Đọc truyện Ngút Trời – Chương 20: Không cần
Edit: Tinh Linh.
“Hưu phu?”
Giữa muôn ngươi đang sửng sốt như hít phải khí lạnh, không biết là ai nhắc
lại hai từ mấu chốt nhất trong lời vừa nãy mà Hạ Hinh Viêm nói ra.
“Hạ Hinh Viêm, ngươi đang nói cái lời khốn nạn gì vậy?” Hạ Nghĩa Bình ngồi ở trên khán đài kinh nộ* đứng dậy, lạnh giọng quát lớn.
* Kinh nộ: kinh ngạc, kinh hãi + tức giận.
Nàng điên rồi, nhưng hắn còn chưa bị điên. Nghiêm Cảnh Thủ là người nào? Đó
chính là thiếu thành chủ thành Y Lạc, hiện tại chín phần mười là sẽ được học viện Hoàng gia tuyển chọn, thành tựu sau này chắc chắn không thể
nào kể xiết. Chỉ những người đầu óc không bình thường, mới có thể thả
con cá lớn này này đi.
Hắn vừa mới có chút vui mừng, cảm thấy
thực lực của Hạ Hinh Viêm bỗng nhiên đề cao, ở trước mặt Nghiêm Cảnh Thủ sẽ càng có phân có lượng. Đâu nghĩ tới hắn còn chưa kịp vui xong, trong lòng vừa tính toán tốt đẹp cho tương lai lập tức bị một câu nói khốn
nạn của Hạ Hinh Viêm làm đổ bể.
Hưu phu, nàng hưu cái quái gì phu? Ai cho nàng quyền? Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Hạ bá phụ, Hinh Viêm đang nói đùa ấy mà.” Nghiêm Cảnh Thủ không hổ là
thiếu thành chủ thành Y Lạc, thấy nhiều biết rộng, chỉ với một câu nói
ngắn gọn là đã hóa giải được vấn đề. Tính toán của hắn rất tốt, nhưng mà Hạ Hinh Viêm sẽ cho phép hắn kéo trọng tâm câu chuyện đi chỗ khác một
cách qua loa vậy sao?
Hạ Hinh Viêm tủm tỉm nhìn Nghiêm Cảnh Thủ,
giống như không nghe được những lời của hắn và Hạ Nghĩa Bình, đã vậy còn nói: “Lúc đầu chẳng qua là hôn ước bằng lời, vậy thì ta sẽ không đưa
hưu thư cho thiếu thành chủ, bắt đầu từ lúc này, hôn ước giữa ta và
ngươi giải trừ.”
“Hưu, hưu thư?” Nghiêm Kiện Đông nhíu mày. Hạ
Hinh Viêm có biết mình đang nói gì không? Nàng dám nói là sẽ đưa hưu thư cho con của hắn ở trước mặt tất cả mọi người thành Y Lạc, còn có lão sư ở các học viện.
Trò đùa gì đây!
Nàng nghĩ rằng nàng là ai?
“Hạ Hinh Viêm, không nên quá mức ngông cuồng!” Nghiêm Kiện Đông lạnh lùng
quát lớn, “Rút lại lời nói vừa rồi của ngươi, ta có thể coi như chưa
từng nghe thấy.”
“Ngươi có thể thừa nhận mình bị lãng tai, chẳng
qua ta lại cảm thấy lời ta nói rất rõ ràng, nếu đã như vậy…” Hạ Hinh
Viêm đưa tay vào vạt áo, lấy một tờ giấy rồi lập tức mở ra. Người khác ở phía xa không thấy rõ trên đó viết cái gì, nhưng hai chữ HƯU THƯ ở phía trước lại đập thẳng vào mắt mọi người.
“Thối lắm!” Nghiêm Cảnh
Thủ còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Đan Quyên ở bên cạnh đã nhảy ra trước
tiên, cực kì phẫn nộ mắng Hạ Hinh Viêm, “Ngươi có tư cách gì mà hưu phu? Chỉ bằng ngươi cũng xứng?”
Bạch Đan Quyên tức giận đến nỗi ngực
kịch liệt phập phồng, lúc này Hạ Hinh Viêm hưu phu chẳng khác nào là tát một phát vào mặt nàng.
Nàng vừa mới tuyên bố ở trước mọi người
rằng nàng và Nghiêm Cảnh Thủ có hôn ước, một lát sau, thứ tiểu thiếp hèn mạt như Hạ Hinh Viêm lại tuyên bố hưu phu.
Như vậy, nàng làm sao mà chịu nổi. Còn mặt mũi nào để sống tiếp ở thành Y Lạc?
“Hinh Viêm, có những lời phải suy nghĩ kĩ rồi mới nói ra, nếu không, sẽ rước
phải rắc rối.” Nghiêm Cảnh Thủ hơi híp mắt lại, nụ cười bên môi vẫn tao
nhã như trước, chẳng qua, trong nụ cười lại tràn đầy sự cảnh cáo.
“Hạ Hinh Viêm, ngươi trở về bế môn* tự nhận lỗi cho ta, ngươi còn không có
tư cách xen miệng vào hôn ước!” Trên khán đài Hạ Nghĩa Bình lớn tiếng
trách mắng, cho dù thế nào, hắn cũng không muốn mất đi sự liên minh này
với thành chủ.
* Bế môn: đây là một cách phạt con cái, đệ tử…
của người TQ xưa, người bị phạt sẽ bị nhốt ở trong phòng (thường là
phòng cá nhân, từ đường…) trong một khoảng thời gian nào đó (1 ngày, 1 tuần, 1 tháng…, tùy) để suy nghĩ về lỗi sai, tự kiểm điểm bản thân
…v…v…
“Tư cách?” Hạ Hinh Viêm mỉm cười, không hề có thêm lời giải thích nào, chỉ tùy tiện đưa tay lên chỉ về phía trụ thủy tinh dùng để
khảo nghiệm.
Lúc này nơi đó chỉ còn là một khoảng trống, không hề sót lại chút gì, khi mọi người nhìn theo phía ngón tay Hạ Hinh Viêm
chỉ, tất cả đều tự động ngậm miệng lại.
Người mạnh làm vua là quy luật vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Nếu Hạ Hinh Viêm giống như lúc trước – cấp bốn linh sĩ – tất nhiên là không thể có quyền quyết định hôn nhân của mình.
Nhưng hiện tại đã khác. Hạ Hinh Viêm là ai?
Là người vừa mới được chứng thực là linh sư, linh sư mười sáu tuổi!
Linh sư, hoàn toàn vượt qua Nghiêm Cảnh Thủ.
Vị trí kẻ mạnh đã bị đảo lộn, nay, Hạ Hinh Viêm mới là người đứng ở địa vị cao nhất có thể chi phối hết thảy mọi người.
Nàng hưu phu, nàng hủy bỏ hôn ước, tất cả, tất cả đều là hợp tình hợp lý.
Đây là quy luật của thế giới này – người mạnh là vua!
Cảm xúc trong mắt mọi người dần thay đổi, những ánh mắt đủ thứ phức tạp đều chuyển tới trên người Nghiêm Cảnh Thủ, từ hâm mộ trở thành cực kì phức
tạp, phức tạp đến mức khiến Nghiêm Cảnh Thủ có cảm giác như bị mũi gai
đâm vào lưng, toàn thân từ trên xuống dưới đều khó chịu.
Ba tháng trước, Hạ Hinh Viêm vẫn còn là một con chim sẻ bay lên đầu cành biến
thành phượng hoàng, người người đều ghen tị mỉa mai nàng gặp phải cẩu
thỉ vận*, vậy mà lại lọt vào mắt xanh của thiếu thành chủ phong hoa
tuyệt đại, thật không biết Hạ gia đã thắp loại hương quý báu gì.
* Cẩu thỉ vận (狗屎运 – vận c*t chó): có thể là trong xui xẻo lại có chút
may mắn, hay có thể lại là cách nói châm biếm về người bị ghét gặp phải
may mắn, cũng có thể là bỗng dưng gặp phải chuyện tốt (thường là bản
thân tự nhận); trong câu này cách nói châm biếm, mà nói chung là do mấy
người này gato Viêm tỷ (nếu lần sau trong truyện có lại câu này thì ta
sẽ không giải thích nữa đâu, m.n tự nhớ nhé:]])
Ba tháng ngắn
ngủi, thời gian chỉ vẻn vẹn ba tháng, ở trước toàn thể mọi người, Hạ
Hinh Viêm đã dùng sự thật chứng minh như giáng một đòn vào tất cả những
người từng khinh thường nàng.
Giờ đây một kẻ là cấp chín linh sĩ
một người là linh sư, rốt cuộc thì vấn đề ai mới không xứng với ai đã là điều không thể tranh cãi nữa.
“Ha ha… Người dám làm dám chịu
như thế mới là đệ tử mà học viện của chúng ta cần.” Lão sư học viện
hoàng gia cười sảng khoái, hiện tại hắn nhìn Hạ Hinh Viêm kiểu gì cũng
cảm thấy hài lòng. Linh sư chỉ mới mười sáu tuổi, nếu dẫn về học viện
thì chẳng biết sẽ khiến bao lão sư khác phải ghen tị đây.
Chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, sau này thành tựu của Hạ Hinh Viêm tất nhiên không
thể nào kể xiết, hắn là lão sư đưa nàng đến với thế giới cường giả*,
chắc chắn như thế nào cũng được thơm lây.
* Cường giả: cái từ này lúc edit ta cũng phân vân lắm, muốn nó thành một từ thuần việt (= kẻ
mạnh) nhưng suy đi tính lại lại nghĩ để nguyên gốc thì hơn, m.n cho ý
kiến dùm với.
“Hạ Hinh Viêm, nếu ngươi đến học viện Hoàng gia, sẽ được miễn toàn bộ học phí và các chi phí phụ khác.”
Lão sư học viện hoàng gia vừa nói xong, những âm thanh thở hốc vì kinh ngạc lập tức vang lên, trên khán đài, mọi người quay mặt nhìn nhau, ai mà
chẳng biết rằng tu luyện linh lực là việc hao tốn tiền tài nhất, đặc
biệt là học viện càng cao cấp lại càng cần bỏ ra nhiều tiền hơn.
Giống như học viện Hoàng gia thì cho dù chỉ là chi phí cơ bản nhất của một
năm học cũng đã trên dưới mười vạn kim tệ, lão sư học viện Hoàng gia vậy mà lại hào phóng miễn toàn bộ cho Hạ Hinh Viêm, thiên phú của nàng tốt
đến nỗi được học viện Hoàng gia xem trọng đến thế ư?
Hạ Nghĩa
Bình ở trên khán đài đã kích động đến mức toàn thân phát run, học viện
Hoàng gia, đó chính là học viện chỉ chuyên thu nhận người trong hoàng
thất và thiên tài!
Hạ Hinh Viêm lại có thể tiến vào học viện Hoàng gia, hơn nữa một xu kim tệ cũng không tốn.
Khó khăn nuốt ực một cái, Hạ Nghĩa Bình rạo rực nhìn Hạ Hinh Viêm trên đài cao, nữ nhi này hình như vẫn có ích hơn hắn tưởng.
“Được lão sư để mắt tới là vinh hạnh của tiểu nữ, Hạ mỗ thay tiểu nữ đa tạ
lão sư.” Hạ Nghĩa Bình nói xong, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Kiện Đông, “Nếu Hinh Viêm không muốn thành thân cùng thiếu thành chủ, tại hạ cũng
không thể không để ý đến ý nguyện của tiểu nữ, thôi thì hôn ước đành hủy bỏ vậy.”
Nghiêm Kiện Đông giật giật khóe môi, cố gắng duy trì sự uy nghiêm của một thành chủ: “Nếu đã như thế, vậy thuận theo ý của bọn
nhỏ đi.”
“Sau khi Cảnh Thủ và tam tiểu thư Bạch gia thành thân, thì sẽ đến học viện Hoàng gia báo danh.”
Lúc này Nghiêm Kiện Đông muốn lấy lại chút mặt mũi, lời nói ra rất rõ ràng
ràng, một chữ cũng không nhầm bởi hắn muốn những người khác cũng đừng
quên, rằng con hắn cũng được tuyển chọn đến học viện Hoàng gia, chẳng hề so với kẻ nào kém cả.
“Lão sư, sau này khi đến học viện, chẳng
hay có thể vào học lớp nhất đẳng?” Nghiêm Kiện Đông nghiêng đầu hỏi lão
sư học viện Hoàng gia bên cạnh, “Đương nhiên, tam tiểu thư Bạch gia cũng sẽ vào học ở đó.”
Mọi người đều biết, trong học viện Hoàng gia
các lớp học đều phân theo cấp bậc, lớp nhất đẳng dạy học không những
chất lượng, mà điều kiện của kí túc xá thậm chí các phụ giúp tu luyện
linh lực cũng đều tốt nhất, dĩ nhiên chi phí cũng là đắt nhất.
Nghiêm Kiện Đông nói như thế, không khác nào đang nhục nhã Hạ Hinh Viêm trước mặt mọi người.
Ai mà chẳng biết Hạ Nghĩa Bình căn bản là không hề thương yêu nữ nhi này,
nàng hoàn toàn không có tiền, nếu như có tiền thì cần gì phải ỷ vào thân phận tiểu thiếp của Nghiêm Cảnh Thủ để phung phí mua này mua nọ?
Cứ coi như nàng được miễn học phí thì thế nào? Cùng lắm cũng chỉ được vào lớp tam đẳng kém nhất mà thôi.
Điều Nghiêm Kiện Đông muốn nói cho mọi người chính là, con chim sẻ Hạ Hinh
Viêm này vĩnh viễn chỉ là chim sẻ, sẽ luôn luôn bị dẫm đạp dưới chân của con trai hắn.
“Điều này tất nhiên là có thể.” Lão sư học viện
Hoàng gia gật đầu, đối với kẻ tự động dâng tiền đến tận cửa hắn làm sao
có thể cự tuyệt.
Rồi ánh mắt di chuyển về phía Hạ Hinh Viêm: “Hạ
Hinh Viêm, ngươi yên tâm, cho dù có vào lớp tam đẳng thì với thiên phú
của ngươi tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Ý tứ trong mấy câu đối
thoại kia dù không quá rõ ràng, thì mọi người vừa mới bị Hạ Hinh Viêm
làm cho kinh hãi cũng đều phục hồi lại tinh thần, cười thầm không ngớt.
Hạ Hinh Viêm vẫn là Hạ Hinh Viêm kia mà thôi, cho dù hiện tại nàng là linh sư thì thế nào? Không có tiền tài chẳng khác nào vô ích, chỉ cần một
năm rưỡi nữa chắc chắn sẽ bị Nghiêm Cảnh Thủ vượt qua.
“Không cần miễn giảm học phí.” Đối với những lời xì xào bàn tán chung quanh khán
đài Hạ Hinh Viêm không có bất kì phản ứng gì, cười nhạo nho nhỏ kia với
nàng mà nói hoàn toàn chẳng hề có quan hệ nào.
Khẽ ngẩng đầu lên, thản nhiên mà cười: “Bởi vì ta sẽ không đến học viện Hoàng gia!”