Người Yêu Trong Thân Thể

Chương 14: Ngôn ngữ của hoa lưu ly là kí ức và tình yêu vĩnh cửu 1


Đọc truyện Người Yêu Trong Thân Thể – Chương 14: Ngôn ngữ của hoa lưu ly là kí ức và tình yêu vĩnh cửu 1

Chỉ có một lần duy nhất, cậu ấy xuất hiện khi trong phòng vẫn còn nhiều y sĩ như vậy, mẹ tôi cũng đang ở đây.

Cậu ấy ngồi trước giường tôi, khuôn mặt vẫn hoàn mĩ như vậy, nhưng tôi biết, ngoại trừ tôi, không còn ai khác có thể nhìn thấy cậu. Bởi vì từ khi cậu đi vào nhìn tôi đã qua năm phút, không có một ai nhìn về phía này.

Ánh mắt cậu vô cùng phức tạp, cuối cùng cất tiếng nói: “Tại sao cậu lại không uống thuốc?”

Khi những người kia còn chưa kịp nhìn thấy, tôi kéo tay cậu ấy lại gần: “Cậu…muốn rời khỏi mình sao?”

Tôi rốt cuộc cũng không thể kìm ném nổi bản thân nữa, khi nói ra những lời này nước mắt rất nhanh rơi xuống.

Cậu ấy lập tức sốt ruột, vội vàng vươn tay lau nước mắt cho tôi: “Không phải… sao tôi có thể muốn rời khỏi cậu chứ!”

Tôi sợ mọi người nhìn thấy tôi lầm bà lầm bầm một mình sẽ bị dọa sợ. Vì thế lau sạch nước mắt, lại nói cho mọi người là tôi muốn đi vệ sinh, cuối cùng mới dẫn Tích Diệp cùng đi.


Vừa vào cửa, tôi lập tức đóng cửa lại, hai tay chống lên vai cậu, hạ giọng: “Cậu không muốn rời khỏi mình đâu đúng không? …..Vậy tại sao cậu lại còn muốn tôi uống thuốc, cậu có biết rằng nếu tôi khỏi bệnh rồi, tôi sẽ không còn gặp được cậu nữa không?”

Cậu ấy hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới tôi đã biết được nhiều như vậy, sau đó lại rũ mi xuống: “Tôi biết.”

“Vậy vì sao cậu……”

Tích Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Diệp Hi, hình như tôi còn chưa nói với cậu phải không, Tôi Yêu Cậu.”

Toàn thân tôi nháy mắt cứng đờ, miệng nói hơi lắp bắp: “Vậy, vậy bây giờ tại sao lại nói cho tôi?”

“Tôi yêu cậu, cho nên tôi muốn nhìn thấy cậu sống tốt, cậu hiểu không?”

“Tôi cũng muốn được nhìn thấy cậu sống tốt mà!” Dường như bản thân tôi cũng sắp không chịu đựng nổi nữa.

Cậu ấy nhẹ nhàng che lại môi tôi, ngón tay còn mang theo hương thơm quen thuộc: “Tôi là nhân cách cậu phân liệt ra khi phát bệnh, cũng là ảo ảnh cậu tưởng tượng ra. Chỉ cần còn tôi ở đây, cậu sẽ luôn phải trong tình trạng bệnh mãi không khỏi. Nếu tôi vẫn còn tiếp tục tồn tại, tư duy cậu sẽ ngày càng hỗn loạn, thiếu hụt trí nhỡ, đánh mất cảm xúc, cuối cùng nhân cách chủ của cậu, cũng chính là bản thân cậu sẽ hoàn toàn biết mất, thân thể này cũng sẽ không còn cách nào cứu được nữa.”

Tôi cười, giọng nói không nhịn nổi run rẩy: “Vậy nên, cậu dự định hi sinh bản thân để cứu tôi sao?”

“Tôi phải làm như vậy.” Cậu kiên định nói. Đột nhiên, vẻ mặt của cậu trở nên dịu dàng hơn, thanh âm giống như thời điểm lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, mềm nhẹ trầm thấp như sóng biển nỉ non, “Đừng đau lòng, thật ra tôi cảm thấy mọi thứ đã rất đáng giá rồi. Cậu biết không? Tôi nghĩ, không có nhân cách phụ nào có thể may mắn như tôi, tôi thật sự không hề nghĩ rằng mình cũng có thể có được tình yêu, lại còn là cùng cậu vẽ nên chuyện tình này. Cậu có biết, cậu là ánh sáng, mà tôi lại là bóng tối, khi ánh sáng hiện ra, bóng tối nhất định phải biến mất, chúng ta tựa như hai mặt của một tờ giấy, tuy là một thể nhưng đã được mệnh định mãi mãi không thể gặp nhau. Cho nên, quan hệ chúng ta dường như là một kì tích vậy, cậu giúp tôi có thể nhìn thấy kì tích như vậy…tôi đã vô cùng vui vẻ rồi!”

Nhưng tôi hoàn toàn không muốn nghe những lời ấy, run rẩy nói: “Không được… Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không cho cậu biến mất! Cậu không thể biến mất, nếu cần phải biến mất, vậy chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi đi?”

Không ngờ tới, vậy mà cậu ấy lại vung tay lên tát vào mặt tôi.


Tôi đột ngột che lấy nửa gương mặt đang nóng rát của mình, ngỡ ngàng nhìn cậu ấy.

“Cậu bị điên cái gì vậy? Cậu còn có cuộc đời của cậu, người thân của cậu! Nếu cậu chết đi rồi, mẹ cậu phải làm sao bây giờ? Giấc mơ của cậu thì sao? Không phải cậu muốn làm một nhà văn sao? Không phải cậu muốn đi du lịch Châu Âu sao? Những thứ đó chỉ là cậu thuận miệng nói ra hay sao?”

Nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống: “Thế nhưng…. không có cậu ở bên, tôi không còn cảm thấy nghĩa lí gì nữa!”

Cậu ấy thở dài một hơi, sau đó lại ghé qua, nhẹ nhàng ôm tôi.

Cái ôm này ấm áp vô cùng, thoải mái vô cùng, cứ như tôi được đôi cánh mềm mại của một thiên sứ che chở vậy.

Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm càng lúc càng lớn.

Tôi không nghe thấy, cũng không muốn nghe thấy.

Tôi ôm Tích Diệp khít khao. Tôi đã bắt đầu cảm giác đầu choáng mắt hoa, hai chân mềm nhũn, toàn bộ thân thể lao vào tường. Tôi lại quên mất, thuốc mới được tiêm vào đang dần có tác dụng.


Quả nhiên, thân thể Tích Diệp lại bắt đầu chậm rãi trở nên trong suốt…. cũng dần dần tan biến!

Tôi sợ tới mức ôm chặt cậu ấy, không còn cách nào kìm nén nữa, tôi lớn tiếng kêu gào: “Nói cho tôi đi! Làm thế nào mới giúp cậu tồn tại…. phải làm gì cậu mới có thể tồn tại!! Không được, cậu không thể đối với tôi như vậy, cậu không được chết!!”

Mà Tích Diệp, chỉ một lần lại một lần vuốt ve lưng tôi, tựa như trước đây khi ở nhà tôi, cậu từng dỗ tôi đi vào giấc ngủ, vô cùng ôn nhu, cũng ngập tràn kiên nhẫn. Thanh âm cậu như đang dỗ một đứa trẻ: “Diệp Hi, nhớ kĩ rằng…. chỉ cần cậu tồn tại, tôi cũng sẽ tồn tại. Chúng ta là một đôi hạnh phúc nhất thế giới, bởi vì chúng ta ở trong cùng một cơ thể, chúng ta vĩnh viễn đều bên nhau. Cho nên….. về sau cậu nhất định phải sống cho thật tốt, đi học đại học tốt nhất, học một chuyên ngành tốt nhất, tương lai lại ra nước ngoài, dùng đôi mắt của cậu thay tôi ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp nhất, tìm kiếm cảm hứng….. tôi…. tôi đã rất hạnh phúc!”

Từng dòng chất lỏng nóng bỏng tí tách rơi xuống cổ tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tích Diệp khóc.

Tất nhiên, cũng là lần cuối cùng.

Sau đó, cửa bị phá mở, tôi mất đi ý thức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.