Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy!

Chương 23


Bạn đang đọc Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy! FULL – Chương 23


Sau khi chiến thắng đã định, các fan trung thành của Tigers và Adelaide Crows đều nán lại xem các cầu thủ được trao huy chương và cúp vàng chung cuộc.

Tiếp đó cả trăm ngàn người lại đổ xô rời khỏi sân vận động, tiếp tục cuộc vui ở các tụ điểm quán bar và vũ trường lân cận, dự định sẽ chia buồn cũng như ăn mừng chiến thắng cả đêm.
Ở trên đường cái, có thể thấy được cảnh sát hôm nay rất tích cực dựng nhiều trạm gác tạm thời để khám xét nồng độ rượu trong hơi thở của tài xế, cố gắng giữ gìn trị an và bảo vệ an toàn cho những người tham gia giao thông khác.
Cũng may là khách sạn Pullman rất gần sân vận động, nên mọi người chỉ cần đi bộ trở về.

Ông bà Whaley và hai người bạn già nhà Tony cũng vui vẻ tham gia náo nhiệt tại quầy rượu của khách sạn, còn cùng kết bạn và hăng say nói về chiến thắng lẫy lừng của đội nhà với những người khách ở đó.

Bọn họ đều là fan cuồng nhiệt của những con hổ uy mãnh Richmond.
Thomas đảo mắt, giả bộ suy nghĩ một lúc mới đề nghị: “Ở đây toàn ông già bà cả lại không có sàn nhảy, không vui đâu, chúng ta đi đến vũ trường ở city đi, ok không?”
Ngôn Ngôn nhanh chóng tán thành, thầy Thomas mà bảo đi lên núi đao xuống chảo dầu cô ấy cũng sẽ đi nữa là.
Nguyên Triệt thì sao cũng được, cái hắn muốn đã gần đoạt đến tay, có kéo dài thêm vài tiếng cũng không có gì.

Hắn nhìn qua Ngọc Lan ý hỏi cô có muốn đi hay không.
Tuy là cô có chút mệt mỏi, nhưng lại không yên tâm để Ngôn Ngôn đi một mình với thầy Thomas.

Cho nên cũng gật đầu đồng ý.

Mọi người nhanh chóng về phòng mình thay quần áo trước khi tham gia vào cuộc sống thác loạn về đêm ở thành phố Melbourne.
Ngôn Ngôn nhanh chóng chạy đi tắm rửa, sau đó lục tung va ly của mình rồi thay vào một bộ váy bó sát cúp ngang ngực bằng nhung đỏ, ngắn cũn cởn trên nửa đùi, dưới chân cũng mang giày cao gót bảy phân đồng màu, làm nổi bật làn da trắng ngần quyến rũ mị hoặc đến tận xương.

Trong lúc cô nàng đang trang điểm thì hối thúc Ngọc Lan nhanh chóng đi tắm rồi thay quần áo.

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn váy áo cho Ngọc Lan rồi.

Đó là một chiếc áo váy bằng vải ren ôm sát người màu lam sát tay, cổ chữ V khoét sâu, dài hơn váy của Ngôn Ngôn một chút, nhưng vẫn là trên đầu gối.

Dưới chân mang giày cao gót màu da, phía sau gót chân còn có nơ bướm nho nhỏ cùng màu.

Khi Ngọc Lan mặc vào thì giống như tiểu thư đài các, dịu dàng thanh lịch lại đáng yêu.

Cô cũng nhanh chóng cùng với Ngôn Ngôn trang điểm.

Hai năm qua cũng nhờ có cô bạn thân chỉ dạy, tay nghề trang điểm của Ngọc Lan cũng rất khá.

Chỉ là ngoài tự trang điểm cho bản thân mình ra, cô cũng không thể giúp cho người khác làm đẹp.

Có lẽ là do cô thực tập nhiều trên gương mặt mình cho nên quen tay, vẽ trên gương mặt khác thì lại có chút lọng cọng.

Giống như câu nói ‘trăm hay không bằng tay quen’ là vậy.
Hai cô sau khi trang điểm xong thì mang ví nhỏ cầm tay, bước ra ngoài theo thang máy đi xuống chính sảnh của khách sạn.
Nguyên Triệt và Thomas đã chờ đợi ở đó từ lâu, hai người đều mặc áo sơ mi, tay áo được xăn lên vài nấc và quần tây đơn giản.
Mắt thấy Ngọc Lan sửa soạn xinh đẹp bước đến, Nguyên Triệt hơi mỉm cười, lịch lãm chìa tay ra với cô.
Ngọc Lan cũng cười nhìn hắn, sau đó bẽn lẽn đặt tay nhỏ vào bàn tay ấm áp của người yêu, cùng hắn thân mật đi về phía trước.
Bên này Thomas có chút sửng sốt khi nhìn thấy Ngôn Ngôn quyến rũ kinh người như vậy.

Hắn hơi ho vài tiếng sau đó bày ra dáng vẻ ga lăng, để cô nàng khoát tay lên cánh tay của mình, cùng nhau ra cửa chính khách sạn để đón taxi đi đến vũ trường để tiếp tục cuộc vui.
Vũ trường ở Melboune lúc tám giờ không khí cũng đã khá sôi động bởi vì có khá đông người ăn mừng thành tích của Richmond.

Bình thường ở những nơi thế này, ít nhất là mười giờ đêm trở lên không khí mới bắt đầu sục sôi cho đến sáng.
Nhưng hôm nay ngoại lệ vào lúc tám giờ đã thấy người đông như kiến, bàn ghế để ngồi cũng không còn chỗ trống.

Vũ trường ở Úc cũng không giống như trong truyện ngôn tình hay miêu tả, sẽ không có phòng VIP sang chảnh.

Nơi này chỉ có quầy bar, sàn nhảy và một dãy bàn ghế xung quanh.

Đến trước có chỗ ngồi đến sau thì đứng uống rượu, có tiền hơn nữa cũng chỉ có thể để đó xem thôi.
Nước tư bản, nhưng mọi người đều có quyền bình đẳng không phân sang hèn.
Có hai cô gái Châu Á xinh đẹp khêu gợi như vậy đứng gần quầy bar, nên được không ít chàng trai Châu Âu trêu chọc, có người còn đối với họ huýt sáo một tiếng rất lớn.

Nguyên Triệt mới đi mua nước về thấy một màn này, hắn nhanh chóng đưa hai chai rượu nhẹ Vodka Cruiser cho Ngôn Ngôn và Ngọc Lan, sau đó đứng sau lưng người yêu, một tay đặt ở trên eo nhỏ, chứng tỏ quyền sở hữu.


Mấy người đàn ông kia thấy vậy cũng không chịu thôi, còn bảo hắn: “Anh bạn thật may mắn, có một cô bạn gái xinh đẹp đến như vậy”.
Hắn cũng mím môi cười đáp trả, còn lịch sự nói cảm ơn.
Sau đó bọn người kia thấy vậy chuyển hướng tấn công Ngôn Ngôn.

Cô nàng mặc váy áo đỏ mị hoặc nóng bỏng thế này làm ai cũng phải nhỏ dãi.

Có một anh chàng người Úc gan dạ còn tiến đến bắt chuyện với Ngôn Ngôn, còn hỏi hết câu này đến câu khác.

Ngôn Ngôn đối với mấy chuyện xảy ra như cơm bữa không mấy hứng thú, nhưng mà vì để thử thầy Thomas nên cũng õng ẹo chơi trò mèo bắt chuột với chàng trai trẻ này.
Nói chuyện được một lúc, thấy Thomas không để ý, thì cô nàng bắt đầu thấy chán, kéo Thomas đứng ở một bên đang trò chuyện với Nguyên Triệt, rồi giới thiệu cho anh chàng kia, đây là bạn trai của cô ấy.

Thầy Thomas hơi thất thần trong một tích tắc, sau đó mới quàng tay lên vai của Ngôn Ngôn còn hôn lên tóc cô ấy một cái, ánh mắt khiêu khích nhìn về chàng trai kia.
Anh chàng người Úc đáng thương hơi bất ngờ, sau đó lịch sự nói lời xin lỗi rồi chuồn mất dạng trong đám người đang xập xình nhảy nhót trên sàn.
Anh ta vừa đi thì Thomas cũng bỏ tay xuống, Ngôn Ngôn lại không bận tâm, cô còn vui mừng hưng phấn đến mức nhất định lôi kéo thầy giáo cùng cô ấy đi vào sàn nhảy, để lại khoảng trống nho nhỏ cho hai người còn lại.
Hai người họ vừa đi không lâu cũng đã biến mất trong đám đông đen nghịt như kiến đang điên cuồng nhảy múa.
“Để bọn họ đi cùng nhau liệu có sao hay không?” Ngọc Lan phải hét rất lớn mới có thể truyền đạt lời nói vào tai Nguyên Triệt.
Hắn cũng kề miệng sát vào lỗ tai của cô nói: “Không sao đâu, Tom cũng không phải là người xấu”.
Ngọc Lan nghe tiếng được tiếng mất chỉ có thể gục gặc đầu, lại cảm thấy hơi thở ấm nóng của người đàn ông thổi vào tai rất nhột, nên hơi mất tự nhiên đưa chai rượu uống vài ngụm, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của trái việt quốc, lại giả bộ cúi đầu chăm chú nhìn rượu màu xanh lam óng ánh trong chai thủy tinh rất đẹp mắt.
Cô không uống được nhiều nhưng loại này cũng khá ngon đấy chứ.
Nguyên Triệt đã uống vài ly bia lớn ở sân vận động lúc chiều, nên tạm thời không muốn uống tiếp.
Đến vũ trường chơi mà lại không biết nhảy, đứng một hồi thật sự rất chán.

Ngọc Lan buồn chán một ngụm lại một ngụm uống rượu trái cây.

Ngoài uống rượu ra cũng không biết phải làm gì, vả lại nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối nay, cô liền muốn uống cho say bét nhè luôn để không cần làm chuyện đã hứa hẹn kia nữa.
Một tiếng sau vẫn không thấy Ngôn Ngôn và Thomas trở lại, mà có người cũng đã bắt đầu say.
Ngọc Lan uống xong chai rượu nhẹ, còn nấc cục một cái.


Đầu óc theo tiếng nhạc quay cuồng cũng có chút mơ hồ.

Hai mắt không có tiền đồ muốn díp lại.

Nguyên Triệt vẫn luôn quan sát cô, thấy cô gái nhỏ thật sự không xong, cho nên ẵm gọn cô lên rồi đi ra ngoài bắt taxi về trước.
Bảo vệ gác ở cổng vũ trường cũng rất chuyên nghiệp và có tinh thần trách nhiệm rất cao.

Một trong số họ còn hỏi Nguyên Triệt là cô gái này là gì của hắn, nếu không phải quen biết họ sẽ giữ cô lại để tỉnh rượu hoặc sẽ gọi taxi cho cô về nhà.

Ngọc Lan ở trong mơ hồ vẫn nghe được tiếng người nói chuyện, chỉ là cố hết sức cũng không mở mắt được.

Theo quán tính ôm lấy Nguyên Triệt, luôn miệng lè nhè trả lời câu hỏi của bảo vệ, nói hắn là bạn trai của cô.
Sau đó, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Sau một hồi xốc nảy, cô thấy lưng mình tựa vào trên một khối mềm mại thoải mái, lúc này hơi thanh tỉnh một chút.
Ngọc Lan cố gắng hé mắt mới thấy thì ra mình đã trở về khách sạn, còn mơ hồ nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm cách vách.

Cô nghĩ Ngôn Ngôn đang tắm nên yên tâm, trở mình tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Qua một lát, cảm giác nệm giường kế bên lún xuống, lại có người giúp cô lau mặt bằng khăn ấm.

Phải lau mấy lần mới bôi đi được hết son phấn trên gương mặt.

Ngọc Lan ngủ rất xấu tính, không thích bị người khác làm phiền nên lớn tiếng mắng: “Ngôn Ngôn chết tiệt, đừng có quấy rầy bổn cung”.
Lời vừa nói ra, cô liền nghe thấy tiếng cười rất khẽ, lại nghe đáp trả: “Được, không quấy rầy nàng, trẫm bồi nàng ngủ”.
Cô còn ở trong mộng mị, khẽ ưm một tiếng.
Nguyên Triệt giống như được cô cổ vũ, kế cả khăn mặt cũng vứt bừa trên sàn, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Nhưng mà không đủ, hôn như thế nào cũng không đủ.
Hắn vừa thở hổn hển vừa giúp cô mở ra váy áo, đập vào mắt là áo lót màu kem phủ ren quyến rũ ôm trọn hai gò bồng đảo, vùng đồi núi chập chùng theo hơi thở của cô mà lên xuống, khe rãnh ở giữa sâu hun hút như muốn thu cả tâm trí người đàn ông vào trong đó.
Hắn hơi run tay muốn mở ra móc áo ngực, nhưng mà tìm một lúc vẫn không thấy gì ở phía sau.
Áo lót của phụ nữ cũng thật rắc rối như suy nghĩ của họ vậy.
Hắn thử vài lần cũng không có cách mở ra áo lót, tuy hắn có thể dễ dàng làm hỏng nó nhưng hắn không dám đối mặt với cơn thịnh nộ của cô vào sáng ngày mai.

Cho nên Nguyên Triệt ngồi trở lại giường lớn ngửa mặt hít thở vài lần, mới đưa tay lấy điện thoại vào google tra cứu.
Thì ra cô mặc áo ngực khóa trước.
Hắn đắc thắng cười một tiếng vứt di động lên tủ kê đầu giường, lần này nhanh chóng giải khai được áo nhỏ của Ngọc Lan.


Khi hắn thấy được hai tòa núi đôi bị bại lộ trong không khí, còn có hai quả anh đào đỏ tươi chín mộng trên đó làm cho hắn muốn hít thở không thông, máu trong người từ ba mươi sáu độ trong một giây cấp tốc tăng lên đến một trăm độ, giống như nước được nấu sôi, sùng sục không ngừng trong huyết quản.
Thật sự muốn xuống địa ngục.
Nhưng dù có chết cũng kiên quyết kéo cô theo cùng với hắn.
********************
Ngọc Lan cảm thấy mình ngủ được một giấc rất ngon mới bắt đầu tỉnh lại.
Cô dụi dụi mí mắt một lúc mới chậm rãi mở ra, ấn tượng đầu tiên là kiểu trang trí Châu Âu cổ diển của khách sạn.

Cô trở mình nằm nghiêng một bên mới cảm thấy có gì không đúng.
Ngọc Lan run run kéo chăn đắp trên người ra một chút, nhìn vào bên trong khe hở, thấy da thịt hồng hào trần trụi của mình trong chăn.
Trí nhớ của cô ngưng lại tại thời điểm ở vũ trường, tiếng nhạc mở hết công suất đinh tai nhức óc và chai rượu nhẹ Cruiser mà cô thật can đảm uống cạn.
Sau đó thì sao?
Cô sợ hãi từ từ xoay người, cầu mong ngàn lần vạn lần cho cái tên nằm sau lưng mình là hắn, mà không phải là một khuôn mặt xa lạ nào khác.
Cho đến khi nhìn thấy được gương mặt quen thuộc ở đối diện, cô mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Hắn ngủ rất say giống như là em bé, lại giống như chưa từng được ngủ một giấc ngon như vậy.

Ngọc Lan nằm nhìn gương mặt cương nghị nam tính của hắn một lúc, nhịn không được đưa ngón tay nhẹ nhàng phác thảo đường nét trên gương mặt chữ điền kia.

Mày kiếm, lông mi dày rậm, mũi cao hơi gẫy, đôi môi vừa vặn không dày không mỏng cộng thêm làn da rám nắng khỏe mạnh, tất cả đều tạo nên một đường nét hài hòa quyến rũ chưa từng thấy của đàn ông.
Thần tượng Hàn Quốc nhìn thấy hắn chắc cũng phải thèm nhỏ dãi.
Cô suy nghĩ vẫn vơ một hồi, chợt bật cười khúc khích.
“Ngắm đủ chưa?”
Ngọc Lan hơi giật mình, không ngờ đến Nguyên Triệt đã tỉnh lại, còn giả bộ ngủ để bắt chẹt cô nữa chứ.
“Chưa đủ, có ngắm cả đời cũng không đủ, nhưng mà…” Cô ngưng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng mà sợ là, có người… con ong đã tỏ đường đi lối về rồi…”
Nguyên Triệt mới đầu không hiểu lời cô nói chỉ im lặng nhìn cô.

Ngọc Lan thấy hắn không trả lời, có chút tự ái muốn kéo chăn che người để đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Nhưng hắn không để cô toại nguyện.

Hắn vòng hai cánh tay ôm cô lại thật chặt bên trong chăn, lại bắt đầu vuốt ve da thịt mịn màng tinh tế của người yêu.
Sờ một lúc, như thế nào lại sờ đến vòng một 36B của cô rồi.
Ở trên gương mặt nam tính kia, rõ ràng viết mấy chữ ‘hiệp hai bắt đầu’ hơn nữa còn là loại không cho phép đối thủ bỏ cuộc nửa chừng hoặc là xin ngừng chiến..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.