh tay lớn vòng ra sau gáy đối phương, hai người lập tức lại đổi vị trí, Giang Hằng nắm lấy mái tóc nàu nâu nhạt, nhiệt tình hôn y, giữa lúc môi lưỡi giao triền áo sơ mi của Giang Hằng bị Vu Tử Thạc kéo mạnh xuống, trên thân thể khỏe mạnh đầy những cơ bắp chắc nịch kích động cảm quan con người, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nhau.

Vu Tử Thạc đè tay Giang Hằng, áp hắn xuống dưới lần nữa, cởi cà vạt, cười không mang theo ý tốt: “Tôi xém chút đã quên, anh là Giang Hằng, đối phó với anh thì chỉ một chiếc còng tay thì không đủ.”

“Tuy anh vẫn không mấy hiểu rõ tôi, nhưng về vấn đề này, coi như anh đã nói đúng.” Khi đầu gối phát ra công kích, cánh tay bị đè xuống rút mạnh ra, Giang Hằng nghiêng người né tránh đối phương bắt lại, căn phòng yên tĩnh truyền tới tiếng mở khóa rõ ràng, tiếp theo Vu Tử Thạc đấm tay ra, đẩy hắn lên giường.


“Đúng vậy, sao tôi lại quên anh có chìa khóa chứ.” Cà vạt trong tay bị đoạt đi hơn nữa nhanh chóng thắt nút trên cổ tay y và đầu giường, nụ cười của Vu Tử Thạc mang theo không cam lòng, ánh mắt thoảng qua cảm xúc phức tạp. Giang Hằng nhìn vẻ mặt bực bội của sát thủ dưới thân, cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào muốn ào lên đỉnh đầu: “Không phải anh thích giường sao? Tôi thỏa mãn nguyện vọng của anh.”

“Anh không hiểu nguyện vọng của tôi.” Sát thủ nhìn áo sơ mi của mình bị giật ra theo cách thức thô bạo, cười mang theo vô tội.

“Vậy vừa hay, đây là lúc chúng ta câu thông cao độ.” Thân thể căng chặt mang tới cảm xúc thật tốt, làn da trơn bóng khiến người ta không thể ngăn cản dục vọng muốn hôn lên nó, để lại những dấu hôn rải rác trên lồng ngực đối phương, Giang Hằng ngẩng mắt nhìn Vu Tử Thạc, giọng nói tràn đầy tình dục trở nên càng thêm thấp trầm.

Vu Tử Thạc cũng đang nhìn Giang Hằng, thân thể phái nam mạnh mẽ trước mắt, da thịt chắc nịch đầy đặn đủ để xúc tác đến mỗi sợi thần kinh của y, y nhẹ lắc đầu, cười vô tư: “Tôi rất vui được đo lường độ sâu của anh.”

Bốn mắt giao nhau, trong mắt hội tụ dục vọng nóng cháy như nhau, tia sáng lạnh lóe lên trong bóng tối, ngay lúc phiến dao trong tay Vu Tử Thạc bị đánh rớt, cà vạt cũng vừa được cắt xong, hai tay lại có tự do.

Trong căn phòng tối đen, hai tay giằng co không dứt, ai cũng không dám buông lỏng. Lúc này Giang Hằng chợt thở dài, hắn không ngờ Vu Tử Thạc lại không chịu khuất phục như vậy. “Thật ra, không sao cả.” Hắn đột ngột thả lực, liền bị Vu Tử Thạc đẩy lên giường, thân thể hai người đàn ông chìm sâu vào trong lớp chăn nệm mềm mại.

Ý thức được câu nói ấy đại biểu cho nhượng bộ, trong mắt Vu Tử Thạc xẹt qua tia kinh ngạc, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt, giữa y và Giang Hằng, cuối cùng người phải thỏa hiệp, luôn luôn là Giang Hằng. Vu Tử Thạc không nghĩ tới Giang Hằng sẽ phối hợp như vậy, nhưng y không muốn nghĩ nhiều nữa, y muốn hắn, hiện tại rất muốn.


“Anh đã nghĩ kỹ rồi.” Tâm tình phấn khởi khiến người ta không thể chờ đợi thêm một giây nào, Vu Tử Thạc kéo quần Giang Hằng xuống. Tay Giang Hằng gác lên phần eo Vu Tử Thạc, trước khi nhắm mắt lại nói một câu cuối: “Nếu cảm thấy không tốt tôi sẽ có dự định khác.”

“Đừng nói với tôi anh bắt đầu hối hận rồi.” Vu Tử Thạc cười hôn lên mặt Giang Hằng, hiếm khi giọng điệu nghiêm túc: “Tôi nói anh hay, thứ đã ăn vào miệng tôi sẽ không nhổ ra.”

Ngoài cửa sổ vẫn còn đổ tuyết, bông tuyết bay bay theo gió len vào qua khe hở cửa sổ, nhưng rất nhanh đã bị hơi ấm trong phòng hòa tan. Trên giường, hai thân thể mạnh mẽ tráng kiện đang giao triền, nệm giường nhấp nhô lên xuống theo tiết tấu luật động, lớp nệm màu trắng trong lúc bị đè ép hiện lên những nếp gấp đậm nhạt khác nhau. Tiếng hít thở gấp rút và giọng la thấp trầm của người đàn ông, Vu Tử Thạc chăm chú nhìn mặt Giang Hằng, y không muốn bỏ qua bất cứ vẻ mặt gì.

Không khí xung quanh như đã ngưng đọng, sự lưu động của thời gian cũng mất đi ý nghĩa, lúc này trong mắt Vu Tử Thạc chỉ chứa đựng một mình Giang Hằng, thể nghiệm tuyệt mỹ đưa y lên đến đỉnh điểm khoái cảm, y không thể suy nghĩ, cho dù hiện tại có người tới giết y cũng không sao cả.

“Giang Hằng…” Hưng phấn quá độ khiến giọng nói của y mang theo âm khàn trước nay chưa từng có, hiện tại hắn là của y, cuối cùng cũng là của y.

Cánh tay đang vòng qua vai Vu Tử Thạc đột nhiên siết chặt lại, cổ họng run rẩy, phát ra tiếng hừ vui thích. Hôn lên đôi môi cương nghị đó, động tác của Vu Tử Thạc càng thêm kịch liệt, tiếp theo đó là ngắt mạnh lên cánh tay sau gáy y để cảnh cáo, nhưng bọn họ đều hiểu, lúc này căn bản không có ai có thể dừng lại.

Mồ hôi men theo cằm Vu Tử Thạc rớt xuống, rớt lên ngực Giang Hằng, y nắm chặt cánh tay Giang Hằng, hừ một tiếng khàn thấp, rồi giải phóng trong tiếng rên rỉ thỏa mãn và dễ chịu.

Vu Tử Thạc nằm úp lên người Giang Hằng thở dốc, nhiệt độ nóng bỏng vẫn chưa tan, năng lực tư duy cũng chưa kịp trở lại, đầu óc giống như bị đông cứng, một mảng trắng xóa, mà trạng thái này, kéo dài mất mấy phút.


“Anh… thế nào?” Y ngồi dậy đốt một điếu thuốc, khói thuốc giao hòa với mùi vị tình dục trong phòng, lan tràn khắp nơi.

Giang Hằng lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn Vu Tử Thạc. “Cũng không tệ.”

“Ai hỏi anh cái này?” Vu Tử Thạc phả khói thuốc, nhăn mày oán trách.

Vết thương không đáng ngại, hay là nói, với tố chất thân thể của Giang Hằng, những thứ này nhiều lắm cũng chỉ tính là thương ngoài da. Giang Hằng cố ý nhíu mày nhìn Vu Tử Thạc, “Hiện tại anh nhớ ra tôi là người bệnh rồi sao?”

“Vậy anh cảm thấy anh giống người bệnh không?” Vu Tử Thạc quay đầu lại nhìn hắn, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

Lúc này, tiếng chuông ngoài cửa sổ vang lên, tiếng chuông kéo dài tuyên bố lễ Giáng Sinh đã đến, đồng thời, tách một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.

Dưới ánh đèn sáng chói, Vu Tử Thạc quay người, Giang Hằng cũng nhìn y. Bọn họ đều đang trần truồng, trên lồng ngực của nhau đều tràn đầy dấu hôn rõ rệt do đối phương lưu lại, ngọn lửa chưa hoàn toàn dập tắt trong mắt lại đụng nhau, kích động cơn sóng còn mạnh hơn vừa rồi.

Tay Vu Tử Thạc vòng ra sau gáy Giang Hằng, vừa cắn mút miệng đối phương, vừa thấp giọng nói: “Đến anh rồi.”

“Anh xác định?” Cánh tay Giang Hằng nhẹ run rẩy, dùng giọng nói thấp khàn dò hỏi. Vu Tử Thạc thưởng thức vẻ mặt cố khắc chế và nhẫn nại của đối phương, khóe miệng cong lên. “Tôi luôn là người ưa chuộng công bằng, nếu chỉ có một mình tôi nhận được quà Giáng Sinh thì không được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.