Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy!

Chương 56


Bạn đang đọc Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy! FULL – Chương 56


Đứng trong một đám người quần là áo lượt, người phụ nữ đó mặc áo dạ hội dài màu đỏ, cổ chữ V khoét sâu, áo váy ôm sát thân người tôn lên những đường cong quyến rũ trên cơ thể, tóc mai ở hai bên thái dương được vén ra sau, mái tóc dài màu đen được búi thành búi củ tỏi thật cao trên đỉnh đầu, vừa thanh lịch vừa duyên dáng.

Cô ta cầm ly rượu champagne khẽ nâng lên, gương mặt Vline, mũi dọc dừa, môi to son đỏ xinh đẹp thành thục mỉm cười, nháy mắt hướng về phía Nguyên Triệt và Ngọc Lan đang đứng.
Ngọc Lan cảm thấy như có một cơn rét lạnh chạy từ lòng bàn chân dọc lên đến tận sống lưng, theo phản xạ tự nhiên bàn tay đang đặt trên cánh tay của Nguyên Triệt cũng vô thức rụt lại.
Tuy Nguyên Triệt cũng ngạc nhiên không kém, nhưng khi thấy bàn tay nhỏ bất ngờ rút lại, hắn cảm thấy có chút không vui.

Cho nên, sau khi phát biểu xong, hắn lập tức nắm lấy tay Ngọc Lan đưa lên ngang người, hôn lên trên mu bàn tay đang lạnh toát một cái thật sâu, ánh mắt cũng tha thiết nhìn vào mắt cô, giống như truyền đi một chút niềm tin cho cô vậy.
Mọi người thấy hai nhân vật chính tình chàng ý thiếp như vậy thì không ngừng cười đùa trêu chọc bọn họ.
Nguyên Triệt không quan tâm mọi người đang trêu ghẹo, bình tĩnh nắm chặt tay của Ngọc Lan, dẫn cô gái nhỏ đang còn trong bối rối đi vào đám đông quan khách đang đứng trong sân, lần lượt giới thiệu từng người với cô.
Tối nay, ngoài bạn thân Ngôn Ngôn và bạn học Nathan ra, Ngọc Lan cũng không mời người nào khác.

Thật ra cô cũng đã hỏi qua gia đình chị Angela và anh Jae nhưng bọn họ đã lên kế hoạch đi Sydney ăn Noel, sẵn dịp sum họp gia đình với cha già từ Hàn Quốc sang, nên đã gởi quà tặng và nói lời xin lỗi không thể có mặt trong dịp quan trọng thế này.

Tất nhiên Ngọc Lan không trách bọn họ, vì cô mời quá trễ, chỉ một tuần trước Giáng Sinh, mà kế hoạch đi nghỉ lễ của người ta đã lên từ mấy tháng trước rồi.
Gặp gỡ và chào hỏi hết đám bạn đồng nghiệp trong không quân Nguyên Triệt xong, nói chuyện đôi ba câu với hai vợ chồng nhà Potter, Ngọc Lan lại được Nguyên Triệt cầm tay dẫn đi giới thiệu với các nhân viên trong công ty W2.

Bọn họ đều là những nhân tài tinh anh của tổng công ty, chuyên phụ trách chuyện đàm phán thu mua rượu vang trên khắp nước Úc và thúc đẩy kinh doanh ở nước ngoài, cho nên thái độ và hành động có phần lịch sự nhã nhặn hơn mấy anh chàng lính không quân bên kia.
Tối nay, đồng nghiệp quân đội của Nguyên Triệt mới ngỡ ngàng biết được, ngoài làm việc trong quân đội ra, sếp của bọn họ còn làm ông chủ của một công ty đa quốc gia lớn đến vậy.

Thường ngày Nguyên Triệt nói năng rất khiêm tốn, lại đi xe SUV nhãn hiệu BMW X3, với người Úc mà nói chiếc xe này tuy đắc cũng không quá phô trương, như vậy làm sao biết được hắn là đại gia cơ chứ?
Do Ngôn Ngôn đứng bên cạnh ông Whaley và bà Quyên, mấy người làm việc ở W2 lại thân thiết đến bắt chuyện với bà, nên cô mới biết chuyện động trời như vậy, không chút khách khí trợn mắt nhìn anh hai và cô bạn thân đang đứng tiếp khách ở bên kia.

Việc này Ngọc Lan cũng không nói cho cô biết, ở trong lòng hừ lạnh, “Lát nữa cậu sẽ biết tay tớ!”.
Ông bà Whaley cũng không giấu diếm khoe khoang rằng mình sắp có cháu nội, hại Ngôn Ngôn đỏ mặt khi nghe lời chúc mừng từ phía lãnh đạo cao cấp của W2, bọn họ còn nói Thomas và Ngôn Ngôn đúng là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi….

Ở trong lòng cô suy nghĩ, cô cũng đâu phải là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, nhưng cũng không khỏi cảm thấy chút vui mừng nhen nhóm từ đâu đó thật sâu trong tâm khảm.
Lần đầu tiên Nathan nghe tin, lập tức hóa đá nhưng rất nhanh đã luôn miệng nói chúc mừng cô bạn học của mình.
…….
Trợ lý chủ tịch của Nguyên Triệt, tên gọi là Andrew đưa cánh tay cho một người phụ nữ khoát vào, vui vẻ đi đến bên cạnh ông chủ, niềm nở giới thiệu: “Ông Nguyễn cô Huỳnh, đây là cô Selina Lou, cô ấy là luật sư cố vấn cao cấp mới được mời về của công ty chúng ta, tổng giám đốc** bảo tôi đưa cô ấy đến tiệc đính hôn để giới thiệu với hai vị.”
(*Ngọc Lan họ Huỳnh nhé, vì chưa cưới nên chỉ gọi là cô Miss/Ms Huỳnh chứ không phải bà Mrs Nguyễn theo họ Nguyên Triệt được.


Lúc trước HLN cho Nguyên Triệt gọi Ngọc Lan là bà Nguyễn, chỉ là anh trêu chọc cô nàng thôi.
** Tổng giám đốc kinh doanh tức là Thomas đấy ạ.)
Thái độ của Nguyên Triệt bình thản, mặt không đổi sắc bắt tay chào xã giao với Selina, sau đó nhẹ nhàng giới thiệu Ngọc Lan.
Selina mỉm cười, cũng vươn tay ra muốn bắt tay làm quen với phu nhân tương lai của chủ tịch, nhưng Ngọc Lan đang trực tiếp nhìn thấy gương mặt của Selina ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng vừa hồi hộp vừa kinh sợ nên chỉ có thể đứng trơ ra như phỗng.

Trong phút chốc, cánh tay đang giơ ra phía trước của Selina không biết nên giữ nguyên hay là nên rút về, không khí gượng gạo đến cực điểm.
Cuối cùng Nguyên Triệt lên tiếng, do Ngọc Lan không quen gặp gỡ quá nhiều người cùng một lúc nên có lẽ hơi mệt.

Lúc này, Selina mới buông cánh tay xuống, mỉm cười dịu dàng, giống hệt như nụ cười đầy nhu tình trong quá khứ, thái độ ứng xử khéo léo tuyệt vời cho dù là kiếp trước hay kiếp này vẫn luôn luôn là như vậy.
Nguyên Triệt nói thêm mấy câu với cậu trợ lý và Selina thì dìu Ngọc Lan đang chìm trong hoảng hốt đi về phía một dãy ghế ngồi được bố trí ở một góc sân, khi thấy cô ngồi yên ổn rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Có sao không em?”
Ngọc Lan ngồi thẫn thờ trong phút chốc mới ngẩng đầu nhìn hắn, hơi hé môi muốn nói lại thôi.
Nguyên Triệt thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, ngồi xổm xuống mặt đất một chân hơi nâng lên cao hơn so với chân kia, tay gác trên đầu gối, cất giọng trầm ấm giải thích: “Đây là lần đầu tiên anh gặp Selina, em cũng đã thấy rồi.

Có lẽ lần trước khi chúng ta đi Adelaide, anh không tham dự tiệc tất nhiên của tổng công ty, không biết được W2 lại có luật sư mới.

Những chuyện này đều do Thomas quản lý anh không nhúng tay vào.

Nhưng nếu em không thích, anh có thể bảo trợ lý cho cô ta thôi việc.”
“Đừng mà…….

Dù sao, dù sao cô ấy cũng là v…….” Ngọc Lan hấp tấp lên tiếng, không muốn vì việc cá nhân mà gây phiền phức ở công ty.
Nguyên Triệt chưa để cô nói hết lời, đã đưa ngón trỏ lên chặn môi cô lại, nói: “Suỵt…… chuyện kiếp trước đã là quá khứ, không nên nhắc đến nữa, được không em?”
Ngọc Lan bị ngón tay thon dài sạch sẽ mang đầy mùi vị nam tính thuộc về người đàn ông của mình chạm vào trên môi, lại nghe những lời nói dịu dàng kia, tim muốn tan chảy.

Cô gật gật đầu, hai tay cầm lấy bàn tay to lớn của Nguyên Triệt nâng lên, đặt ở vị trí trái tim, nói: “Dạ.”
Nguyên Triệt hơi mỉm cười, lại xoa xoa đầu cô lần nữa mới bảo cô ngồi nghỉ ngơi, còn hắn quay lại tiếp tục chào hỏi những vị khách mời.

Tối nay Ngọc Lan mang giày cao gót tận mười phân, gót chân và lòng bàn chân vừa mỏi vừa đau nên cũng không miễn cưỡng bản thân đi tiếp, ngồi an ổn ở một bên nghỉ ngơi.
Ngôn Ngôn đứng bên cạnh ông bà Whaley, Nathan và một nhóm nhân viên cấp cao của W2, thấy Ngọc Lan ngồi nghỉ trong góc thì nói tiếng xin thứ lỗi với mọi người sau đó thong thả đi đến nơi bạn thân đang ngồi.


Cô nàng vừa đến đã xưng xỉa mặt mày, phùng má chu môi nói: “Lan Lan đáng ghét, cậu không coi tớ là bạn thân hả, anh hai là đại gia mà cậu lại giấu tớ lâu như vậy?”
Ngọc Lan sờ sờ mũi, trả lời: “Tớ cũng đâu biết công ty của anh ấy ra sao, tớ chỉ biết anh ấy mở công ty nhưng nghĩ rằng công ty bình thường thôi, giống như ba tớ và ba cậu vậy đó.”
“Cũng đúng ha, dù sao chúng ta cũng là thiên kim của hai công ty xuất nhập khẩu lớn của Việt Nam mà….

Nhưng mà thể nào cũng không so được với W2 đâu, cậu biết nó lớn đến mức độ nào không hả? Hầu như ở các nước Châu Á đều có chi nhánh đấy.” Ngôn Ngôn cũng ngồi xuống một cái ghế trống kế bên Ngọc Lan, bắt đầu kể ra những chuyện cô ấy biết về công ty Whaley Winery.
Công ty lớn, nhân lực đông, chi nhánh rải ở khắp nơi như vậy hỏi sao Thomas không bận đến tối tăm mặt mũi.

Bởi vì Nguyên Triệt là cổ đông lớn nhất, nên nắm chức chủ tịch tập đoàn, hằng ngày nếu không có việc thực sự cấp bách có liên quan đến vấn đề tài chính, hắn cũng không cần có mặt ở đó.

Mọi việc điều hành liên quan đến hợp đồng và yếu tố pháp luật khác đều đổ lên đôi vai của Thomas, giống như hiện giờ dù anh có muốn trở về dự lễ đính hôn của anh trai, cũng là lực bất tòng tâm.
Ngôn Ngôn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Ngọc Lan, lại dõi theo ánh mắt của cô thì chợt dừng lại tại một bóng dáng màu đỏ duyên dáng ở trong đám nhân viên cao cấp của công ty.

Người phụ nữ đó luôn hướng ánh mắt về phía Nguyên Triệt, một chút ý định che giấu cũng không có.

Cô ta bước đến bên cạnh hắn bắt chuyện, cụng ly uống rượu, sau đó cả hai đều nhìn về phía Ngọc Lan rồi cười.

Trong một thoáng, vẻ mặt của Ngọc Lan có muôn ngàn biến đổi, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Ngôn Ngôn cầm ly nước chanh trong tay, lấy ống hút nhẹ nhàng khuấy đều nước và đá bên trong, uống một ngụm nhỏ mới từ tốn nói: “Nghe này Lan Lan, anh hai có quyền cao chức trọng lại có gia cảnh tốt, giống như là Hoàng Đế trong phim truyền hình vậy, sẽ luôn có phụ nữ muốn ngả vào vòng tay của anh ấy.

Cậu phải cẩn thận một chút mới được.”
“Cô gái đó rất xinh đẹp, thành thục quyến rũ, có phải không? Nếu tớ là đàn ông chắc chắn tớ cũng sẽ thích cô ấy.” Ngọc Lan cười khổ, hất đầu về hướng cô nàng áo đỏ, nửa đùa nửa thật nói với Ngôn Ngôn.
“Xì…….

Cô ta làm sao đẹp bằng cậu và tớ.

Chúng ta là măng mùa đông mới nhú vừa non vừa mềm, còn cọng măng khô già ngắt như cô ta muốn nhai cũng hơi khó đó nha.” Ngôn Ngôn hết sức tự tin phát ngôn, làm cho Ngọc Lan ngẩn ra sau đó phì cười… lo lắng không đâu cũng tan đi một ít.
Sau khi biết vị hôn phu của Ngọc Lan là chủ của công ty xuất nhập khẩu lớn như vậy, Nathan không bỏ lỡ cơ hội làm quen vài vị nhân viên cao cấp, còn xin được danh thiếp từ bọn họ.


Điều này rất có ích trong tương lai, có thể sẽ tìm được công việc tốt sau khi cậu ra trường.

Nathan nói chuyện xong với mấy ông bà tai to mặt lớn, thì xin phép di chuyển về phía hai cô bạn học.

Nathan tươi cười nói chúc mừng Ngọc Lan, cũng không thấy vẻ mặt buồn bã cay đắng gì, cho nên Ngọc Lan rất vui vẻ nói lời cảm ơn với cậu bạn.

Tiếp đó, đề tài lại một lần nữa được chuyển đổi, ba người nói về mấy bài hát tiếng anh mới thịnh hành và phim điện ảnh vừa được tung ra ở rạp chiếu phim, không khí trẻ trung của lứa tuổi 20 bỗng sôi nổi hẳn lên.

Sau đó Tomoko vợ của Potter lại tiến đến bắt chuyện, Ngôn Ngôn và Tomoko đồng thời biết được cả hai người đều mang thai cho nên lại chuyển đề tài thành phương pháp dưỡng thai và chăm sóc em bé.
Mấy nhân viên phục vụ liên tục đem hết khay thức ăn này đến khay thức ăn kia cho Ngọc Lan và ba người bạn chọn lựa.

Cả ba người U20 đều còn trẻ không sợ mập lại thêm một chị mới cấn bầu nữa cho nên ăn rất nhiệt tình, Ngọc Lan nhìn qua Ngôn Ngôn, may là hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm suông xếp ly không nhấn eo, nếu không chắc đã thấy mấy ngấn bụng rồi đấy.
Bỗng có một nữ phục vụ bưng một khay có vài ly rượu đi đến, Ngọc Lan cảm thấy tuy là ngày vui nhưng trong lòng lại không biết có tư vị gì nên muốn uống một chút.

Cô chọn một ly champagne, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ, chất lỏng óng ánh trong suốt vừa trôi qua cổ họng, giống như nếm được mùi vị trái cây lại có chút gas như nước ngọt, uống khá ngon không bị cảm giác cay xè như uống rượu, cho nên cô lại uống thêm một ngụm lớn rồi tiếp tục chiến đấu với thức ăn cùng Ngôn Ngôn và Nathan.

Còn Tomoko đã đi đến bên cạnh chồng mình.
Lúc Nguyên Triệt trở lại muốn đón cô đi vào sân để gặp thêm một vài nhân viên cao cấp, đã thấy vị hôn thê nho nhỏ ngồi trên ghế phủ vải trắng thắt nơ hồng, vừa ngáp vừa nấc cục một cái, trên tay cầm một cái ly champagne đã trống rỗng, ở mặt đất dưới chân cô cũng có hai chiếc ly trống nằm chổng chơ nơi đó.
Tức thì Nguyên Triệt cảm thấy buồn cười.

Hắn đi đến gật đầu chào Ngôn Ngôn và Nathan, lại nói với họ: “Tôi cướp cô dâu một lát.” Nói rồi dìu cô đứng lên, để cô dựa vào một bên thân người hắn đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi cô có thể chào tạm biệt quan khách được không.

Ngọc Lan có hơi men trong người, giống như tiếp thêm tự tin, không còn sợ gì nữa, luôn miệng nói được.
Chào tạm biệt, uống rượu mừng, hẹn gặp lại…..

đến lúc tiệc tàn cũng đã gần nửa đêm.
Khi cô nhìn thấy bóng dáng đỏ như lửa kia tiến đến, lập tức nép càng sát vào người Nguyên Triệt, bàn tay cũng đặt trên vạt áo nơi có khuy cài hơi dùng sức nắm chặt, cánh tay còn lại thì vòng ra phía sau lưng hắn, đặt hờ trên eo.

Từ xa nhìn đến, giống như cô là con hổ nhỏ đang đánh dấu chủ quyền, người đàn ông này đã có chủ không ai được phép đụng tới.
Selina sững sờ trong phút chốc, hình như vị hôn thê của chủ tịch không mấy ưa thích cô, nhưng mà tập mãi cùng thành quen, cô nàng rút kinh nghiệm giơ tay lên làm động tác vẫy chào, sau đó cười duyên với Nguyên Triệt rồi đi thẳng ra sân trước, lên xe của trợ lý Andrew.
Mấy cô gái phục vụ dọn dẹp gọn gàng mọi thứ xong thì được bà Quyên tặng cho mỗi người một cái phong bì thật to.

Ai cũng hớn hở ra mặt, luôn miệng nói cảm ơn, còn quay lại chào tạm biệt đôi nam nữ chính của buổi tiệc.

Hai mắt của Ngọc Lan lờ đờ, gò má phiếm hồng, thấy có người chào mình thì cũng đưa tay lên vẫy chào lại rất nhiệt tình, còn cười tươi như hoa nói tạm biệt.

Nguyên Triệt để Ngọc Lan nghỉ ngơi trong phòng khách, hắn vừa tiễn xong nhân viên của mình rồi đến đám bạn không quân nhây như đĩa, quay lại thấy một màn này thì muốn đau cả đầu.
Tuy tối nay là ngày vui nhưng cô uống say thành như vậy, không ôm cô đi ngủ sớm còn có thể làm gì nữa?
Nguyên Triệt thở dài đi tới ẵm gọn Ngọc Lan trong lòng, muốn đi lên lầu một, cô cũng không tránh né mặc kệ hắn ôm, còn rất hợp tác quàng hai cánh tay lên cổ hắn.

Nguyên triệt vừa đi vừa nói chúc ngủ ngon với ba mẹ và Ngôn Ngôn, Ngọc Lan cũng đặt cằm lên bả vai của hắn, vừa lè nhè vừa nũng nịu nói: “Mọi người… ngủ… ngon……..

Ba mẹ ngủ ngon…..Ngôn Ngôn… ngủ…!ngon…….

A….

sao anh nhéo mông em?”
Mấy người đứng ở phòng khách lập tức bật cười, đến khi Nguyên Triệt lên đến phòng riêng của mình cũng vẫn nghe tiếng cười vọng lên từ tầng trệt, còn nghe tiếng Ngôn Ngôn nói: “Đêm nay sợ rằng anh hai không được ngủ ngon rồi!”
*******
Nguyên Triệt vừa vào phòng đã nhanh chóng ném Ngọc Lan lên trên giường, tuy là giường nệm rất mềm mại, bị thảy lên cũng không thấy đau nhưng Ngọc Lan vẫn làu bàu rủa một tiếng, sau đó xoay người nằm yên không nhúc nhích.
Một lúc sau Ngọc Lan nghe tiếng nước chảy, không biết qua bao lâu thì có cảm giác giường nệm bị lún xuống, có người đang lau mặt cho cô.

Ngọc Lan nhếch môi, đầu óc hỗn độn mơ hồ, cố gắng nhướng nhướng đôi mắt lên một chút.
Đập vào mắt là hình ảnh Nguyên Triệt vừa mới tắm xong, cả thân người như bao bọc trong một làn hơi nước ấm áp mờ ảo, nửa thân người trên để trần, phía dưới cũng chỉ quấn khăn tắm màu trắng.

Da thịt đàn ông có màu sắc hơi sậm, xương bả vai ngang tàng vắt qua hai bên giống như có thể đội trời, cánh tay cường tráng rắn rỏi, thân mình săn chắc không một chút mỡ thừa, cơ bụng sáu múi cũng như ẩn như hiện phía dưới khăn tắm.

Ở dưới chiếc khăn lông trắng kia…… khụ….

Khụ….
Ngọc Lan nhướng nhướng mày, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, rồi ngước mắt nhìn lên trần thạch cao, giả bộ ho mấy tiếng.

Nguyên Triệt thấy vậy cũng nhếch mi, nằm xuống ở mép giường bên cạnh cô, một bàn tay chống ở thái dương, giọng trầm ấm quyến rũ hỏi: “Body của rất anh đẹp phải không vợ, có hài lòng không em?”
Theo thói quen Ngọc Lan muốn chu mỏ phản bác, nhưng nghĩ đến bóng dáng áo đỏ kia lập tức ngậm miệng, sau đó đảo mắt vài vòng, không báo trước lật người đè lên trên lồng ngực của dày rộng Nguyên Triệt, lại sửa tư thế ngồi thẳng lên trên bụng hắn.

Thân thể cô vì say rượu có hơi lung la lung lay, Nguyên Triệt phải lập tức dùng hay tay giữ eo cô lại, sợ cô bị ngã xuống giường.

Ngọc Lan ngồi vững vàng rồi giơ tay lên cao, vẻ mặt nghiêm túc hô to: “Đêm nay em muốn tuyên bố chủ quyền, sông núi nước Nam vua Nam ở, không ai được cướp!”
Nói rồi hạ người xuống sát trên người Nguyên Triệt, hai bàn tay chống hai bên đầu hắn, môi anh đào hé ra ngậm lấy đôi môi có độ dày vừa phải kia, liên tục cắn mút thật mạnh……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.