Ngưỡng Vọng

Chương 8: Khó khăn ứng phó Hồng Môn Yến


Đọc truyện Ngưỡng Vọng – Chương 8: Khó khăn ứng phó Hồng Môn Yến

Editor: lonbia

Đối với chuyện Phó Vũ Hiên có căn hộ ở Nam Kinh, vẫn còn làm cho Trần Thủy Mặc kinh ngạc không thôi.

Khu vực thuận tiện, phương hướng tốt, tầng trệt rất tốt, căn hộ như thế so với căn phòng trọ một phòng ngủ một phòng khách của cô là quá tốt rồi. Trần Thủy Mặc không thù phú (bia: ý là chị không ghét người giàu á nhoa), nhưng cô đặc biệt chán ghét lãng phí! Căn nhà này vừa nhìn đã biết rất lâu rồi không có người ở, mặc dù có người quét dọn theo giờ, nhưng dù sao người ngoài cũng không nhiệt tình. Nghĩ lại cũng là, ngày thường Phó Vũ Hiên đều ở lại trong đơn vị, nếu có ngày nghỉ đi chăn nữa, cũng sẽ không đặc biệt mà chạy đến Nam Kinh ở vài ngày đâu?

Tuy Phó Vũ Hiên chưa bao giờ nói qua chuyện này, nhưng Trần Thủy Mặc biết nhà anh cũng không hề ở chỗ này.

Thật ra thì, nhà này là do Hoắc Tần kiên quyết đưa cho anh, nói cái gì mà cho dù là tạm thời, cũng phải có một nơi giống như chỗ ở cố định. Bình thường cũng là vợ của Cố Duy – Dương Thần Tuyết thường thuê người đến quét dọn. Thành thật mà nói, anh thật sự chưa từng ngủ lại ở chỗ này, cho dù là một đêm. 

“Em…Khi nào em có thời gian thì dọn qua đây đi!” Phó Vũ Hiên cảm thấy có chút khẩn trương, hoặc là anh sợ Trần Thủy Mặc sẽ từ chối.

Trần Thủy Mặc trừng to hai mắt “A” một tiếng, lập tức cười hì hì nói: “Đồng ý!” Nơi này cách chỗ làm của cô gần như vậy, Trần Thủy Mặc nghĩ sau này buổi sáng mình có thể ngủ nướng ở trên giường thêm vài phút rồi. 

Chỉ có thể nói hai người bọn họ đều chưa cảm thấy được hai người đã kết hôn.

Rời khỏi sân bay bật nguồn điện thoại lên, Trần Thủy Mặc nhận được hai tin nhắn, tin nhắn thứ nhất là của Ngô Hoàng gửi đến, nói là nhìn trúng một món quà nhỏ rất phù hợp làm quà tặng cho Trần Thủy Mặc, đến lúc đó mang về sẽ đến tặng cho cô, còn lại là của Chiêm Nhất Nhất gửi đến, chỉ mấy chữ nhưng lại cực kỳ phù hợp phong cách của Chiêm Nhất Nhất, hỏi cô đi chết ở đâu rồi.

Tin nhắn trước tạm thời có thể bỏ qua, dù sao trong thời gian ngắn Ngô Hoành cũng không trở về, hơn nữa cô đã kết hôn rồi. Nhưng tin nhắn sau, Trần Thủy Mặc muốn làm bộ như không thấy cũng không được!

“Thủ trưởng, cái đó…. khi nào thì chúng ta đi đến đơn vị của anh?”

Phó Vũ Hiên rót một chén nước bưng đến cho Trần Thủy Mặc, ấm ấm. Anh nhìn đồng hồ treo trên tường, trả lời: “Buổi chiều sẽ có xem đến đón.”

Trần Thủy Mặc thở dài nhẹ nhõm giống như là trút được gánh nặng, ôm cánh tay Phó Vũ Hiên nói: “Vậy anh theo em cùng đi gặp một người nào!”

Nước ấm trong ly đổ ra ngoài, làm ướt ống tay áo của anh. Tuy nhiên không nóng, hai người đều không tự chủ được mà rụt cánh tay lại, giống như là bị phỏng vậy.


Đúng lúc lại là thời gian ăn cơm trưa, Chiêm Nhất Nhất hẹn gặp mặt ở một nhà hàng danh tiếng không tồi có cả phòng riêng. Thời điểm Trần Thủy Mặc cùng Phó Vũ Hiên đẩy cửa phòng bao đi vào thấy được có hai người đã ngồi trên ghế trong phòng. Đầu tiên Trần Thủy Mặc có hơi bất ngờ, rất nhanh liền nháy mắt ra hiệu mà tiến đến bên người Chiêm Nhất Nhất, cười đến xấu xa.

“Rất buồn cười?” Chiêm Nhất Nhất cũng cười, nhưng là cực kỳ nguy hiểm.

Từ trước đến nay Trần Thủy Mặc là một người chuyên bắt nạt kẻ yếu, bắt gặp vẻ mặt này của Chiêm Nhất Nhất cũng không dám tiếp tục lỗ mãng. Hơn nữa, cho dù là đùa giỡn, cũng không thể làm quá mức được. Cô vội vàng thu lại nụ cười, ngược lại quay lại chòa hỏi Cao Bằng: “Cao thiếu đã lâu không gặp lại trở nên đẹp trai hơn rồi!”

Cao Bằng ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn thoáng qua Chiêm Nhất Nhất đang cúi đầu uống trà, tầm mắt mới chậm rãi dời đến trên người Trần Thủy Mặc, nghiền ngấm mà nói: “Dĩ nhiên là không thể so sánh với người thoải mái đi….” Nói xong, anh còn làm như vô ý liếc nhìn về phía Phó Vũ Hiên.

Chiêm Nhất Nhất đương nhiên cũng thấy được Phó Vũ Hiên một thân quân trang không nói lời nào ngồi hơi xa so với bọn họ, cô đặt ly trà xuống, xoay qua bên người Trần Thủy Mặc, nhìn như thì thầm kê sát vào, tiếng nói vừa vặn làm cho cả bốn người ngồi trong phòng đều có thể nghe thấy: “Mặc Nựu, không giới thiệu sao?” (bia: Mặc nựu = Mặc nữu, giống như em gái mặc, hay mặc bé bổng, những mình thấy Mặc Nựu hay hơn ^^)

Trái lại giờ phút Trần Thủy Mặc thật sự có chút xấu hổ rồi. Ngay từ đầu quả thật cô có chút sợ hãi với việc nói thẳng chuyện mình cưới chui cho Chiêm Nhất Nhất biết, nhưng vừa rồi lại bị Cao Bằng chế nhạo như vậy, ngược lại cũng không còn sợ, chỉ cảm thấy có chút…ừm, khó xử thôi!

“Chiêm Hai, mình….cái đó, anh ấy…”

“Hả?” Chiêm Nhất Nhất nhíu mày nhìn Trần Thủy Mặc  càng co người nhỏ lại trên ghế.

Trần Thủy Mặc đáng thương nhìn về phía Phó Vũ Hiên, trong đôi mắt viết ra rõ ràng hai chữ “Cứu em”. Phó Vũ Hiên nhịn không được cong khóe miệng lên, ho nhẹ một tiếng, những cũng không vội vã mà mở miệng.

Chiêm Nhất Nhất thu hết mờ ám của hai người bọn họ vào trong mắt, đặc biệt đưa tay ra sau lưng của Trần Thủy Mặc hung hăng nhéo một cái, Trần Thủy Mặc kêu đau một tiếng, vội vàng trốn đến bên cạnh Phó Vũ Hiên, ngồi xuống kế bên anh. Tật xấu thích nhéo người khác của Chiêm Nhất Nhất thật sự là rất đáng ghét! 

“Trần Thủy Mặc?” Mặc dù không biết người đàn ông kia là ai, nhìn thấy cử chỉ thân mật của Trần Thủy Mặc cùng với anh ta như vậy thì có thể hiệu được phần nào, nhưng có thể cũng chỉ là suy đoán, Chiêm Nhất Nhất ngược lại càng cảm thấy khó chịu rồi.

“Chiêm Hai…” Trần Thủy Mặc hiếu rất rõ, nếu Chiêm Nhất Nhất kêu cả học và tên của cô, như nghĩa là Chiêm Nhất Nhất bắt đầu nổi giận rồi.

“Ừ?” Âm cuối cao lên, Chiêm Nhất Nhất không giận mà uy.


Trần Thủy Mặc suy nghĩ, chết thì chết, dù sao hiện tại ở đây còn có Phó Vũ Hiên và Cao Bằng, cho dù muốn chết, cô cũng sẽ không chết quá khó coi.

“Anh ấy là chồng mình, mình…. Tụi mình đã kết hôn vào ngày mồng một tháng năm!” 

Đây là lần thứ hai Trần Thủy Mặc nói “Anh ấy là chồng  tôi.” Cũng giống với lần trước ở dưới lầu nhà Trần Thủy Mặc, nghe được câu này, không hiểu sao trong lòng Phó Vũ Hiên co lại, tiếp theo là cảm giác thỏa mãn thiếu chút nữa đã nhấn chìm anh.

Vốn là Cao Bằng đang thưởng thức cái bật lửa, nghe được lời của Trần Thủy Mặc, không cẩn thận làm rơi đồ vật trong tay lên trên bàn, phát ra một tiếng “bịch” thật lớn, khiến cho Chiêm Nhất Nhất hung hăng trừng một cái, Cao Bằng vội vàng cười cười với cô lấy lòng.

Phó Vũ Hiên nắm tay Trần Thủy Mặc, hướng về phía hai người kia giới thiệu: “Phó Vũ Hiên.”

Suy cho cùng thì Cao Bằng cũng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, tài ứng biến so với Chiêm Nhất Nhất tốt hơn không ít, anh thu hồi đồ bật lửa, gương mặt mang theo nụ cười vốn có, lễ độ nói: “Cao Bằng, hân hạnh được gặp mặt!”

Trần Thủy Mặc có chút chột dạ mà nhìn thoáng qua Chiêm Nhất Nhất, Chiêm Nhất Nhất hừ lạnh một cái, không hề nhìn cô. Cao Bằng thấy thế vội vàng đứng ra hòa giải, đưa thực đơn gọi món ăn đến trước mặt Chiêm Nhất Nhất và Trần Thủy Mặc, “Trước hết vẫn là nên gọi món ăn! Cũng đã lâu rồi! Vừa ăn vừa nói chuyện!” 

Một bửa cơm ăn không biết mùi vị. Trừ bỏ Phó Vũ Hiên cùng với Cao Bằng lâu lâu thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, thời gian còn lại đều yên tĩnh đến nỗi khiến Trần Thủy Mặc khẩn trương muốn bỏ trốn.

Trần Thủy Mặc thật sự tình nguyện Chiêm Nhất Nhất trực tiếp nhảy dựng lên, dùng móng tay cứng rắn của cô ấy (CNN) chọc vào trán cô (TTM) hét to “Ấu trĩ” hoặc là “Không có đầu óc”. Đối với biểu hiện khác thường của thái hậu cùng Chiêm Nhất Nhất, trong lòng Trần Thủy Mặc cảm thấy rất không chân thật, không sa sút, bây giờ, có lẽ cô thật sự đã làm cho bọn họ nổi giận đi!

“Thủ trưởng…” Trần Thủy Mặc hít hít mũi, thấp giọng gọi người đàn ông kế bên mình.

“Như thế nào?” Phó Vũ Hiên giúp Trần Thủy Mặc múc một chén canh thịt vịt đặt trước mặt cô, “Tranh thủ lúc còn nóng uống đi.”

Cắn đũa, bản thân Trần Thủy Mặc cũng không biết cuối cùng là mình muốn nói gì với anh nữa, có lẽ cô chỉ muốn gọi anh mà thôi.


Từ đầu đến cuối Chiêm Nhất Nhất không nói một lời nào, nhưng vẫn biết Trần Thủy Mặc luôn lén nhìn trộm cô, nhiều lần muốn chủ động nói chuyện cùng cô, nhưng đến khóe miệng lại nhịn xuống, cúi đầu dùng sức mà ăn.

Nhìn bộ dáng dè dặt của Trần Thủy Mặc, Phó Vũ Hiên cảm thấy có chút buồn cười. Thuận tiện vuốt đầu của cô, lần này Trần Thủy Mặc khống né tránh nữa.

“Mực Nựu…” Cuối cùng Chiêm Nhất Nhất cũng mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, cô nghiêng đầu thấp giọng khẽ ho, nói tiếp: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

“A! Được!” Trần Thủy Mặc nhanh chóng đứng dậy, đi theo Chiêm Nhất Nhất ra khỏi phòng bao.

Cửa phòng bao mở ra khép lại, vẻ mặt Phó Vũ Hiên  nhìn về phía đó có vẻ nghiêm túc.

“Lo lăng?” Cao Bằng châm một điếu thuốc, lười biếng dựa vào ghế, cùng với bộ dạng thương nhân thành đạt lúc nãy giống như là hai người.

Phó Vũ Hiên do dự một chút, vẫn gật đầu.

Cao Bằng cười cười, tàn thuốc rơi trên bàn, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc. “Đi thôi, chúng ta cũng nên đi xem một chút!”

Chiêm Nhất Nhất trực tiếp đi đến bãi đổ xe, Trần Thủy Mặc đi theo phía sau lưng cô, không nhanh không chậm bám sát.

Dừng lại ngay tại chiếc xe Audi màu đỏ của cô (CNN), Chiêm Nhất Nhất khoanh hai tay lại, lạnh lùng nhìn về phía Trần Thủy Mặc, “Cậu thật là giỏi, Trần Thủy Mặc!”

“Chiêm Hai…” Trần Thủy Mặc muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân mình cũng không biết nên giải thích cái gì, chỉ biết im lặng nhìn về phía Chiêm Nhất Nhất.

Chiêm Nhất Nhất tựa lên của xe, ngón trỏ gõ từng nhịp từng nhịp lên cánh tay trái của mình, giống như đang suy nghĩ cái gì: “Cậu xem trọng cái gì trên người anh ta? Là bộ quân phục đó sao?”

Cao Bằng cùng Phó Vũ Hiên vừa lúc đi đến nghe được câu này, vẻ mặt Cao Bằng không xác định mà nhíu mày, vẻ mặt Phó Vũ Hiên lại bình tĩnh mà nhìn Trần Thủy Mặc, có lẽ anh cũng rất muốn biết đáp cuối cùng của vấn đề này.

“Chiêm Hai…” giọng nói Trần Thủy Mặc rất khẽ, cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, “Mình vẫn nghĩ rằng cậu sẽ ủng hộ mình…”

Chiêm Nhất Nhất lắc đầu, “Nói cho mình biết, cuối cùng là cậu xem trọng điểm nào của anh ta?”


Tiếp tục một hồi im lặng, Trần Thủy Mặc đột nhiên nở nụ cười: “Chiêm Hai, cậu buộc mình nói?”

“Tùy cậu nghĩ như thế nào.”

Trần Thủy Mặc suy nghĩ, từ từ đi lên phía trước, ở trước mặt Chiêm Nhất Nhất khẽ khụy gối, mặt đối mặt với cô (CNN), “Mình thích anh ấy!” Cô (TTM) nói ra không chút do dự, “Mình biết cậu sẽ cảm thấy mình ngây thơ, nhưng mà, mình, mình thích anh ấy…”

Dường như Chiêm Nhất Nhất không hề cảm thấy ngoài ý muốn, biểu cảm đóng băng trên mặt từ từ trở nên ôn hòa. Cô chìa tay ra bóp chóp mũi của Trần Thủy Mặc, có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cô (TTM). Cô (CNN) đương nhiên hiểu Trần Thủy Mặc, nhà đầu kia nhìn bề ngoài giống như ngoan ngoãn nhu thuận, nhưng nội tâm lại cực kỳ phản nghịch. Cô (CNN) không bất ngờ khi cô (TTM) cưới chui, nhưng mà, cô lo lắng đoạn quân hôn này. Huống chi, vừa nhìn người kia là biết không phải là người mà Trần Thủy Mặc có thể nắm trong tay dễ dàng, hiện tại cô (TTM) lại chủ động mở miệng nói thích người ta, sợ là càng bị ăn đến sít sao thôi!

Cô thật sự là không biết nên nói cái gì với Trần Thủy Mặc cho tốt, nói cô (TTM) ngay thơ, nhưng cô (TTM) lại suy nghĩ nhiều hơn so với người khác, nói cô (TTM) trưởng thành, cô lúc  nào cũng ngơ ngơ ngác ngác.

Ai, dù sao hiện tại cũng lập gia đình, không tới lượt cô quang tâm mù quáng rồi!

Cao Bằng mang vẻ mặt ái muội nhìn về phía Phó Vũ Hiên, dường như trừ bỏ hai tai có chút đỏ ra, thì Phó Vũ Hiên cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Chiêm Nhất Nhất đẩy Trần Thủy Mặc một cái, sau cùng lại nhìn thoáng qua Phó Vũ Hiên, mở cửa xe ngồi xào, khởi động xe, lái đi.

Cao Bằng ngẩn ra, thấp giọng mắng một câu, cũng nhanh chóng lái xe của mình đuổi theo.

Trần Thủy Mặc có chút thẹn thùng nhìn Phó Vũ Hiên cách đó không xa, vừa rồi cô thổ lộ cũng không phải nhất thời kích động, thời điểm ở Cỗ Lãng Dữ cô đã muốn nói với anh, cô có lẽ đã thích anh rồi!

Phó Vũ Hiên đi tới bên cạnh Trần Thủy Mặc, ngại trên người đang mặc quân phục nên cũng không có làm ra động tác quá mức thân mật, chỉ sờ đầu Trần Thủy Mặc, Trần Thủy Mặc nhe răng ôm đầu tránh né, vẫn như cũ oán giận anh làm hư kiểu tóc của mình. Phó Vũ Hiên chỉ mỉm cười, cưng chiều bao dung.

“Thủ trưởng…” dường như Trần Thủy Mặc nhìn đến ngây người, nỉ non biệt danh của anh, Phó Vũ Hiên rất đẹp trai, Trần Thủy Mặc đã phát hiện ra ngay lần đầu tiên gặp mặt, nhưng khi đó, anh tuy đẹp trai nhưng lại rất xa cách, chỉ có thể nhìn từ xa. Mà hiện tại, anh cười với cô, vẻ mặt đó làm cho Trần Thủy Mặc rất muốn đi lại thân mật với anh, càng thân mật hơn một chút…

“Hả?” Phó Vũ Hiên nhẹ nhàng trả lời lại.

“Em muốn hôn anh…” (bia: @@ chị quá trực tiếp!!!)

Trần Thủy Mặc vừa dứt lời, một chiếc xe Audi treo cờ quân đội dừng lại bên cạnh hai người, vẻ mặt kinh ngạc của cậu con trai da ngâm khi nhìn Phó Vũ Hiên, miệng không lưu loát kêu lên: “Đoàn trưởng…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.