Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy!

Chương 10


Bạn đang đọc Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy! FULL – Chương 10


Đám nam đồng nghiệp không quân của Nguyên Triệt đúng là nhây không thể tả.
Bắt đầu từ ba giờ mọi người đã tụ họp tại đây, vậy mà có thể dây dưa kéo dài đến mười giờ tối.

Tất nhiên bọn họ không giành bàn ăn ngồi suốt buổi, mà là sau khi ăn uống no say, đi tới đi lui ngắm người yêu của Nguyên Triệt đủ rồi, thì muốn trở lại quán uống rượu và chơi bida.

Mấy cô gái Tây đã sớm mệt mỏi nên sau bữa cơm tối đều rời khỏi.
Trong đám bạn, ngoài ba cô gái đã đi trước, còn lại bảy người đàn ông, ba người trong đó ở lại không lâu cũng bị bà xã kêu réo đi về.

Cuối cùng chỉ còn ba người nán lại, bọn họ đặt một bàn bida để tiếp tục cuộc vui.

Vì Nguyên Triệt cố ý ở lại chờ con mèo nhỏ tan ca, cho nên cũng tham gia cùng bọn họ.
Ba người này ngoài bạn thân Potter ra, thì Alan và Peter đều là bạn cùng khóa huấn luyện với Nguyên Triệt, cho nên họ rất hiểu rõ ông bạn này.

Họ chia làm hai đội để đấu bida, Potter và Nguyên Triệt một đội, Alan và Peter một đội, nhưng với điều kiện là đội của Nguyên Triệt phải chơi sau.

Bởi vì nếu để nhóm Nguyên Triệt chơi trước, thì mấy người còn lại phải đợi tới Tết Công Gô mới đến lượt của họ.
Alan gom chín viên bi đặt trong một khung hình thoi, bắt đầu sắp xếp bi theo luật chơi.

Bi số một sẽ đặt ở đầu góc hinh thoi, bi số chín nằm ở giữa, xung quanh là tám viên bi còn lại, không cần theo thứ tự nhất định.
Alan đã ngà ngà say, cầm cây cơ trong tay mà đứng nghiêng ngả không vững, điệu đàng bôi chút phấn trắng chống trơn trượt lên đầu cơ, sau đó khom lưng xuống đánh một cú thật mạnh.

Đáng tiếc hắn không khống chế được lực đạo cánh tay, một trong những viên bi cứ như vậy bị văng khỏi bàn bida.
Potter thấy vậy cười ha hả, sau đó lấy nhặt trái bóng nhỏ đặt trên bàn, rồi cầm cây cơ tiến đến hướng bi chủ, ngắm nghía một hồi mới khom lưng đánh một cú.

Cú đánh cũng không tệ, có thể đưa một bi vào lỗ, sau đó liên tiếp đánh vài lần nữa, đến cú đánh thứ tư thì mới bị trượt.
Đến lượt cơ của Peter đội bạn, hắn cũng đánh được hai bi vào túi lưới, tiếp đó thục vào bi chủ lần nữa, nhưng đáng tiếc không có bi nào chạm vào đường băng nên bị phạm luật.

mất lượt chơi.
Nguyên Triệt cởi ra áo khoát ngoài đặt trên ghế.

Thân hình nam tính cân đối di chuyển đến bên bàn bida, nhận lấy cây cơ từ tay của Potter vừa bôi phấn vừa đưa mắt đánh giá khắp bàn bida một lượt.

Còn lại bốn viên bi, phải bắt đầu từ viên có số thứ tự nhỏ nhất.

Anh cân nhắc một chút rồi hướng về bi cái, cuối người thấp xuống nhưng vẫn giữ tư thế hết sức thoải mái, không gượng ép.

Ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay phải nhẹ nhàng nắm ở đuôi cây cơ, mắt nhìn thẳng về phía viên bi mục tiêu.

Sau đó anh đặt bàn tay trái trên bàn, ngón trỏ hơi cong lại chạm vào đầu ngón cái làm thành vòng tròn nhỏ, lại đặt đầu cơ xuyên qua vòng tròn đó, thử nhấp nhẹ đầu cơ một chút.

Động tác mười phần chuyên nghiệp.

Tiếp đó anh dứt khoát đánh một cú chọc thẳng.

Viên bi mục tiêu liền rơi vào túi lưới sau đó viên bi cái quay trở lại chạm vào đường băng lăn thêm một chút mới ngừng lại.
Anh lại tiếp tục đi về phía bi cái, xem xét hướng đánh kế tiếp.
Không khí ở trong quán rượu không tự chủ dâng cao, một số người đang ngồi ở gần đó cũng bất chợt theo hành động của Nguyên Triệt mà đứng lên, trong tay cầm theo ly bia, vừa uống vừa xem vị khách này đánh bida.
Mỗi lần Nguyên Triệt đánh lọt lưới một viên bi trong thế khó, những người xung quanh lại trầm trồ một lát.

Anh mất không đến năm phút đã giải quyết xong bốn viên bi còn lại.

Khi viên số chín cuối cùng cũng vào lỗ, Potter liền đắc thắng hô lên một tiếng.

Mọi người cũng khen tặng vài câu sau đó rất tự nhiên tiến đến hỏi anh vài kĩ thuật đánh bida, rồi lại giao lưu trao đổi kinh nghiệm.
Alan và Peter sắp xếp lại mấy viên bi muốn đấu một ván mới, quyết không chịu thua dễ dàng như vậy.

Potter hết sức tự hào, lớn tiếng bảo đội thua phải mua thêm bia khao đội thắng, rồi mới được chơi tiếp.
Ngọc Lan đứng trong quầy bar rót bia lạnh cho khách, nhìn ra ngoài thấy nhóm người đang tụ năm tụ bảy bên bàn bida, lại người thấy dáng người cao lớn nổi bật kia, trong lòng không biết có tư vị gì.
Bọn họ vừa uống bia vừa đánh bida đến mười giờ tối thì Nguyên Triệt tuyên bố giải tán.

Ba người kia cũng đã rất say nên không dây dưa nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo cùng nhau bắt taxi đi về.

Nguyên Triệt từ chối không đi cùng đám bạn, một mình đứng ở trước cổng quán rượu, chờ con mèo nhỏ tan ca.
***********
Sau khi tan ca Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đi đến tủ trữ đồ, mặc áo khoát vào, người đeo ba lô người mang túi xách, cùng nhau ra khỏi nơi làm việc, chuẩn bị đón xe buýt về nhà.

Ban đêm ở Úc có chút vắng lặng, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang, nên trong khoảng thời gian đầu các cô nhận được việc làm, mỗi tối đứng đợi ở bến xe buýt với tâm trạng vô cùng lo lắng.

Bởi vì các cô đọc báo và nghe tin tức truyền tai nhau của những cựu du học sinh nơi này, nội dung luôn có sự xuất hiện của những kẻ biến thái thích bắt cóc con gái vào ban đêm, sau đó cưỡng hiếp rồi chặt xác ném vào thùng rác hoặc ném vào rừng, những tin tức như vậy luôn làm các cô hoảng sợ cực kì.
Ban đêm nếu cần phải đi đâu đó, các cô luôn e sợ có người đi theo mình hoặc muốn bắt cóc mình.

Sau đó, hai cô còn nghe theo lời khuyên của những cựu du học sinh, khi đi bộ trên lề đường thì nên đi theo hướng ngược lại với chiều xe chạy.

Như vậy, dù có người có ý định bắt cóc, bọn họ cũng phải quay đầu xe ô tô rất phiền phức.

Trong thời gian đó, các cô có thể nắm lấy thời cơ mà chạy thoát thân rồi.

Ngôn Ngôn còn cẩn thận đến mức luôn mang một chai dầu thơm để trong giỏ xách, nếu có ai khả nghi đến gần thì cứ xịt dầu thơm vào mắt hắn, sau đó bỏ chạy là được.
Nhưng sự thật cho thấy, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đã quá lo xa rồi.

Bởi vì các cô ở đây hai năm lại thường làm ca tối, đến nay vẫn bình an vô sự đấy thôi.

Cả hai đều âm thầm cảm thấy may mắn, vì có bạn đồng hành nên cũng có thêm chút dũng khí.


Ngày qua ngày cũng dần dần quen với cuộc sống như vậy.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa quán rượu thì thấy Nguyên Triệt đang đứng nhìn ra đường cái, ánh đèn đường vàng cam rọi xuống thân hình cao ráo của anh, đổ một cái bóng thật dài về phía sau.

Mà bóng lưng mạnh mẽ cao lớn ấy, mang lại cho người xem một cảm giác kì lạ… Anh thật cô đơn.
Ngọc Lan vừa có ý nghĩ như thế thì muốn cắn lưỡi của chính mình, chắc cô bị thần kinh rồi.

Gia đình anh có ba mẹ và em trai vui vẻ hạnh phúc như thế, sao lại cô đơn cho được!
Ngọc Lan không thèm nhìn bóng lưng của anh nữa, mạnh tay kéo Ngôn Ngôn đang cắm đầu vào điện thoại đi về phía trạm xe buýt.

Buổi tối tuyến xe rất hiếm, thường thì cách một tiếng đồng hồ mới có một chuyến, cho nên khi hai cô tan ca thì phải ra trạm xe ngồi đợi thêm nửa tiếng.

Nguyên Triệt thấy cô rời đi cũng không lên tiếng, chỉ âm thầm cất bước theo sau.
Ngôn Ngôn nghe được tiếng bước chân ở phía sau, âm thanh đế giày lạo xạo ma sát với mấy viên đá nhỏ trên lề đường, lúc quay đầu lại mới nhìn thấy Nguyên Triệt.

Cô liền vui vẻ hỏi: “Anh hai, anh cũng đón xe buýt à?”
Anh gật đầu một cái, sau đó liếc nhìn mái tóc đuôi ngựa đang cột cao cao kia, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi uống hơi nhiều, hiện không lái xe được nữa.”
Ngôn Ngôn nghe vậy thì đảo mắt một vòng, rất nhiệt tình đưa ra kế hoạch giúp đỡ: “A? Vậy anh hai bắt xe này có về nhà được không? Hay là anh hai đến nhà tụi em ngồi một chút, em nhắn tin cho thầy Thomas đến đón anh hai nhé.”
“Được, vậy cám ơn hai em.”
Từ đầu đến cuối Ngọc Lan đều giữ vững trạng thái ‘im lặng là vàng’, không nói gì cũng không thèm đếm xỉa tới anh.

Hai cô ngồi chờ trên băng ghế kim loại một hồi, Ngôn Ngôn vẫn không ngừng làm hoạt náo viên nhưng xem ra không mấy thành công.

Một người bảo trì trầm mặc, người kia đứng bên cạnh trả lời rất ít hoặc rất ngắn gọn.

Cho nên, Ngôn Ngôn đành đóng vai diễn viên hài stand up comedy cả nửa tiếng đồng hồ.
Xe buýt màu vàng chậm rãi đỗ vào bến, hai cô đứng dậy, lấy thẻ điện tử trong túi ra, sau đó thành thục bước lên cửa trước của xe buýt.

Nguyên Triệt chậm rãi theo sau, khi lên xe thì mở miệng nói với bác tài, bán cho hắn một chiếc vé.

Bác tài báo giá năm đồng rưỡi, Nguyên Triệt lấy ví da, rút ra tờ tiền giấy trị giá năm mươi đồng.

Nhưng bác tài lại bất lực lắc đầu nói không đủ tiền thối, bởi vì vừa rồi cũng có vài người khách đưa tiền mệnh giá lớn, ông đã lấy hết tiền lẻ thối cho người ta rồi.

Hai người bèn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ngôn Ngôn đã yên vị trên ghế cùng Ngọc Lan, thấy tình huống như vậy thì vội lục lọi tìm tiền lẻ trong ví, nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Bác tài tỏ vẻ khó xử, sau đó bảo Nguyên Triệt không cần phải mua vé.

Anh hơi lúng túng, dù sao trước giờ chưa từng lấy của ai một đồng nào, chưa biết nên làm thế nào thì đã thấy cô gái nhỏ mặc đồng phục đen, đuôi tóc cột cao cao đi đến gần mình, mở ví nhỏ lấy ra mấy đồng lẻ giúp anh mua vé.

Sau khi cô nhận lấy vé xe, đưa sang cho anh, khi xong việc thì quay lại ngồi vào băng ghế của mình.

Anh nói lời cảm ơn, nhận lấy vé bỏ vào túi áo khoát, khóe miệng hơi cong, sau đó bình tĩnh chọn một dãy ghế song song với cô, thoải mái ngồi xuống.
Ngọc Lan thấy anh ngồi gần mình thì có chút khó chịu, lại tự dưng nhớ đến cô gái tóc bạch kim ở nhà hàng thì trong lòng muốn bốc hỏa.

Cô quay ngoắt đầu về cửa sổ, mặc dù cửa kính bị ánh sáng trong xe phản chiếu tựa như tấm gương, không tài nào thấy được cảnh sắc bên ngoài.
Cái cô nhìn thấy trong kính là hình ảnh phản chiếu trong kính của ông chú bay bướm kia.

Anh ngồi trên ghế, hơi ngã đầu về phía sau, hai mắt nhắm lại, một tay dùng sức xoa bóp trán, đúng là bộ dạng của người say rượu.

Nhưng người say mà vẫn có hình tượng đạo mạo như anh, cô cũng là lần đầu tiên mới thấy.

Trong lúc cô còn dán mắt vào hình ảnh trong kính của Nguyên Triệt, thì hắn bất ngờ xoay đầu nhìn vào đó, ánh mắt của hai người liền giao nhau trong tích tắc.

Ngọc Lan giật thót, cúi đầu rũ mi không nhìn vào kính cửa sổ nữa, mà lại giả vờ lấy điện thoại ra lướt Facebook.
Ngôn Ngôn ngồi kế bên Ngọc Lan, đang nhắn tin cho thầy Thomas, chỉ có mấy dòng chữ nói về chuyện anh hai đang say mà cô viết rồi lại xóa, dường như cả thế kỉ vẫn không thể soạn một tin nhắn ra hồn.
Sau mười phút, Ngọc Lan bấm chuông báo xuống xe, bác tài cho xe chạy chậm lại rồi đậu vào bến ở phía trước.

Hai cô nói cám ơn và chào tạm biệt xong thì xuống xe bằng cửa sau, Ngôn Ngôn rất tốt bụng ‘đánh thức’ anh hai dậy.
Hai cô gái và một gã đàn ông trước sau đi bộ khoảng ba phút thì đến ngôi nhà hai cô đang trọ.
Ngôn Ngôn giành lấy việc mở cửa, xoay người bảo anh hai cứ tự nhiên sau đó nhanh chóng xông vào nhà tắm.

Cô không muốn giáo sư Thomas thấy mình trong bộ đồng phục xấu xí của nhà hàng này, mặc dù thầy ấy vẫn chưa nhắn tin trả lời gì cả.
Ngọc Lan và Nguyên Triệt một trước một sau bước vào nhà, cô đi thẳng vào nhà bếp mới bắt đầu gỡ ba lô ra, đặt trên tủ bếp.

Sau đó cô còn chưa kịp suy nghĩ đã đi đến mở tủ thuốc dự phòng, lấy ra hai viên panadol, rót một ly nước, rồi mang tất cả lên phòng khách.
Nguyên Triệt đang ngồi trên ghế sô pha nho nhỏ dành cho hai người, thấy mèo con đem nước và thuốc cho anh thì cảm thấy rất hết sức vui mừng xen lẫn ấm áp.

Miệng anh nói cám ơn, tay nhận thuốc và nước uống một hơi cho đến cạn, nhưng mắt ưng lại chưa từng rời khỏi gương mặt của cô gái nhỏ.
Ngọc Lan cắn môi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại chăm sóc bợm nhậu như vậy nữa.

Sau đó cô ‘hừ’ nhẹ một tiếng, thu ly nước trống không lại, xoay người trở vào nhà bếp, đặt cái ly vào bồn rửa chén.

Cô hít vào một hơi rồi đi vào phòng ngủ, thẫn thờ ngồi trên giường, đợi đến lượt sử dụng phòng tắm.
Một lúc sau, Ngôn Ngôn mếu máo ra khỏi phòng tắm, nói rằng cô đã nhắn tin và gọi điện thoại hơn chục lần mà đường dây vẫn không thông.

Có lẽ thầy Thomas đã cài điện thoại ở chế độ ‘ban đêm cấm làm phiền’ rồi.

Ngọc Lan nghe cô nói vậy, trong lòng thật bất đắc dĩ, trong nhà cũng chỉ có hai cái giường nhỏ, loại dành cho một người, cũng không có dư chăn nệm.

Nếu hai cô bảo Nguyên Triệt nằm trên thảm ở phòng khách, như vậy có quá khó coi không đây.
Sau khi Nguyên Triệt nghe Ngôn Ngôn ấp a ấp úng báo lại, không cho là gì nói: “Không sao, các em nghỉ ngơi đi, tôi mượn chỗ này ngủ một đêm được không?”
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nhìn nhau, không lẽ các cô nói không được?
Ngọc Lan nhún vai mặc kệ anh, cô xoay người đi vào phòng tắm, bắt đầu dùng sữa tắm tẩy rửa mùi thức ăn và mùi bia rượu ám trên da thịt của mình.

Sau khi hoàn tất thì vào phòng ngủ, nằm lên giường đắp chăn, chuẩn bị tinh thần đối phó mấy cơn ác mộng.

Ngọc Lan lăn tới lăn lui, gần một tiếng đồng hồ vẫn không tài nào chợp mắt.


Cô nằm nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của chính mình, buồn bực lấy điện thoại kiểm tra màn hình, đồng hồ điện tử báo đã hơn mười hai giờ đêm rồi.
Cô cắn cắn môi, nghĩ đến dù đã vào xuân nhưng thời tiết ban đêm ở Canberra vẫn dưới 10 độ C.

Mà ông chú kia vừa say rượu vừa không có chăn đắp, có thể xảy ra án mạng trong lúc ngủ hay không đây.

Lại nghĩ đến khi cô bị mắc kẹt ở nhà người ta, cha mẹ người ta đã đón tiếp mình nồng hậu như thế, bây giờ cô lại đối xử tệ bạc với con trai họ như vậy.

Cô nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cảm thấy hết sức không ổn, cắn răng quyết định đem chăn của mình ra ngoài cho ông chú háo sắc.

Còn cô mặc thêm áo lạnh vào, khi ngủ không có chăn cũng không thành vấn đề.
Ngọc Lan ngồi dậy, hai tay ôm chăn dày, vỏ chăn có hình hello kitty màu hồng kèm theo mấy viên kẹo đủ màu đủ sắc, thoạt nhìn hết sức vui tai vui mắt, khệ nệ đem ra phòng khách.
Nguyên Triệt nằm trên thảm trong phòng khách, một tay gác trán một tay đặt trên bụng, hơi thở đều đều, chân phải hơi co, chân trái duỗi thẳng trên thảm.
Người ta nói trong lúc ngủ, người hay gác tay lên trán là người có nhiều mối lo âu suy nghĩ.

Nhưng theo Ngọc Lan đánh giá, lúc nào anh cũng mang vẻ ung dung tự tại, lại thêm sự thu hút từ việc cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, thì liệu còn điều gì khiến anh phải bận tâm đây?
Cô nhìn quanh phòng khách thường ngày rất rộng, không gian còn khá lạnh lẽo nữa.

Hôm nay có anh nằm ở giữa, không biết tại sao có chút cảm giác chật chột, nhưng lại ấm áp hẳn ra.

Áo măng tô màu đen bị anh vứt bừa trên ghế sô pha, không thèm dùng đến.

Cô thấy vậy thì lắc đầu, anh có áo khoát cũng không sử dụng, chắc sẽ không bị lạnh đến đông cứng đâu.

Nhưng không biết vì sao, cô vẫn nhè nhẹ bước đến, đắp chăn lại cho anh.
Bởi vì Nguyên Triệt nằm trên thảm, cho nên Ngọc Lan phải quỳ xuống thảm, đắp chăn cho anh, còn cẩn thận vén lại bốn góc chăn, chắc chắn rằng anh không bị lạnh.

Cô nhẹ tay nhẹ chân làm xong, vừa mới làm động tác chống tay xuống thảm, chuẩn bị lấy thế đứng lên, đã bị người ta nắm chặt cổ tay, giữ lại.

Cô loạng choạng một cái, ngã nhào lên người của anh.
Nguyên Triệt cười khẽ một tiếng, một tay kéo chăn ra, để thân thể của cô và anh dính sát đến không một khe hở, mới kéo chăn đắp cho cả hai người.

Sau đó choàng tay giữ ngang eo của cô, Ngọc Lan hốt hoảng một lúc mới cố gắng chống tay lên lồng ngực rắn chắc của anh, ý đồ muốn thoát ra, vẫn không dám la lớn vì sợ Ngôn Ngôn nhìn thấy, lại có sự hiểu lầm.

Chính vì vậy, cô bị anh dùng hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy eo nhỏ, không cho cô cựa quậy.
Anh ngửi được mùi sữa tắm hoa oải hương thoang thoảng trên người cô, tinh thần bỗng dưng sảng khoái.
Im lặng một lúc, cô nghe anh nhẹ giọng nói một câu, vừa nói vừa giải thích: “Anh và Elise chỉ là bạn đồng nghiệp, không có gì cả, đừng nghĩ lung tung, được không em.”
Cô hơi ngạc nhiên, không biết anh đang nói gì, sau đó chợt nhớ đến cô gái người Tây ở quán rượu, liền chu mỏ phản bác: “Chú với cô ta có gì hay không, cũng không liên quan đến tôi, đúng không?”
“Nếu không liên quan thì sao em lại ghen thành như vậy, cả đêm liếc đến mắt cũng muốn lệch luôn rồi này.

Em thích anh rồi hửm?”
“Chú…!Chú đừng nói nhăng nói cuội!”
“Để anh chứng minh cho em xem, anh có nói sai hay không.”
Bàn tay to của Nguyên Triệt ấn nhẹ sau gáy của Ngọc Lan, khiến cô không tự chủ đem mặt mình áp trên gương mặt của anh, bốn cánh môi mềm mại ấm áp lập tức ma sát vào nhau.

Anh nhanh chóng mở miệng, ngặm lấy cánh môi hồng hào đầy đặn của người trong mộng, âm thanh mút mát ám muội không ngừng vang lên, như muốn lấp đầy cả không gian tĩnh mịch lúc nửa đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.