[Ngưu-Yết] Yêu Em Đi Anh

Chương 21: giá thị trường.


Đọc truyện [Ngưu-Yết] Yêu Em Đi Anh – Chương 21: giá thị trường.

Bạn sẽ làm gì vào buổi trưa? Nhất là khi trưa trời nắng gắt với mong ước nuôi dưỡng tình cảm gì gì đó?
Chúng ta có thật nhiều đáp án, nhưng Kim Ngưu sẽ trả lời, công viên giải trí nước, gọi đơn giản là công viên nước.
Cho nên, sau bữa ăn được cưng chiều đến mức cả đứng dậy cũng không cần, đôi bạn trẻ nào đó liền cùng nhau đi tăng tình cảm.
Tuy đã trưa nhưng nơi đây vẫn phá lệ đông đúc, nhiều người đến đây vui chơi và cả trốn nắng.
Thiên Yết đơn giản vận một cái quần đùi màu nâu đất kiểu đơn giản đi cùng áo thun đen tuyền ôm chặt người đầy gọn gẽ, làm người ta chú ý đến thân hình vạm vỡ bên dưới lớp vải dày, cả người là loại khí chất năng động mạnh mẽ.
Khẽ nhíu mày nhìn vào đồng hồ chống thấm đeo trên tay, đã năm phút, năm phút rồi đấy, không phải chỉ thay cái áo, đổi cái quần thôi sao? Thật lâu!
Xem ra con nhóc của anh, cũng là một cô nàng điệu đà ưa chăm chút bản thân a~~
“Thiên Yết! Em thay xong rồi!”
Kim Ngưu tinh nghịch cười nói, làm vài người xung quanh cũng chú ý tới.
Chỉ thấy một cô gái xinh xắn ưa nhìn, có răng khểnh cùng mái tóc dài trông mềm mịn được tết chéo rất năng động đáng yêu. Cô mặc một cái áo thun trắng ôm sát, lộ rõ ra cơ thể nở nang tươi đẹp. Quần đùi jean ngắn màu đen, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng kín đáo và trẻ con hơn những cô gái hai mảnh xung quanh.
Nhưng cô đâu có biết, bản thân mặc thứ này tạo nên bao nhiêu dụ hoặc, ngây thơ điềm đạm lại vô tình lộ ra chút phong tình vạn chủng.
Khỉ thật, những người con trai xung quanh nuốt nước bọt, nếu không vì tên mặt hình sự đang phóng dao găm nhìn họ đằng kia, họ thật muốn chạy lại làm quen với cô nàng đáng yêu lại đầy ngây thơ cùng mê hoặc đó.
Thiên Yết ngược lại đảo đôi mắt lạnh nhìn lũ giống đực xung quanh. Hừ, đừng tưởng anh không biết đám nhóc choai choai này muốn gì! Đáng giận, lẽ ra anh không nên đáp ứng cô đi nơi này.

Lần đầu tiên trong ngày , Thiên Yết thật nghiêm túc nghĩ, sau này có nên xây thêm cái công viên nước trong nhà cho cô bé nhà anh không. Đừng quên lũ giống đực ngoài này còn đang tòm tèm cô đấy! Ấy là chưa kể, một lô lốc tên công tử mới lớn trong giới thượng lưu mơ mộng đến cục bông của anh a~~
Hừ hừ! Anh có chết cũng không thừa nhận, mình ghen… khụ, chỉ là bản thân có chút khó chịu, chắc chắn vậy!
“Đi thôi!”
Điều quan trọng là phải đưa cô ra khỏi bầy sói này, anh còn chưa quên đâu!
Thiên Yết đưa cô nàng nào đó dạo chơi một vòng, sau đó thì, triệt để đen mặt.
Mẹ khiếp, cái gì thế này?
Nước mát văng tung tóe làm ướt đẫm chiếc áo ngây thơ ban đầu của Kim Ngưu, làm nó trở nên trong suốt, lộ ra phần áo trắng bên trong. Cái &@/#!!
Thứ này còn hơn cả mặc hai mảnh nữa, là len lén câu hồn người khác, hiểu không hả?
Nhìn đi! Nhìn đám con trai kia đi! Đây là vợ chưa cưới của anh đây! Lũ nhóc, mau cút đi!
Hừ hừ…
“Em muốn ….. á!”
“Đi về!”
“Em chơi chưa xong mà! Em còn muốn chơi trò đi vô trong trái banh trong, chạy trên nước a~~!”
Hừ, để làm gì? Để tụi con trai kia nhìn càng thêm mãn nhãn hả? Cứ nghĩ cô chạy trong trái banh đó đi quanh quanh trên mặt nước, học theo cái dáng của hamster đáng yêu mền mịn, thi thoảng té ngã, cái mông vển lên cao, mặt đáng thương đỏ lên….
Khỉ thật! Đi về! Dứt khoát đi về!
“Thiên Yết!”
“Em ngoan ngoãn im lặng cho anh!”- Thiên Yết thô bạo vứt cô gái nhỏ lên xe, đóng cửa lại.
“Thiên Yết!”
“Em còn dám nói?”
“…… ”
“Em…” -Thiên Yết quay nhìn lại, thì bắt gặp cô gái mình yêu thương đang đỏ mắt, bộ dáng báo trước là sẽ khóc.

Lập tức, chàng thanh niên nào đó liền thấy lúng túng, cảm nhận sâu sắc cảm giác tay chân thừa thãi, có mà chẳng biết làm gì, tay chân luống cuống, cả miệng cũng lắp bắp.
“Anh…”
“Hu hu! Thiên Yết ăn hiếp em… anh ghét em! Hu hu…. oa oa!”
“Anh… không….”
“Anh xấu lắm! Em ghét anh, em muốn về nhà! Hu hu!”
“Em…” ghét anh? Em nói cái gì?
“Hu hu! Anh mắng em… Thiên Bình ơi!”
“Em im ngay cho anh!” Thiên Bình, quả nhiên là thằng nhóc đáng chết này.
” Ư… hức…!”
Thấy cô gái của mình một bộ dạng muốn khóc nhưng không dám, Thiên Yết vừa thương vừa giận, thở dài, anh vẫn là thua cô nhóc này.
Lấn đến ôm nàng mèo nhỏ đang mè nheo vào lòng, bá đạo cất lời.
“Nghe đây! Em là của anh, dù cho anh có làm em khóc, cũng cấm em gọi tên người đàn ông khác!”
“…”
“Cấm em ăn mặc xinh đẹp như vậy trước mặt người khác, cấm em trông mê hoặc như vậy làm đàn ông xung quanh thèm thuồng… phụ nữ của anh, cấm người khác chú ý!”
“Ngoan! Lần này là anh sai, được chưa?”

Thiên Yết vùi đầu vào cổ cô, phá lệ bỏ qua đôi mắt ma mãnh của ai đó!
Ha ha! Thiên Yết, nên em nói anh còn ngây thơ lắm!
Ô hô hô! Em chính là không bao giờ làm việc thừa, dạo này em nhu nhu thuận thuận theo anh, không có nghĩa là không cho anh ít khó khăn đâu nha!
Bây giờ thấy chưa? Thấy giá trị thị trường của em chưa? Cao không thua gì anh đâu! Cho nên giữ em kĩ kĩ vào nghe chưa?
Hừ hừ! Em chính là không thừa nhận, ngày ngày nhìn mấy cô gái vờn quanh cưa cẩm , nội tâm em ngứa muốn chết rồi!
Giờ hiểu cảm giác của em chưa? Hiểu thì mau rước em về đi! Nghe chưa?
Và như cũ, em thề phải làm anh tự tiện tiến đến, hai tay dâng lên cho em.
Kim Ngưu em, rất ít khi quyết tâm, nhưng một khi đã định, ai kiên trì hơn em?
Em đã chọn anh, và có chết, em cũng không bao giờ quay đầu.
P/s: tuy đã trễ, 00:00 rồi nhưng 10/3 vui vẻ nha mọi người.♡♡♡
Mặt khác, hình như chương này hơi nhạt, phải không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.