Bạn đang đọc Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy! FULL – Chương 2
Ngọc Lan vốn không muốn đi đến trang trại rượu gì đó của gia đình giáo sư Thomas, bởi vì cô hoàn toàn không có hứng thú về rượu vang.
Nhưng cô lại không thể chịu nổi sự mè nheo của Ngôn Ngôn cho nên cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Điều kiện là Ngôn Ngôn phải dọn dẹp nhà cửa một tuần thì Ngọc Lan mới đồng ý đi với cô ấy.
Ngôn Ngôn không nói hai lời, vỗ ngực nói: “Chuyện nhỏ như con thỏ bên bờ cỏ.”
Ngọc Lan nhướng mi khi dễ nhìn cô bạn, trong lòng thầm nói nếu Ngôn Ngôn chỉ qua loa ứng phó thì cô cũng không thèm nấu ăn tuần này nữa, để KFC hoặc là McDonald nuôi cô ấy luôn đi.
*******
Nước Úc có bốn mùa hoàn toàn khác biệt với những nước khác trên thế giới.
Mùa xuân ở đây bắt đầu từ tháng chín kéo dài đến tháng mười một, mùa hè lại bắt đầu từ tháng mười hai đến tháng hai, rồi mùa thu và mùa đông cứ như thế tuần hoàn cho đến hết năm.
Ở Canberra là nơi có thời tiết gần như lạnh nhất so với các bang và hạt khác trên toàn quốc.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Ngọc Lan ngần ngại không muốn đi đến trang trại rượu.
Hiện nay là đầu mùa xuân không khí vẫn còn rất lạnh, đi đến vùng cao như trang trại trồng nho, bị gió núi thổi qua thì chắc sẽ đông lạnh thành người tuyết mất thôi.
Trang trại rượu nho của gia đình Whaley nói gần không gần nói xa cũng không xa, đại khái từ nhà của hai cô đi bằng ô tô sẽ mất khoảng ba mươi phút.
Nhưng kẹt nỗi tuyến đường này hoàn toàn không có xe buýt nên hai cô đành ngậm ngùi gọi Uber để đi vậy.
Tất nhiên tiền xe là do Ngôn Ngôn thân ái trả.
…
Khi hai cô vừa bước chân ra khỏi xe Uber thì ngay lập tức bị quang cảnh trước mặt làm cho choáng ngộp.
Cái sự bao la hùng vĩ của thiên nhiên cộng thêm sự khai phá có trật tự của con người thật là một cảnh quan mỹ lệ.
Trang trại nằm gọn gàng trên một vùng đất bằng phẳng, xung quanh có núi cao bao bọc.
Hai bên đường mòn dẫn vào nhà chính có trồng hai dãy ngô đồng, tuy vừa qua mùa đông nhưng lá cây vẫn xanh thẫm hiên ngang vươn thẳng lên trời.
Ngôi nhà chính một tầng trệt một lầu kiểu Châu Âu, bên ngoài xây bằng gạch màu cam ngói đỏ, xung quanh có một ít dây thường xuân leo trên tường, trên bậu cửa sổ sơn màu trắng cũng có đặt vài chậu hoa nhỏ, mang lại cảm giác gia đình ấm áp ngọt ngào.
Nó nằm lọt thỏm bên trong khoảnh đất có cơ man nào là cây cối xanh tươi và hoa thơm cỏ lạ.
Hai bên trái phải còn trông những hàng cây nho cao khoảng ngang hông người lớn, một hàng lại một hàng ngay ngắn đều đặn thẳng thớm.
Bây giờ chưa vào mùa kết trái, những cây nho cành lá xanh non mơn mởn đang vươn cao để đón ánh mặt trời, tràn trề sức sống.
Ở phía xa có một hồ nước lớn bởi vì gió thổi mà không ngừng dao động đẩy nước vào bờ, xung quanh hồ có bạt ngàn cây to bao bọc, lại có gia đình vịt bơi lội tung tăng trên mặt nước.
Thật đúng là cảnh đẹp ý vui tựa như đang được xem một bức tranh đồng quê yên bình xinh đẹp của Châu Âu vậy.
Hai cô gái nhỏ mải mê đứng ngắm khung cảnh hiền hòa nên thơ như thiên đường này thì bị tiếng xe ô tô gầm rú chạy đến gần rồi hấp tấp phanh lại cắt ngang.
Sau đó giáo sư Thomas vui vẻ dễ mến liền ló đầu ra khỏi cửa xe chào hai cô, ở bên ghế phụ cũng có một cô gái xinh xắn người Úc hơi mỉm cười rất thân thiện chào hai người.
Lại nghe giáo sư giới thiệu cô nàng người Tây đáng yêu này là vị hôn thê của thầy ấy.
Ngọc Lan nghe xong theo quán tính đưa mắt nhìn bạn tốt, thấy cơ mặt Ngôn Ngôn như bị xịt keo, cứng đơ lại.
Cô dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim của Ngôn Ngôn âm thầm vỡ vụn trong không khí nữa.
“Các bạn khác gọi điện cho thầy nói họ đã đến lâu rồi.
Nếu không phải Emma sửa soạn quá lâu thì thầy cũng đến từ sớm rồi.” Thomas nói xong thì hít sâu rồi xuýt xoa không ngừng vì bị bạn gái nhéo mạnh lên cánh tay của anh.
Nói xong anh nhấn ga chậm rãi chạy xe vào còn đường mòn dẫn đến nhà chính, muốn tiến đến bãi đỗ xe của gia đình.
Còn Ngọc Lan sau khi đồng tình vỗ lên vai bạn tốt vài cái, cũng bắt đầu đi chuyển phía sau xe của hai người nọ.
********
Sau khi chào hỏi ba mẹ của giáo sư, cả đoàn được thầy Thomas hướng dẫn đi tham quan vườn nho, xưởng chế rượu và hầm rượu.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cả nhóm được giáo sư và bạn gái thầy ấy dẫn đến một khu vực thử rượu ngắm cảnh thư giãn.
Nơi này xây trên gò đất khá cao, xung quanh trống trải không có cây cối cản trở.
Chỉ có tám cái cột bằng gỗ cao khoảng hai mét rưỡi, chống trên sàn gỗ hình tròn cao cách đất khoảng nửa mét.
Ở trên mấy cây cột chống đỡ một giàn gỗ hình tròn, trên giàn trồng đầy dây leo có lá màu xanh sẫm, lúc này đã vào mùa xuân nên trên dây leo nở ra những bông hoa màu tím không biết tên.
Có hoa nở rất lớn, cũng có hoa còn chúm chím nụ trông rất đáng yêu.
Ở mỗi bên cột gỗ còn được chủ nhân trang trại rất lãng mạn treo rèm sa mỏng màu trắng, đang nhẹ nhàng tung bay theo gió.
Trên sàn gỗ có khoảng bốn bàn tròn nhỏ bằng sắt uốn lượn sơn màu trắng, mỗi bàn đều có bốn cái ghế đồng dạng theo kiểu Châu Âu.
Cả lớp chia ra ngồi theo nhóm, có nhóm ngồi trên ghế, có nhóm lại ngồi bệch dưới sàn gỗ.
Mọi người cùng thưởng thức rượu vang và trò chuyện, có người im lặng ngắm cảnh đẹp thiên nhiên ngây ngất lòng người từ độ cao mười mét xuống vườn nho và hồ nước.
Bỗng có một tiếng động cơ ô tô vang lên làm vỡ tan thinh không tĩnh lặng, một chiếc xe SUV màu xanh da trời nghênh ngang tiến vào trang trại, chuẩn xác quẹo ngoặt đỗ lại ở một chỗ còn trống duy nhất trong bãi đậu xe của gia đình chủ nhân.
Mọi người ở trên cao tò mò nhìn xuống thì thấy một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra khỏi cửa xe.
Người mới đến khoảng ba mươi tuổi, nước da rám nắng, tóc đen ba phân được cắt tỉa gọn gàng.
Anh mặc quân phục không quân Hoàng gia Úc màu xanh dương rằn ri, chân mang giày bốt đen, dáng người cao ráo vừa rắn chắc, trông như một ngọn núi có thể chống trời.
Anh vừa bước ra ngoài xe thì đứng thẳng lưng, theo quán tính ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía đình thử rượu.
Ngay lập tức Ngọc Lan nghe tiếng hút khí liên tục, lại nghe một cô bạn người Úc kích động nói: “Ôi lạy Chúa! sao lại có một anh chàng Châu Á đẹp trai như vậy chứ.”
Bởi vì chiều cao của Ngọc Lan khá khiêm tốn, trong một lúc mọi người đều ùa về phía trước ngắm quân nhân cho nên cô bị che hết cả tầm nhìn.
Nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng mọi người xôn xao dành những lời có cánh cho người mới đến.
Sau đó giáo sư Thomas tự hào khoe khoang nói: “Thế nào? Anh trai của thầy đẹp trai chứ hả? Tuy nhìn không ra anh ấy là con lai nhưng vẫn thừa hưởng gen tốt của ba thầy đấy nha.
Anh ấy cao đến một mét chín lận đấy, hơn nữa vẫn còn là đàn ông độc thân hoàng kim nữa.”
Ngọc Lan thấy được bàn tay của thầy Thomas vung vẩy trong không trung, giống như muốn gọi anh trai lên trên này, còn có giọng nói kích động vui vẻ bằng tiếng Việt truyền đến: “Anh hai, lên đây đi, mọi người đều ở trên này.”
Nãy giờ Ngôn Ngôn đã bon chen lên được phía trước, vừa nghe thầy giáo nói tiếng Việt thì không thể tin được mở to hai mắt nhìn thầy Thomas chằm chằm, gương mặt méo xệch.
Trước đây cô luôn nói thích anh bằng tiếng Việt trong giờ học, lại than vãn về môn rượu Úc quá buồn chán, không phải là bị anh nghe hiểu hết hay sao? Cô nàng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, tâm trạng ngắm trai đẹp gì cũng mất hết, từ từ lui về phía sau, lay lay cánh tay của cô bạn thân.
Ngọc Lan cũng chỉ biết nhìn cô bạn thân thở dài rồi lắc đầu mà thôi.
Lúc này, mọi người lại đổi hướng di chuyển về phía cầu thang gỗ, nơi duy nhất nối tiếp phía trang trại và đình thử rượu.
Tiếng động di chuyển của giày bốt ma sát với cầu thang gỗ tạo nên từng tiếng răng rắc răng rắc càng ngày càng đến gần.
Sau đó Ngọc Lan nghe được một giọng nói trầm ổn đầy từ tính rót vào bên tai, âm thanh ấm áp dễ nghe thật khiến cho người ta hoài niệm, dường như cô đã từng quen thuộc với âm thanh này từ rất lâu rồi…
Anh hai của giáo sư nói tiếng Anh chào hỏi mọi người rồi giới thiệu tên họ của mình.
Không ngờ, tuy là anh em nhưng anh không cùng họ với giáo sư Thomas.
Anh ấy nói: “Tên anh là Michael Triệt Nguyễn.”
Anh đứng ở trong nhóm người có Tây có Châu Á, nhưng vì chiều cao đặc biệt khác người nên có thể dễ dàng quan sát chung quanh.
Cho đến khi thấy được bóng dáng nho nhỏ quen thuộc thì giống như bị kinh ngạc xen lẫn vui mừng tột độ.
Sau đó không nói hai lời nhanh chóng đi về phía trước.
Đám đông thấy như vậy cũng tự động nhường đường tránh sang hai bên, để anh có thể dễ dàng tiến lên phía trước.
Mùa xuân tháng chín ở Canberra tuy còn chút lạnh lẽo mơ hồ, nhưng khung cảnh lại được ánh mặt trời rực rỡ tỏa nắng, xua đi băng giá bên ngoài cũng như ở trong lòng.
Ngọc Lan cảm thấy đã gặp qua gương mặt chữ điền cương nghị và trung hậu như vậy ở đâu rồi, nhưng cố lục tìm trong đầu một lúc vẫn không nhớ nổi.
Cô không thể làm gì khác ngoài mở to hai mắt, nhìn người ấy tiến đến càng lúc càng gần.
Đứng dưới bạt ngàn hoa tím thủy chung đang đong đưa trong gió, anh mỉm cười, trầm ấm dịu dàng nói: “Vợ à, cuối cùng cũng gặp lại em rồi!”.