Ngút Trời

Chương 14: Ai dám ức hiếp


Đọc truyện Ngút Trời – Chương 14: Ai dám ức hiếp

Trả thù? Dập Hoàng hoài nghi nhìn Hạ Hinh Viêm, nhưng tại sao hắn lại không cảm thấy được một chút ý muốn trả thù nào? Đây không phải rõ ràng là
đang giúp Nghiêm Cảnh Thủ sao?

“Được rồi, đi về thôi.” Hạ Hinh Viêm cười, hướng Hạ phủ đi đến.

Tại Hạ phủ, nàng luôn luôn là người vô hình, nhưng nhờ có ảnh hưởng của hôn ước với Nghiêm Cảnh Thủ, địa vị của nàng ở trong lòng mọi người đã biến hóa rất lớn. Từ người vô hình biến thành đối tượng bị người phỉ nhổ.
Đương nhiên, phỉ nhổ không bắt buộc phải nói ra, chỉ cần từ ánh mắt của
mọi người cũng có thể thấy được, ánh mắt khi nhìn nàng chẳng khác nào
khi đang nhìn rác rưởi mốc meo trong cống ngầm. Về phần trong đó có bao
nhiêu đố kị, cũng chỉ có trong lòng của mỗi người bọn họ mới biết.

Chỉ có điều, không phải ai cũng chỉ nhìn mà không nói, chẳng hạn như Hạ An
Tiệp, nàng ta chẳng phải là một người biết kiềm chế được tức giận.

“Tỷ tỷ đã trở về?”

“Ân.” Hạ Hinh Viêm cũng không muốn tiếp xúc với Hạ An Tiệp quá nhiều, tùy
tiện hừ một tiếng rồi liền bước tiếp. Ngày thường hai người vốn không có khi nào cùng một lúc xuất hiện, lúc này càng không có lời gì tốt đẹp để nói với nhau. Hạ Hinh Viêm cảm thấy không cần gì phải nói, nhưng Hạ An
Tiệp rõ ràng lại không muốn như vậy.

“Ôi chao, làm tiểu thiếp của Thiếu thành chủ liền trở nên khác hẳn, mắt cao hơn đỉnh đầu*, ngay cả
muội muội của mình cũng không thèm để vào mắt a.” Hạ An Tiệp nghiêng
người lập tức đứng ở giữa đường, vừa vặn ngăn trở lối đi của Hạ Hinh
Viêm. Lộ rõ rằng không muốn nhường đường, thanh âm lại lớn như vậy, đủ
để hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ hạ nhân trong sân. Tất cả mọi người đều tạm thời dừng lại công việc của mình, hướng về phía này xem kịch vui.

* Mắt cao hơn đỉnh đầu: kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Hạ Hinh Viêm dừng bước, xem ra hiện tại nàng không thể dễ dàng rời khỏi được rồi.

“Thế nào, muội muội ghen tị sao?”

Ngoài dự đoán của mọi người là, Hạ Hinh Viêm không có nửa điểm tức giận lại
càng không xấu hổ chút nào, ngược lại còn mỉm cười ung dung nhàn nhã
nhìn Hạ An Tiệp, làm cho nàng ta có cảm giác mình đứng ở nơi này như một thằng hề đang nhảy nhót. Hạ An Tiệp Hạ An Tiệp không thể tin được nhìn

Hạ Hinh Viêm, giống như thấy một con quái vật vậy. Từ khi nào thì Hạ
Hinh Viêm trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế?

“Ghen tị, đúng
vậy, ta thực sự rất ghen tị.” Hạ An Tiệp từ nhỏ đã quen khi dễ (ức hiếp, bắt nạt) Hạ Hinh Viêm, nên rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, cười lạnh, “Thật ghen tị tỷ tỷ dám không có mặt mũi đi dùng tiền của Thiếu
thành chủ mua cho mình thứ này thứ nọ. Ôi chao, cho ta xem một chút,
nhanh để muội muội ta được mở rộng tầm mắt, đây là vòng tay không gian
tinh thạch sao.”

Hạ An Tiệp nâng cánh tay của Hạ Hinh Viêm lên,
nhìn vòng tay điêu khắc tuyệt đẹp, chế tác tinh xảo, trong mắt liền sinh ra hai ngọn lử đố kị hận không thể tươi sống thiêu chết Hạ Hinh Viêm.

“Mau đến đây xem, thứ này chính là vòng tay không gian mà ngay cả tộc trưởng của các đại gia tộc cũng không có a, vậy mà tỷ tỷ lại được đeo trước
đó.” Hạ An Tiệp đưa tay vẫy vẫy nha hoàn đang đứng bên cạnh xem náo
nhiệt, ra hiệu cho mọi người đến vây xem.

Những người ở đây đa số đều là nữ tử tuổi không lớn lắm, từng người có tâm tư gì với Thiếu
thành chủ Nghiêm Cảnh Thủ không cần ai nói ra thì cũng đã hiểu.

Nếu như Thiếu thành chủ ưu ái một nữ tử khác, cho dù là tiểu thư của một
gia tộc nào đó bọn họ cũng không khó chịu đến thế. Vậy mà Thiếu thành
chủ không coi trọng ai, lại đi coi trọng Hạ Hinh Viêm, một kẻ từ nhỏ đã
lôi thôi lếch thếch đầu óc ngu si đần độn, như vậy thì thử hỏi bọn họ
làm sao chịu nổi?

“Vòng tay thật xinh đẹp.”

“Đẹp như thế, đáng lẽ nên đeo ở trên cổ tay của tiểu thư nha, làm sao lại có thể ở trên tay của đại tiểu thư?”

“Đúng vậy a, tiểu thư đeo vẫn là thích hợp hơn.”

Một đám nha hoàn biết thân phận của mình không xứng với Nghiêm Cảnh Thủ,
nhưng mà, các nàng cũng tuyệt đối không cho phép có một nữ nhân thiếu tư cách “vũ nhục” Thiếu thành chủ hoàn mỹ trong lòng các nàng!


Hạ
An Tiệp đắc ý nghe, hơi hơi nhướng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm đầy giễu cợt,
nhìn thấy rõ không, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ thứ này nên ở
trên tay người nào. Hạ Hinh Viêm cũng không nghĩ xem, với thân phận như
vậy nàng đủ tư cách để có được không gian tinh thạch của riêng mình sao? Đừng nói là vòng tay tinh thạch hoàn mỹ xa hoa đến như thế, ngay cả một cái không gian tinh thạch thông thường, bọn họ cho dù là con cái trong
gia tộc cũng không có, dựa vào cái gì mà phế vật Hạ Hinh Viêm này lại có được những thứ mà bọn họ đều chưa từng có.

“Muốn có thì ngươi
cũng có thể tự mình đi mua.” Hạ Hinh Viêm nhàm chán nhìn Hạ An Tiệp,
hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những người chung quanh.

“Đồ đắt như vậy, không phải là thứ mà là chúng ta có thể mua nổi, cũng chỉ có
tỷ tỷ ngươi dùng tiền của người khác mua nên mới yên tâm thoải mái như
vậy.” Hạ An Tiệp nhếch khóe môi, khinh thường hừ lạnh.

“Ta nói
này tỷ tỷ, đừng tưởng rằng mình làm tiểu thiếp của Thiếu thành chủ thì
có thể tùy tiện làm càn không chút cố kị gì cả. Chớ quên ngươi vẫn là Hạ phủ đại tiểu thư, đừng khiến người ta cho người là một kẻ lỗ mãng không có cha mẹ dạy dỗ!”

Hạ Hinh Viêm vốn vẻ mặt bình tĩnh khi nghe
xong những lời này của Hạ An Tiệp, tay trái buông thõng bên người đột
nhiên nắm chặt, tâm tình xao động dữ dội. Dập Hoàng ẩn ở bên trong ngân
trâm cảm giác được rất rõ ràng tâm tình của Hạ Hinh Viêm biến hoá, giống như mặt hồ đang yên ả bất chợt cuồn cuộn nổi lên sóng lớn ngập trời.
Ngay lúc hắn cho rằng Hạ Hinh Viêm muốn ra tay đánh người, lại thấy nàng mỉm cười, vân đạm phong khinh* đáp một câu: “Đây là Cảnh Thủ muốn mua
cho ta, nếu như muội muội cảm thấy không phục có thể đi tìm hắn mà nói.”

* Vân đạm phong khinh (nhạt như mây, nhẹ như gió): thái độ lạnh nhạt, nhẹ nhàng, thoải mái.

Chỉ một câu đã tỏ rõ thân phận bây giờ của Hạ Hinh Viêm nàng – thiếp thất
của Nghiêm Cảnh Thủ. Lời nói không hờn không giận khiến Hạ An Tiệp á
khẩu không trả lời được, nàng có thể đi nói cái gì? Cho dù nàng nói gì
đi nữa cũng không cách nào thay đổi được một sự thật, Hạ Hinh Viêm mới
là thiếp thất mà Thiếu thành chủ chọn.


“Ngươi đắc ý cái gì? Không phải chỉ là một tiểu thiếp thôi sao?” Hạ An Tiệp thẹn quá thành giận hét lớn.

“Không sai.” Hạ Hinh Viêm mỉm cười gật đầu, nhìn Hạ An Tiệp từ trên xuống
dưới, môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi nói, “Nhưng mà có người ngay cả tiểu
thiếp cũng không được làm, thật không biết là ai tốt hơn ai a?”

Nói xong, đẩy Hạ An Tiệp đang bị đả kích trầm trọng sang một bên nhanh
chóng rời đi, để lại một đám người vẫn còn ở trong sân trợn mắt há hốc
mồm, nha hoàn sau khi phục hồi lại tinh thần liền đồng tình nhìn Hạ An
Tiệp. Đúng vậy, ngay cả một tiểu thiếp cũng không được, đây chẳng phải
là nói rõ trong mắt của Thiếu thành chủ, Hạ An Tiệp ngay cả Hạ Hinh Viêm cũng không bằng?

“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút!” Hạ An Tiệp tức giận đến sắp nổi điên gầm lên giận dữ, hạ nhân lập tức giải tán.

“Hạ Hinh Viêm, ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho
ngươi!” Hạ An Tiệp chợt xoay người lại, giọng đầy căm hận hướng về phía
bóng lưng của Hạ Hinh Viêm mà nghiến răng nghiến lợi đến mức vang lên
tiếng khanh khách*.

* Khanh khách: đây là từ tượng thanh, trong câu trên là chỉ tiếng động khi ta nghiến răng.

Hận ý theo gió thổi tới lại chỉ đổi lấy được Hạ Hinh Viêm nâng khóe môi
cười yếu ớt, tay trái nắm chặt cũng chậm rãi thả lỏng. Nàng chính là cô
nhi không có người muốn, nàng chính là kẻ không có gia giáo (giáo dục từ gia đình), vậy thì thế nào? Dưới đáy lòng khinh thường hừ lạnh, trở về
gian phòng của mình. Một ngày mệt mỏi, thu dọn một lát rồi rất nhanh lập tức ngủ, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Dập Hoàng giống như đang suy nghĩ về điều gì đó. Ngày hôm sau, lại bị một trận ầm ĩ ở ngoài sân
đánh thức. Cau mày khó chịu đứng dậy, rửa mặt một chút, đi ra ngoài,
liền nhìn thấy tất cả nha hoàn hạ nhân đều chạy đến một hướng, tạo thành một vòng tròn, vẻ mặt khác nhau khi ngước đầu lên nhìn trên cây chằm
chằm.

“Đây là…” Hạ Hinh Viêm cũng ngẩng đầu, thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lên, vừa nhìn liền lập tức giật mình. Nàng thực sự
có phần không thể tin nổi sự thật rằng nữ nhân có diện mạo khác hẳn ở
trên cây kia chính là Hạ An Tiệp, nếu nói không phải, y phục trên người
đúng là của Hạ An Tiệp, nếu nói phải, vậy thì ngũ thải ban lan* trên mặt thật khiến người ta không thể nhìn ra tướng mạo có sẵn của nàng.

* Ngũ thải ban lan (bao gồm 5 màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen): thường để
hình dung nhiều loại màu sắc lẫn lộn vào nhau, ý câu này hẳn mọi người
hiểu rồi chứ, Hạ An Tiệp bị hủy dung rồi, ha ha.

Không biết Hạ An Tiệp bị cái gì đả kích, cứ ôm cành cây không chịu xuống, mặc cho người bên dưới gọi như thế nào, vẫn ở trên đó không ngừng run rẩy,

trong miệng còn liên tục lẩm bà lẩm bẩm: “Ta là tiện nhân, ta là tiện nữ nhân, ta tối tiện, ta toàn thân cao thấp đều tiện*…”

* Dịch
câu này ra Tiếng Việt sẽ là “Tôi là kẻ hèn hạ, tôi là người đàn bà hèn
hạ, tôi là kẻ hèn hạ nhất, người tôi từ trên xuống dưới đều hèn hạ…”,
tiện nhân còn có nghĩa khác là “c.o.n đ.ĩ”, theo ta nghĩ trong trường
hợp này dịch theo nghĩa “kẻ hèn hạ” thì đúng hơn.

“Làm cái gì
vậy? Còn không mau kéo tiểu thư xuống, thật xấu mặt!” Hạ Nghĩa Bình nghe được tin vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy bộ dạng Hạ An Tiệp người không
ra người quỷ không ra quỷ liền tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch. Thân là tiểu thư của đại gia tộc, thế nhưng lại điên điên khùng khùng thành
như vậy? Còn ra thể thống gì? Nếu để cho người bên ngoài biết, sau này
làm sao có thể đi ra ngoài gặp người khác?

Vài gia đinh* vội vàng lấy thang trèo lên bắt Hạ An Tiệp, đưa nàng xuống dưới, miệng của Hạ An Tiệp vẫn còn không ngừng lẩm bẩm nói mấy câu kia, không biết có phải là do có quá nhiều người nên đã kích thích đến nàng hay không, mà thanh âm bỗng dưng to lên: “Ta là tiện nhân, ta là tiện nhân!”

* Gia đinh: người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa.

“Giam lại cho ta, không trở lại bình thường, không được phép thả ra!” Thứ mà
Hạ Nghĩa Bình quan tâm nhất chính là mặt mũi, làm sao có thể cho phép
trong gia tộc xuất hiện chuyện mất mặt như vậy.

“Dạ.” Gia đinh vội vàng áp giải Hạ An Tiệp trở về phòng, có người lanh trí vội vàng đi mời đại phu.

Hạ Hinh Viêm đứng ở phía xa nhìn toàn bộ quá trình xảy ra, nghĩ tới điều gì đó, lập tức ở trong đầu kêu lên: “Dập Hoàng.”

“Ân?” Dập Hoàng lên tiếng.

“Là ngươi làm?”

“Ân.”

“Vì sao?” Hạ Hinh Viêm hơi nhíu mày.

“Vẫn chưa có người nào dám khi dễ người của ta.” Dập Hoàng bá đạo tuyên bố.

Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, khóe mắt, chân mày tất cả đều nhuộm đầy ý cười,
rối rắm trong lòng một đêm chậm rãi tan biến, ấm áp, toàn thân thoải
mái, dịu dàng đáp lời: “Ta thích!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.