Đọc truyện Ngút Trời – Chương 5: Mục đích chân chính
Edit: Tinh Linh
“Không biết ý tứ của tiểu thư thì thế nào?” Tổng quản bộ dáng cười cười hỏi Hạ Hinh Viêm.
Thế nhưng còn không đợi Hạ Hinh Viêm trả lời, Hạ Nghĩa Bình liền cướp lời thay nàng quyết định: “Làm phiền tổng quản đại nhân trước trở về bẩm báo thiếu thành chủ, hôn sự này Hạ gia lấy làm thập phần vinh hạnh. Sau đó, tại hạ lập tức đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm hỏi) cùng thành chủ bàn chuyện hôn sự.”
“Nếu Hạ tộc đã không có dị nghị (ý kiến khác), tại hạ liền trở về phục lệnh.” Tổng quản đứng dậy, vừa lòng cười rời đi. Hắn biết, không ai lại sẽ cự tuyệt lời cầu hôn của thiếu thành chủ. Chẳng qua…
Khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Hạ Hinh Viêm, một kẻ tư chất xuẩn độn như vậy, thật sự là ủy khuất thiếu thành chủ. May mà chỉ là một tiểu thiếp, cũng có thể chấp nhận được.
“Viêm Nhi, lần này ngươi đã làm cho Hạ gia chúng ta được vẻ vang. Tốt lắm!” Hạ Nghĩa Bình cười lớn vuốt ve chòm râu, “Ta phải nhanh chút chuẩn bị vài thứ, lập tức tới phủ cùng thành chủ đại nhân bàn bạc về chuyện hôn ước.”
Hạ Nghĩa Bình vừa nghĩ đến bộ dáng ghen tị của các đại thế lực trong thành khi biết hắn cùng với thành chủ kết thông gia, trên mặt liền cười đến nở hoa. Bình thường luôn cẩu nhãn khán nhân đê (mắt cẩu nhìn nhân thấp)*, ngoài mặt thì tôn kính Hạ gia, đừng tưởng rằng hắn không biết, các thế lực lâu năm trong Y Lạc thành này luôn ở sau lưng đối với Hạ gia không phục. Thử xem lần này, sau khi hắn cùng với thành chủ kết thành thông gia còn có ai dám nói nhảm nữa!
* Cẩu nhãn khán nhân đê (mắt cẩu nhìn nhân thấp): hình dung một người cao ngạo tự đại, khinh thường người khác.
Hạ Nghĩa Bình kích động trở về phòng thay đổi quần áo trực tiếp chạy đến Thành chủ phủ.
“Đại tỷ, ngươi đúng là mèo mù vớ được chuột chết a, rõ ràng ngày hôm qua còn bị thiếu thành chủ ghét bỏ, hôm nay liền bay lên đầu cành.” Hạ An Tiệp sắc mặt âm trầm, ghen tị điên cuồng làm cho khuôn mặt nàng vặn vẹo đến khó coi.
Thiếp thất a, thiếu thành chủ còn chưa có một nữ nhân, thế nhưng lại bị đại tỷ vừa ngu xuẩn vừa vô năng của nàng chiếm đi, nàng làm sao có thể cam tâm?
“Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, có thể đi giải trừ hôn ước.” Hạ Hinh Viêm tức giận ném qua một câu. Đây là chuyện gì đây, mới sáng sớm đã chuẩn bị một cái tin tức bạo tạc (quá đột ngột, bất ngờ) cho nàng.
“Giải trừ hôn ước?” Hạ An Tiệp hừ lạnh, “Nghĩ rằng ta không muốn sao? Chẳng lẽ ngươi không biết hôn ước chỉ có phía cường thế hơn mới có thể giải trừ?” Trên thế giới này, bên yếu hơn từ trước đến nay chưa bao giờ có quyền lên tiếng.
Nói xong, nhìn kĩ Hạ Hinh Viêm một phen từ trên xuống dưới, trong mắt khinh bỉ ngay cả che giấu cũng không cần. “Ta nói này đại tỷ, ngươi vẫn là nên nhanh chóng trở về phòng sửa sang lại quần áo, đầu tóc đi, để đến lúc đó đừng khiến Hạ gia mất mặt mới phải.”
Hạ Hinh Viêm cũng không ở lại cùng Hạ An Tiệp tranh chấp mà một mình rời đi. Ra khỏi tiền thính (phòng khách) nàng mới thật sự hiểu được bị thiếu thành chủ nhìn trúng là cỡ nào “vinh quang”, vẻ mặt của nha hoàn đối với nàng tất cả đều là ghen tỵ cùng phẫn hận, giống như là nàng vừa mới đoạt lão công* của bọn họ không bằng.
* Lão công: ông xã, chồng (Hạ Hinh Viêm trước đây ở hiện đại nên dùng từ này, ngày xưa người ta dùng phu quân hoặc lang quân).
Hạ Hinh Viêm trở lại phòng tùy tiện chuẩn bị một chút này nọ, sau đó đi ra ngoài, không khí ở Hạ gia làm cho nàng cảm thấy quá khó chịu. Nàng cần cẩn thận ngẫm lại mọi thứ. Loại chuyện mặc cho người khác xâm phạm này nàng sẽ không bao giờ làm, kẻ dám giẫm lên tôn nghiêm của nàng ắt phải trả giá đại giới.
Bên trong Thành chủ phủ, Hạ Nghĩa Bình câu cẩn (câu nệ cùng cẩn trọng) ngồi trên ghế, khẩn trương vụng trộm liếc nhìn ngồi trên phía chủ vị Nghiêm Kiện Đông, cũng chính là thành chủ Y Lạc thành. Từ khi hắn vào cửa đến giờ thành chủ vẫn đều không nói gì, Hạ Nghĩa Bình lại không dám ra tiếng.
“Hạ tộc trưởng.” Nghiêm Kiện Đông tựa hồ cuối cùng cũng nghĩ xong xuôi mọi chuyện, chậm rãi mở miệng.
“Thành chủ.” Hạ Nghĩa Bình khuôn mặt tươi cười vội vàng khom người.
“Còn ba tháng nữa sẽ tới đại hội Trắc bình (xác định và đánh giá), không bằng đợi đến sau khi đại hội chấm dứt liền cử hành hôn lễ thì thế nào?” Nghiêm Kiện Đông ra vẻ trưng cầu ý kiến nói, nhưng lời từ chính miệng hắn nói ra, Hạ Nghĩa Bình dám nói chữ không sao?
“Đó là đương nhiên đó là đương nhiên.” Hạ Nghĩa Bình liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Thế nhưng còn có hôn lễ. Thông thường mà nói, thì thiếp thất sẽ không được tổ chức hôn lễ. Hắn không ngờ rằng Nghiêm Kiện Đông dĩ nhiên bằng lòng cho Hạ gia bọn họ một tràng hôn lễ, chuyện này thật sự là thiên đại kinh hỉ a.
“Về phần sính lễ, Nghiêm gia ta tuyệt đối sẽ không để Hạ gia các ngươi chịu thiệt.” Nghiêm Kiện Đông nhìn thấy biểu tình của Hạ Nghĩa Bình, trong lòng châm biếm cười một tiếng, quả nhiên là gia tộc ngoại lai (từ bên ngoài đến), chưa hiểu rõ sự đời.
“Thỉnh thành chủ yên tâm, Hạ gia ta tự nhiên cũng sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn phong hậu (phong phú cùng hậu hĩnh).” Hạ Nghĩa Bình cuống quýt đáp lời. Có thể cùng Thành chủ kết thành thông gia, sau này thử xem ở trong thành còn có ai dám đối với Hạ gia bọn họ thuyết tam đạo tứ (nói xấu, lung tung).
“Của hồi môn nhiều hay ít không trọng yếu, quan trọng là hữu dụng (có ích).” Nghiêm Kiện Đông mỉm cười, chậm rãi nói, “Sắp đến ngày tổ chức đại hội, nếu Cảnh Thủ là con rể của Hạ gia các ngươi, ta nghĩ Hạ tộc trưởng cũng hi vọng con rể của mình có thể trở thành một trong những người dẫn đầu đi.”
Hạ Nghĩa Bình khó hiểu nhìn Nghiêm Kiện Đông, không biết thành chủ đang ám chỉ cái gì.
“Nếu chúng ta đã là thông gia, như vậy Tụ Linh đan của Hạ gia có phải là nên đưa con rể một viên không nhỉ?” Nghiêm Kiện Đông vừa nói xong, liền thấy thân thể Hạ Nghĩa Bình chấn động. Sau một lúc lâu, mới nhếch miệng cười cười: “Thành chủ đại nhân, tại hạ không hiểu ý tứ của ngươi.”
Nghiêm Kiện Đông xoa xoa chòm râu của mình, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Hạ Nghĩa Bình: “Thông gia a, trước mặt người sáng mắt không nói ám thoại (ý ở đây là đừng giả bộ), Hạ gia các ngươi hẳn là có ba viên Tụ Linh đan đi.”
“Lúc trước Hạ gia từ một thôn dân bình thường ở một cái thôn nhỏ trở thành nhất lưu thế lực (những thế lực đứng đầu) trong Y Lạc thành, người khác không biết bí ẩn trong đó, ngươi cho là lão phu cũng không biết sao?” Lời nói của Nghiêm Kiện Đông vừa dứt, sắc mặt Hạ Nghĩa Bình đột nhiên trở nên trắng bệch.
“Tất cả tài phú của Hạ gia đều là nhờ Hạ Hinh Viêm mà có đi. Người kia đem Hạ Hinh Viêm phó thác (giao cho, nhờ vả) cho các ngươi, đồng thời cho các ngươi ba viên Tụ Linh đan. Các ngươi nhận Tụ Linh đan, bất quá đối với Hạ Hinh Viêm hình như không tốt lắm a.” Nghiêm Kiện Đông không nhanh không chậm nói. Nếu không phải trước đó đã điều tra rõ ràng, nghĩ rằng hắn sẽ khiến con mình nạp Hạ Hinh Viêm làm thiếp sao?
“Thành chủ đại nhân, Tụ Linh đan này bây giờ cũng chỉ còn sót lại một viên, tại hạ dự tính giữ lại cho hài tử (con) của mình, giúp hắn ngưng tụ linh lực đột phá Linh sĩ.” Hạ Nghĩa Bình biết hiện tại không có khả năng lại giả bộ hồ đồ, không thể làm gì khác hơn đành phải cắn răng nói ra sự thật.
“Hạ tộc trưởng, ngươi hãy nghĩ kĩ đi, ngươi có con rể có thành tựu tốt hơn so với tất cả mọi người, huống hồ hiện tại Y Lạc thành còn đang nằm trong lòng bàn tay của ta, sau này lại tìm kiếm Tụ Linh đan bình thường cũng có thể giúp hài tử của ngươi, không phải sao?”
Tụ Linh đan, có thể giúp Linh sĩ bình thường gia tăng cơ hội đột phá. Cũng không phải tất cả những người tu luyện linh lực đều thành công, rất nhiều người suốt đời cuối cùng đều không thể đột phá Linh sĩ, người không thể đột phá chỉ có thể làm một người bình thường cả đời mà thôi.
Cho nên, đột phá Linh sĩ có thể nói là trọng yếu nhất. Nhưng mỗi một lần đột phá thất bại đều phải chờ đến một năm sau mới có thể đột phá lại, nóng lòng mong muốn thành công làm liều sẽ nổ tan xác mà chết.
Tụ Linh đan, là đan dược luyện chế được Dược tề sư trân quý, có thể giúp Linh sĩ tăng thêm hai phần tỷ lệ đột phá thành công. Loại đan dược này có giá trên trời, đã vậy kiếm được một viên còn rất khó. Mà Tụ Linh đan trong tay Hạ Nghĩa Bình lại có thể tăng thêm bốn phần tỷ lệ thành công. Có được Tụ Linh đan phẩm chất cao như vậy cũng khó trách lúc trước Hạ gia có thể rất nhanh tích lũy tài phú.
Một viên Tụ Linh đan có thể giúp Hạ gia tăng thêm bốn phần tỷ lệ thành công bồi dưỡng ra được một vị Linh sư, nhưng nếu cùng thành chủ đám hỏi, như vậy địa vị của Hạ gia bọn họ ở Y Lạc thành sẽ không một người người có thể dao động. Sau khi cân nhắc lợi hại (có lợi và có hại), Hạ Nghĩa Bình cắn răng gật đầu: “Được.”
Một chữ, hoàn toàn đem Hạ Hinh Viêm bán ra ngoài, trở thành vật hi sinh vì ích lợi của hai nhà.