Ngút Trời

Chương 90: Mở rộng tầm mắt


Đọc truyện Ngút Trời – Chương 90: Mở rộng tầm mắt

Editor: Nhất Thế An Nhiên

“Dịch gia chủ.” Bạch Đan Quyên vội vàng chạy tới, tự giwois thiệu mình với Dịch Cẩn Minh. Nàng ta sớm đã gửi thiệp mời đến Dịch gia, nhưng mà lại chưa từng được đáp lại.

Kỳ thậy lấy thân phận Tam tiểu thư của Bạch gia, Dịch Cẩn Minh cũng không có quá nhiều hứng thú với nàng ta.dieenddanleequuydon

Nhưng mà trên phương diện làm ăn, nhiều thêm một đối tượng hợp tác là chuyện mà không có thương nhân nào sẽ từ chối.

Dù sao thì ở trong Y Lạc Thành, gia tộc của Bạch Đan Quyên vẫn có lực ảnh hưởng rất lớn. Nếu sau này Dịch gia muốn phát triển thế lực ở vùng khác, thì hợp tác với đối tượng ở địa phương cũng là cần thiết.

Nhưng mà Y Lạc Thành cũng không lớn, Dịch Cẩn Minh còn không để nơi này vào mắt.

Nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, ông ta cũng đã chú ý tới tình huống bên đó, cũng loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của Hạ Hinh Viêm với Bạch Đan Quyên, dien_đan_le_quuy_don đại khái hiểu rõ mối quan hệ của hai người bọn họ không quá bình thường, thậm chí có thể nói là đối địch.

“Là Bạch tiểu thư à, ngươi cũng đến nơi này xem cuộc so tài giữa các luyện dược sư sao?” Trong lòng Dịch Cẩn Minh đã có tính toán, trên mặt lộ ra nụ cười xã giao tiêu chuẩn.

Bạch Đan Quyên cũng là người phụ trách buôn bán trong gia tộc, vừa thấy phản ứng như thế của Dịch Cẩn Minh, trong lòng cũng có chút hiểu rõ.

Hiểu được mối quan hệ giữa hai nhà rất có thể có cơ hội tiến thêm bước nữa, lập tức bắt chuyện với Dịch Cẩn Minh, tiện thể lân la làm quen.

Bạch Đan Quyên trò chuyện vui vẻ với Dịch Cẩn Minh còn không quên liếc mắt đắc ý với Hạ Hinh Viêm, nàng ta muốn cho Hạ Hinh Viêm biết, bất kể là khi nào, Hạ Hinh Viêm cũng phải phủ phục dưới chân nàng ta.

Hạ Hinh Viêm hoàn toàn coi thường cái hành động ấu trĩ đó, nàng còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Đi về phía cửa của cuộc thi so tài giữa các luyện dược sư, Hạ Hinh Viêm còn chưa đi tới, đã bị Bạch Đan Quyên chặn trước một bước, nàng ta nói với thủ vệ: “Chúng ta là chỗ ngồi nhất đẳng!”

Nói xong, tựa hồ còn cho rằng có ý tốt ngó ngó mặt sau, nhìn Hạ Hinh Viêm vừa bị nàng ta cố ý không để ý đến: “Người này là chỗ ngồi tam đẳng.”diêndanllequuyddon

Dịch Cẩn Minh ôn hòa cười, nhìn Bạch Đan Quyên đang cùng với Hạ Hinh Viêm “giao lưu”, không có cao hứng cũng không có trách cứ, nhưng mà trong lòng sớm đã bắt đầu tính toán.


“Hai vị là chỗ ngồi nhất đẳng thì đi bên này, vị cô nương này, vị trí của ngươi là ở bên kia.” Thủ vệ phân biệt chỉ ra hai lối đi khác nhau.

Chỗ ngồi nhất đẳng tự nhiên là sát với khán đài. Còn chỗ ngồi tam đẳng là nơi cách khán đài xa nhất, tầm nhìn cũng không tốt.

Hơn kém nhau nhiều như vậy, tự nhiên là cũng có sự phân biệt rất lớn.

Bạch Đan Quyên kiêu căng ngạo mạn ngay cả thủ vệ cũng có thể nhìn ra, nàng ta là đang nhằm vào Hạ Hinh Viêm. Trong lòng thủ vệ thở dài, nàng ta là người có quyền thế, không thể đắc tội được.

Đồng tình nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm.

Kỳ quái chính là, vị cô nương trước mặt hình như không có bất kì cảm giác bị vũ nhục nào, thậm chí lúc đi đến trước mặt hắn vẫn là ý cười tươi tắn, lễ phép nhẹ giọng nói một câu, lại là một câu khiến hắn nhất thời chưa có bất kì đáp lại nào.

Thủ vệ nghi ngờ nghĩ, lỗ tai của mình rất tốt, chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng mà hắn không thể không hỏi lại một câu: “Xin hỏi cô nương vừa nói gì?”

“Ta nói, luyện dược sư phải đi vào từ chỗ nào?”

Lần này thủ vệ là hoàn toàn nghe rõ, nhưng lại càng không rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Hinh Viêm.

“Hạ Hinh Viêm, ngươi cho rằng luyện dược sư là loại người nào, chỉ bằng thân phận đó của ngươi mà cũng đòi có khả năng gặp mặt bọn họ sao?” Bạch Đan Quyên cười ha ha.

“Hạ Hinh Viêm, ta lại không biết ngươi là một kẻ ngây thơ như vậy. Đã hơn một năm không gặp, năng lực coi trời bằng vung của ngươi thật đúng là càng ngày càng tăng trưởng nha.”

“Muốn đi gặp luyện dược sư cũng phải nhìn xem ngươi có xứng hay không đã!”

“Cô nương, luyện dược sư là sẽ không gặp người ngoài.” Thủ vệ vội vàng nói, hắn vốn dĩ liền không có diendanleeqquyddon chút hảo cảm nào với Bach Đan Quyên, muốn nói sự thật cho Hạ Hinh Viêm càng sớm càng tốt, đỡ để cho nàng đi vào trong đó lại bị mọi người cười nhạo.” 

Hạ Hinh Viêm lắc đầu: “Ngươi hiểu nhầm, ta đến đây là để tham gia cuộc thi so tài giữa các luyện dược sư.”


“A?”

Thủ vệ kinh ngạc, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.

Cái gì, là nói giỡn đúng không?

“Ha ha…” Bạch Đan Quyên lập tức phát ra một trận tiếng cười chói tai, duỗi tay vỗ vỗ ngực mình, cười đến mức hổn hển, đi qua đi lại xung quanh Hạ Hinh Viêm ba vòng.

Một bên di chuyển một bên tấm tắc cảm thán: “Chẳng lẽ là ngươi ngủ nhiều đến điên rồi?”

“Sao ta lại không biết ngươi lại là luyện dược sư a?”

Cho rằng luyện dược sư là dễ làm như vậy sao?

Có thể đạt tới tiêu chuẩn để trở thành luyện dược sư, đó chính là thiếu càng thêm thiếu, diendanlqd nếu thực sự Hạ Hinh Viêm đủ tiêu chuẩn để trở thành luyện dược sư, sao có thể bị Hạ gia coi thường nhiều năm như vậy?

Còn đang lớn tiếng trào phúng Hạ Hinh Viêm, Bạch Đan Quyên hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm sâu xa trên mặt Dịch Cẩn Minh khi nhìn Hạ Hinh Viêm.

“Ngươi muốn tham gia cuộc so tài giữa các luyện dược sư?” Giongj nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, đánh gãy châm biếm của Bạch Đan Quyên.

Bạch Đan Quyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, là một hắc y nam tử lạnh lùng không có gì đặc biệt. Nàng ta vừa định mở miệng nói hắn đừng xen vào việc của người khác, lại bị huy hiệu trên ngực áo hắn dọa cho sợ hãi.

Một ngọn lửa nho nhỏ, xung quanh là năm ngôi sao vàng rực rỡ.

Ngọn lửa được thiết kế vô cùng hoàn mỹ, giống như là ngọn lửa thật hiện lên trên ngực trái của hắc y nam tử.


Biểu tượng ngọn lửa này, là đặc trưng cho thân phận, đúng là dành cho luyện dược sư cao quý.

Mà năm ngôi sao, lại là tượng trưng cho luyện dược sư ngũ phẩm.

Có đánh chết Bạch ddieenđanlêquyydonn Đan Quyên cũng không dám đắc tội một vị luyện dược sư ngũ phẩm.

“Luyện dược sư đại nhân.” Thủ vệ lập tức khom mình hành lễ, lần so tài này chỉ giới hạn ở phía dưới luyện dược sư tam phẩm, vị luyện dược sư ngũ phẩm đang đứng trước mặt này chỉ có thể là giám khảo.

Hạ Hinh Viêm chuyển ánh mắt về phía người vừa tới, hơi hơi nhướng mày: “Là ngươi.”

Người này thế nhưng lại là người quen cũ.

Đó chính là hắc y nam tử nàng gặp được trong ảo cảnh lúc đang tìm kiếm thiên đị dị bảo – cửu chuyển hồng anh, nàng còn từng nhờ hắn chăm sóc mấy người Dập Hoàng đâu.

Hắc y nam tử gật gật đầu: “Ngươi muốn tham gia cuộc so tài giữa các luyện sược sư?”

“Đúng vậy.” Hạ Hinh Viêm khẳng định nói, cũng không hề kinh ngạc với thân phận của hắc y nam tử.

Hắn là luyện sược sư thì có quan hệ gì với nàng sao?

“Ngươi chuẩn bị đi, lát nữa vào tham gia thi đấu.” Hắc y nam tử nói xong một câu, liền xoay người đi vào, cũng không có đối xử gì đặc biệt với Hạ Hinh Viêm.

Thủ vệ bên cạnh dù sao cũng đã gặp qua rất nhiều trường hợp lớn, lập tức khôi phục bình thường, khom lưng với Hạ Hinh Viêm: “Luyện dược sư đại nhân, mời đi bên này.”

Khác hẳn thái độ đối với khách khứa, đó là sự tôn kính phát ra từ đáy lòng.

Hành động như thế làm cho Bạch Đan Quyên vẫn luôn muốn áp chế Hạ Hinh Viêm hận đến nghiến răng, lạnh lùng hừ một tiếng, không dám lớn tiếng nữa mà chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải luyện dược sư cũng có thể tham gia cuộc so tài giữa các luyện sược sư sao?”

Nói xong, ánh mắt đienan còn như có như không bay đến chỗ Dịch Cẩn Minh, hy vọng thân là gia chủ của thế lực đứng số một số hai trong Khả Nhã thành có thể đứng ra nói một câu nào đó.

Ai biết, Dịch Cẩn Minh giống như chẳng hay biết gì, chỉ là khi hắc ý nam tử đi qua người hắn, hơi hơi khom người, thể hiện sự tôn kính của hắn đối với luyện dược sư.

Hạ Hinh Viêm đương nhiên là như thường bỏ qua mấy lời nói ấu trĩ của Bạch Đan Quyên, cái loại khiêu khích này đối với nàng chẳng có chút tác dụng nào đáng nói. 


Đợi thời điểm không có ai chú ý, ném vé vào cửa của nàng ta đi.

Chờ đến khi Hạ Hinh Viêm rời đi, Dịch Cẩn Minh xoay người đi vào hội trường cuộc so tài, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu không phải luyện dược sư, đến lúc đó bị vạch trần chẳng phải là càng có ý tứ hay sao?”

Vốn dĩ đang buồn bực, Bạch Đan Quyên nghe được lời nói của Dịch Cẩn Minh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Đúng rồi, luyện dược sư đều là một đám người kiêu ngạo mà.

Nếu là để cho bọn họ biết, cuộc so tài thần thánh giữa các luyện sược sư lại có một kẻ không phải luyện dược sư trà trộn vào đó. Đến lúc đó, kết cục của Hạ Hinh Viêm chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Nghĩ đến đây, Bạch Đan Quyên nở nụ cười, nàng ta rất chờ mong kết quả này.

“Vẫn là Dịch gia chủ nhìn xa trông rộng.” Bạch Đan Quyên cười tủm tỉm đi theo phía sau Dịch Cẩn Minh, tự nhiên không chú ý tới trong mắt Dịch Cẩm Minh lóe lên tia sáng hung ác âm hiểm.

Bên người Hạ Hinh Viêm có hình người linh thú, hắn không thể động vào nàng, nhưng vẫn có thể mượn tay kẻ khác trừ khử nàng.

Chỉ cần có thể diệt trừ được cái tai họa ngầm này là tốt rồi, cần gì phải quan tâm là kẻ nào ra tay chứ.

Tất cả mọi người dienddanlequuydon đều đang bận rộn, không ai để ý tới, vé vào cửa vừa bị Hạ Hinh Viêm lại được một nam tử nhặt được, thoải mái hào phóng đi qua cửa ra vào, đi đến vị trí của tấm vé này ngồi xuống.

Tiểu hồ ly màu đỏ nằm trên đùi của hắn, an tĩnh nhìn phía trước – phía sau lưng người ta. Vị trí của hắn căn bản là không thể nhìn thấy khán đài, buồn bực lắc lư cái đầu. 

“A Hy, chúng ta trực tiếp đi lên phía trước xem được không?”Tiểu hồ ly bất mãn xõa tung đuôi to, thật không thể hiểu được tại sao Hinh Viêm lại bắt bọn họ phải đi vào theo quy củ.

Bọn họ cần gì phải phiền toái như vậy?

“Luyện dược sư cũng không phải nhân vật đơn giản.” Hà Hy Nguyên truyền âm trong đầu, dù sao thì cuộc so tài lần này có không ít nhân vật lớn đến theo dõi, khó bảo toàn thân phận của bọn họ không bị tiết lộ.

“Hừ” tiểu hồ ly không phục hừ nhẹ một tiếng.

“Đừng quên vị thành chủ thần bí của Khả Nhã Thành.” Hà Hy Nguyên cũng nghe nói qua về vị thành chủ chí cao vô thượng kia.

Bọn họ không sợ ai cả, nhưng xem ý tứ của Hạ Hinh Viêm, nàng rất coi trọng lần so tài này, hắn không muốn vì bọn họ nhất thời hiếu thắng mà làm ảnh hưởng đến chuyện của nàng. dienđanlqd~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.