Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy!

Chương 20


Bạn đang đọc Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy! FULL – Chương 20


Ngôn Ngôn không có mấy ngạc nhiên, vẻ mặt rất vui vẻ nói: “A… Chúc mừng cậu nha.

Anh hai hành động nhanh thật đấy, mới đây đã bắt cậu vào lồng rồi”.
“Đừng nói bậy là chúng tớ….”.
Ngọc Lan nói đến đây thì im bặt.

Cô suýt nữa buột miệng nói ra là hai người đã quen từ kiếp trước.

Có điều cô nói như vậy, Ngôn Ngôn không cho là cô bị bệnh tâm thần mới là lạ đó.
“Nè Lan Lan thân ái à, cậu đã có bến đỗ hạnh phúc rồi cũng đừng quên chị em nha.

Mau thổi gió bên gối anh hai, bảo anh ấy giúp tớ một tay bắt cho được em trai anh ấy bỏ tối theo sáng đi”.
Ngọc Lan nghe cô bạn nói, trán chảy đầy vạch đen.

Nói người ta bỏ tối theo sáng, nhưng mà không biết giữa Ngôn Ngôn và Emma ai mới là phe hắc ám đây.
Cô lườm cô bạn một cái: “Thổi gió bên gối gì chứ, cậu xem nhiều phim cổ trang quá rồi đó”.
“Hứ… Bổn cung không biết đâu, nhà ngươi mau giúp ta đi…”
Ngọc Lan không thèm day dưa với cô bạn nữa, mở cửa đi ra ngoài phòng khách.

Ngôn Ngôn thấy vậy cũng theo chân cô ra ngoài.

Ông bà Whaley đang ngồi trên sô pha xem ti vi, còn hai anh chàng kia thì đứng ngoài ban công, người ngắm cảnh người thì hút thuốc.

Ngọc Lan không thích mùi khói thuốc, bỏ nặng tìm nhẹ đi đến một cái ghế bành ngồi xuống tham gia xem chương trình truyền hình với hai người lớn tuổi.

Còn Ngôn Ngôn đã nhanh chóng chạy ra ban công rồi.
Nguyên Triệt ngắn gọn trao đổi vài câu với Thomas và Ngôn Ngôn sau đó kéo cửa bước vào phòng khách.

Ngọc Lan ngửi được mùi khói thuốc hăng hăng ở ngoài bay vào thì không tự chủ nhăn mày, lấy tay để lên mũi một chút, sau đó lại ngượng ngùng bỏ xuống.

Hắn nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, hắn cũng chỉ bỏ thuốc được vỏn vẹn ba tuần lễ.

Đúng vào ngày hắn trở lại Úc, cũng là ngày mà hắn “chính thức” gặp lại cô.
Nguyên Triệt nhiễm phải thói quen xấu một phần vì từ lúc nhỏ đã thấy ông Whaley nghiện thuốc.

Một phần khác là lúc hắn cố thúc ép bản thân dung nạp lối sống và kiến thức của người hiện đại, đó là một quãng thời gian thử thách khổ cực không thể nói bằng lời.

Hơn nữa, lúc học trung học, bạn bè ở trường đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò.

Bọn con trai choai choai thường rủ rê thách thức nhau làm rất nhiều chuyện kì quái, chẳng hạn như lén hút thuốc, lén uống rượu, ăn sâu, hút lá cần sa, cũng may không có thử mấy thứ nguy hiểm như ma túy đá.
Hắn không phải là do bị khích mà hút thuốc, mà là hắn muốn thử.


Lần đầu tiên hút thử một hơi, đã bị sặc không ngừng.

Vài ba lần sau mới bắt đầu quen.

Sau nữa, khi hắn bắt đầu kinh doanh, có nhiều việc nghĩ không ra thì hút một điếu thuốc lại cảm thấy tinh thần tập trung hơn trước.

Năng suất làm việc cũng tăng lên rất nhiều.

Hoặc là khi nhớ đến cô gái nhỏ, lại muốn hút một điếu, khi nhìn thấy làn khói mỏng bay lên trong bóng đêm, cảm giác nhớ nhung tuy càng rõ ràng nhưng hắn lại cảm thấy như càng ngày càng có thể gần cô thêm một chút.
Cứ như vậy, hình thành thói quen xấu lúc nào không hay biết.
Bỏ thuốc lá nói dễ không dễ nói khó cũng không khó.

Quan trọng là phải quyết tâm và kiên trì.

Trường hợp hắn có chút khó khăn, bởi vì bạn đồng nghiệp và ba lẫn em trai đều hút thuốc.

Cho nên khi hắn thấy người ta hút cũng sẽ ngứa ngáy trong lòng.

Chỉ là phải cố gắng đè nén cho qua mà thôi.

Hắn theo thói quen mới hình thành, lấy ra hộp kẹo bạc hà, mở nắp bỏ hai viên vào miệng.
Nguyên Triệt hướng đến ghế bành mà Ngọc Lan đang ngồi, đứng một bên nói cho cô biết khoảng sáu giờ tối mới có thể xem cánh cụt từ biển bơi vào bờ.

Nhưng cũng nên đi sớm một chút để giành được chỗ tốt mà xem.
Ngọc Lan nghe vậy rất hào hứng: “Bây giờ cũng gần năm giờ rồi, đi luôn có được hay không?”
Bà Quyên nghe vậy thì cười nói: “Đi đi, bốn đứa con đi vui vẻ đi.

Hai bác già rồi chỉ muốn ở lại nghỉ ngơi thôi”.
Cô lại ngạc nhiên hỏi: “Bác gái à, chúng ta đã ngồi xe hơn tám tiếng mới đến được đây đó, bác đi đi không thôi bỏ phí cả công sức ngồi xe rồi”.
Bác gái liền cười ha ha nói: “Bác ở Úc mấy chục năm rồi, đã xem qua mấy lần, bây giờ nên để cho tuổi trẻ các con đi xem thôi”.

Nói xong bà còn liếc mắt đầy ám hiệu nhìn về đứa con cả của bà.
Hắn làm như không thấy mẹ chọc ghẹo, sủng nịnh nhìn Ngọc Lan bảo cô chuẩn bị, còn căn dặn cô đem theo áo khoát dày một chút.

Sau đó hắn gõ tay lên cửa kính dẫn ra ban công, ra dấu bảo hai thầy trò ngoài kia chuẩn bị lên đường.
Bốn người lái xe không đến năm phút thì đến công viên thiên nhiên đảo Phillip.

Sau khi đỗ xe xong, mọi người cùng nhau đi đến quầy bán vé đặt bốn vé người lớn.

Mỗi vé khoảng hai mươi sáu đồng, tuy rằng không rẻ nhưng bao nhiêu đó để xem cảnh tượng hiếm có cũng rất đáng giá.
Trước khi vào khu vực biển để xem cánh cụt, thì mọi người phải đi ngang qua một khu phức hợp không lớn lắm.


Bên trong có quầy hàng lưu niệm, có chỗ bán cà phê mang đi, còn có cả một khu bảo tàng nhỏ trưng bày một ít bộ xương cá mập, cá kiếm và vài loại động vật biển khác.

Mọi người đi loanh quanh khoảng mười lăm phút thì Thomas bảo nên đi ra bờ biển thôi, đã sắp đến giờ cánh cụt vào bờ rồi.
Ngọc Lan ban đầu chỉ nghĩ là đi ra bờ biển nghĩa là đi theo bờ cát ra ngoài.

Không ngờ nơi đây người ta xây một cái hành lang bằng gỗ rất dài nối từ cổng sau của khu phức hợp đến tận bờ biển.

Hành lang dài ước tính gần một cây số, lúc đến gần bờ biển còn tẻ ra làm hai nhánh, dành cho những du khách mua các loại vé khác nhau.

Bốn người mua vé cơ bản nên không theo đường đi ra tận bờ biển mà theo lối rẽ bên tay trái đi đến một khán đài rộng chừng hai ba trăm mét.

Bốn người cùng những nhóm du khách khác, đứng tựa vào lan can nhìn về phía biển lớn, theo dõi tin tức của chim cánh cụt.
Ngôn Ngôn không hiểu hỏi: “Sao chúng ta không mua vé đi ra gần biển có thể thấy rõ hơn mà?”
Thomas hơi nhướng mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó thần bí nói: “Chút nữa là em hiểu ngay”.
Ngọc Lan đứng dựa vào lan can gỗ, chăm chú nhìn về bờ biển có những ngọn sóng bạc đầu đang mạnh mẽ đánh vào bờ cát.

Cô hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận được cả vị mặn và mùi tanh của rong biển ở trong gió chiều se lạnh.

Bầu trời ở trên cao trong xanh không gợn một chút mây, có lẽ chúng đã bị gió biển thổi tan hết cả rồi.
Đứng được một lúc, vẫn chưa thấy có gì mới lạ, bên tai vẫn là tiếng thầy Thomas và Ngôn Ngôn lách cha lách chách nói chuyện.

Cô nôn nóng xem chim cánh cụt nhưng đứng cả nửa giờ vẫn không thấy gì, không khỏi có chút thất vọng.

Lúc này gió biển lại vù vù thổi tới, lạnh không tả xiết.
Ngôn Ngôn ở bên cạnh cũng bị gió thổi đến run run, giờ mới biết ý của giáo sư nghĩa là gì.
Ngọc Lan ngay lập tức kéo lại áo khoát còn cẩn thận gài lại một loạt nút áo.

Nguyên Triệt ở bên cạnh thấy vậy, thì dứt khoát kéo bàn tay cô đặt vào túi áo khoát của hắn.

Hai bàn tay to nhỏ đan chặt vào nhau ở trong túi áo nóng hầm hập.

Cô nhìn trộm hắn một cái, rồi cười ngu ngơ giống như con ngốc.
Sau đó hắn giống như thấy được cái gì, đưa tay còn lại hướng về phía bờ biển chỉ cho cô: “Nhìn xem, chúng đến rồi”.
Cô nheo mắt nhìn một lúc vẫn là không thấy gì cả.

Cô nhìn qua hắn bày tỏ khó hiểu.

Chỉ thấy hắn cười trầm thấp một tiếng, giải thích: “Đám chim cánh cụt đang bơi trên biển chưa vào đến đất liền.

Từ đây nhìn ra chỉ thấy chấm nhỏ màu đen thôi”.

Cô bán tín bán nghi, lại nheo mắt nhìn trở về phía bờ biển.

Vẫn là vô vọng.

Sau khoảng mười phút đồng hồ kiên trì, cuối cùng cô mới thấy được khoảng năm sáu con cánh cụt nho nhỏ đang bơi về gần bờ.

Cô vui mừng la lên một tiếng sau đó kéo Ngôn Ngôn đang bận rộn thả thính bên cạnh.

Cô ấy cũng theo cô nhìn ra, thấy được chim cánh cụt, không ngoại lệ cũng hào hứng reo lên.

Hai cô gái vui vui vẻ vẻ mà đứng tựa lan can gỗ xem đàn cánh cụt vào bờ.
Ngôn Ngôn theo thói quen mở túi xách lấy điện thoại di động ra giơ lên muốn chụp hình lưu niệm con cánh cụt gần hành lan gỗ, thì bị thầy Thomas lấy tay đè lại tay cô ấy.

Hai má của cô ấy liền đỏ như quả cà chua, cũng không biết giờ đây có thể nghe tiếng thầy giáo nói hay không nữa.
“Ở đây cấm chụp hình.

Đèn flash trong máy sẽ làm tổn thương ánh mắt của chim cánh cụt đấy”.

Nói rồi còn ‘nói có sách mách có chứng’ chỉ vào tấm biển ở một bên, vẽ hình chiếc điện thoại và máy ảnh ở trong vòng tròn đỏ có gạch chéo.
Ngọc Lan nghe vậy thì gật đầu hiểu rõ, lại có thể tiếp thu thêm một chút tri thức về đời sống hoang dã.

Đúng là nên đi du lịch nhiều mới có thể mở mang kiến thức.
Cô lại nhìn đám chim cánh cụt nho nhỏ lạch bà lạch bạch đi trên bờ cát, lúc này phải có đến hơn cả trăm con rồi.

Chúng cũng chia làm nhiều đàn, mỗi đàn khoảng hai mươi con di chuyển chậm rãi trên bờ cát.

Đàn chim đầu tiên cũng đã đi dọc theo bờ cát phía dưới hành lang gỗ, có nhiều du khách tò mò đã đi ngược lại hướng đó để nhìn chim cánh cụt rõ hơn.

Ngọc Lan cũng muốn đi xem, nhưng bị Nguyên Triệt nắm tay kéo lại bảo cô kiên trì thêm chút nữa.
Cô nán lại một lúc, thì hiểu được dụng ý hắn muốn cô chờ đợi cái gì.

Ngoài ngắm chim cánh cụt, ở bãi biển ngắm hoàng hôn thì đúng là say đắm lòng người.

Tháng chín ở Úc thời gian ban ngày dài hơn một chút, đến hơn sáu giờ rưỡi mới bắt đầu chạng vạng.

Ở phía xa ngoài khơi, một nửa mặt trời đang từ từ lặn xuống ở đường chân trời, ánh sáng từ màu vàng chuyển sang đỏ, sau một thời gian thì chuyển đổi thành màu tím, hòa vào đại dương xanh thẫm.
Ở trên bờ nhìn ra, còn có thể thấy được tia sáng cuối cùng của mặt trời trải dài trên mặt biển, cái bóng phản chiếu của nó hòa cùng sóng biển giống như đang nhảy cóc, từng bước từng bước nhảy vào bờ.

Cô bần thần nhìn cảnh đẹp trước mắt một lúc, cảm thấy những muộn phiền lúc trước không thanh không tức tan biến đi theo ánh hoàng hôn, trong lòng lại thấy thanh thản rất nhiều.
Cô chớp chớp mắt, hớn hở chỉ hắn một đàn chim khác đang ì ạch di chuyển trên cát, mặt mày loan loan: “Anh xem, chúng nó dễ thương thật đấy”.
Hắn buồn cười nhìn cô, cô gái nhỏ bị gió biển thổi tóc dài bay bay, có lọn tóc nhỏ còn vương vấn ở khóe môi hồng hồng không chịu rời đi, thật thà nói: “Em dễ thương hơn nhiều”.
Cô nghe vậy, xấu hổ nhéo cánh tay cứng rắn của hắn một cái.
Tâm của hắn theo hành động của cô mà ngứa ngáy, không nhịn được đi ra phía sau lưng, ôm cô vào trong lòng.

Lưng cô không khe hở ma sát với lồng ngực ấm áp phía sau, lại bị ôm chặt đến không thở nổi.

Nhưng mà cảm giác hạnh phúc lại không ngừng bao phủ tâm trí, cho nên ngấm ngầm đồng tình với hành động của hắn.
Mà Thomas đã kéo Ngôn Ngôn đi về phía hành lang gỗ, để lại khán đài thưa thớt khách du lịch cho đôi tình nhân mới nhậm chức.
Trước khi đi hắn còn thương tiếc nhìn trộm một cái, anh hai đúng là con sói già gian xảo, tội nghiệp cô gái nhỏ chắc chắn sẽ bị nhai đến không còn một khúc xương nào cho xem.

*************
Nguyên Triệt thấy cô bạn của người thương đã đi khỏi, thì cấp tốc xoay cô lại đối diện với mình, muốn thân ái một chút.

Nhưng lại quên mất cô gái nhỏ da mặt mỏng không chịu được ánh mắt người lạ dòm đến nên nũng nịu phản đối.

Cô như vậy lại càng làm làm lòng hắn giống như có ngọn đuốc bỏ vào trong thùng dầu, muốn bừng cháy dữ dội hơn nữa.
Hắn đã nghẹn rất lâu, tung chiêu sát thủ, làm bộ ủy khuất nói: “Lan à, anh là bạn trai của em đó”.
Cô dĩ nhiên mủi lòng nghe hắn nói nhưng mà trước mặt nhiều người, không có cách nào khác.

Nếu chỉ là hôn xã giao thì không có gì để nói, chỉ là khi hắn có được ngon ngọt rồi sẽ không chịu buông lúc đó cô sẽ kêu trời không thấu kêu đất không nghe.
Cô đảo mắt suy nghĩ trong vài giây thì dùng kế khích tướng: “Chú à, không lẽ một chút kiên nhẫn chú cũng không có sao?
Vậy mà em nghĩ, muốn quan hệ của chúng ta tiến xa hơn nữa…”
Nguyên Triệt liền dùng ánh mắt sáng như sao nhìn cô, sau đó không chắc hỏi lại: “Em nói thật chứ?”
Ngọc Lan khóe môi hơi kéo lên cao, cũng không có trả lời hắn.

Chỉ là hành động thẹn thùng của cô đã nói lên tất cả.

Hắn vui mừng ôm cô lên cao còn xoay một vòng, làm cho cô hoảng sợ hét lớn một tiếng, làm cho người xung quanh đều nhìn về bọn họ mà cười.
Dọc đường di chuyển về phía hành lang gỗ, hai người họ thấy rất nhiều cánh cụt di chuyển về tổ của bọn chúng.

Có con còn đi lạch bạch trên khuôn viên trồng hoa một lát thì đến bậc thềm, nó ục ịch nhảy xuống cát, trông đáng yêu không chịu nổi.

Ngọc Lan đứng lại một lát, nhìn hết con này đến con kia nhảy xuống bậc thềm thì cười ha ha không ngừng.

Đến lúc không còn con cánh cụt nào ở phía sau mới lưu luyến rời đi.
Hai người đi trở về shop bán quà lưu niệm, Nguyên Triệt hỏi cô có thích gì hay không.

Cô không kịp suy nghĩ đã lắc đầu, nhìn là biết không muốn tiêu tiền phung phí.

Hắn lại bảo cô đứng chờ ở gần cổng soát vé một lát, đợi Ngôn Ngôn và Thomas, còn hắn đi mua nước uống.

Cô gật đầu đồng ý.
Lúc Nguyên Triệt trở lại, đã thấy ba người ở chung một chỗ.

Hắn nhanh chóng đi đến đưa cho Thomas một túi đựng mấy chai nước, còn lại đưa Ngọc Lan một cái túi giấy không lớn không nhỏ.

Cô ngạc nhiên nhận lấy, nhìn vào bên trong thì thấy một con cánh cụt nhồi bông đang híp mắt cười với cô, hai gò má còn thêu hai cái má hồng tròn vo nho nhỏ, lưng màu đen bụng trắng, đeo khăn quàng cổ màu đỏ, trên khăn còn thêu dòng chữ Phillip Island.
Vì món quà này mà cô bị Ngôn Ngôn trêu chọc không ngừng.
Trên đường đi ra bãi đỗ xe, bon họ lại có diễm ngộ thấy một chú cánh cụt đi lạc.

Hai cô gái vừa đi vừa nhìn nó không chớp mắt.

Thomas còn trêu chọc nói nếu đã thích như vậy thì dứt khoát đem về nuôi luôn đi.
Ngôn Ngôn bán tín bán nghi, hỏi lại thầy giáo: “Có thể đem đi thật sao?”
Thomas nửa thật nửa giả nói: “Được chứ, em hỏi thử anh bảo vệ đang đi phía sau nó xem, ảnh gật đầu thì có thể đem về”.
Mấy người nhìn phía sau, thật sự thấy một người đàn ông Úc mặc đồng phục giống nhân viên an ninh đang chạy đến gần chú cánh cụt muốn ngăn cản nó đi vào bãi giữ xe để tránh nguy hiểm.
Bốn người ngồi vào xe chạy về căn hộ, trong lúc lái xe Nguyên Triệt chỉ sử dụng tay phải, còn tay trái thì nắm lấy tay nhỏ của Ngọc Lan không buông, đến tận lúc về đến nơi vẫn là nắm chặt không rời như vậy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.