Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 3


Đọc truyện Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh – Chương 3

Rất nhanh đã tan ca, học trưởng gọi điện tới cho anh, mời anh đi uống vài chén. 

Kiều Mạch suy nghĩ một chút liền đồng ý. 

Dọc đường đi không nhịn được ánh mắt theo dõi cuồng nhiệt của tên biến thái kia, Kiều Mạch rốt cuộc đi tới quán cà phê, học trưởng đã ở bên trong đợi anh. 

Học trưởng đây tên là Đinh Thu Vinh, lớn hơn Kiều Mạch một tuổi, hai người quen nhau ở hiệp hội Thư pháp, đoạn thời gian đó Kiều Mạch không có việc gì làm nên cùng bạn cùng phòng đến hiệp hội Thư pháp, lâu dần cũng quen được với vị học trưởng thanh thuần như ngọc này. 

Đối phương thật xứng với câu thanh thuần như ngọc, trời sinh tốt tính, lại có tướng mại xuất chúng, ôn hoà vô hại, dí dỏm hài hước, là người hiểu biết, học thức uyên bác, xem như là một trong số ít những người ưu tú, không quản là già trẻ nam nữ đều không không sinh nổi tâm đối địch với hắn. 

“Học trưởng.” Kiều Mạch bỏ áo khoác lên ghế tựa, ngồi xuống đối diện Đinh Thu Vinh. 

“Không phải tôi nói đừng gọi là học trưởng à.” Đinh Thu Vinh cười cười. “Cậu không thích cà phê, tôi đã gọi cho cậu sữa bò.”

“Ừ.” Kiều Mạch gật đầu, sau đó cởi khăn quàng cổ xuống. 

Đinh Thu Vinh thấy sắc mặt anh không tốt, hỏi “Sao trông khó coi như vậy, có phải công việc gặp khó khăn gì không?”

Kiều Mạch lắc đầu một cái. 

“Hay là cậu…. Cãi nhau với bạn trai?” Lúc Đinh Thu Vinh nói đến Trác Tuấn Vũ, sắc mặt thêm phần tối tăm. 

Thế nhưng Kiều Mạch lại không chú ý đến hắn, anh nghĩ nghĩ mở miệng nói “Thu Vĩnh, tôi gần đây bị theo dõi.”

“Cái gì?” Đinh Thu Vinh giật mình, “Cậu bị theo dõi?”

Sắc mặt nặng nề của Kiều Mạch gật đầu “Nửa tháng rồi.”

“Cậu sao lại phát hiện mình bị theo dõi?” Đinh Thu Vinh khẽ nhíu mày. 

Kiều Mạch cầm lấy cốc sữa ấm áp trên bàn uống một hớp, lúc này mới từ từ đem chuyện mình bị theo dõi kể lại từ đầu đến cuối. 


Anh biết vị học trưởng này thông minh, những chỗ anh không hiểu, có lẽ đối phương sẽ cung cấp một chút hiểu biết gì đó hữu dụng, nếu có thể đem tên biến thái này cách xa mình đi thì càng tốt. 

“Cậu có cảm thấy….” Đinh Thu Vinh sau khi nghe xong, ngón tay gõ gõ lên bàn “Người theo dõi cậu rất có thể là người quen.”

“Sao có thể….” Kiều Mạch ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trên thực tế vân đem danh sách người quen của mình kiểm tra một lượt, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được ai là người theo dõi mình. 

“Người này trước theo dõi cậu trên xe buýt, hắn biết tuyến đường của cậu, biết chính xác thời gian của cậu, biết cả tính cách của cậu, cho dù cậu muốn bỏ cũng khó mà bỏ.” Cơ thể Đinh Thu Vinh hơi nghiêng về phía trước, đến gần Kiều Mạch “Chỉ có người mà cậu quen biết mới có thể biết chính xác như vậy.” 

Ngay lúc Đinh Thu Vinh nói xong, trong nháy mắt, Kiều Mạch đã cảm thấy một đường mắt mãnh liệt từ ngoài bắn vào, trước sau đều vô cùng quen thuộc, mang theo cảm giác rợn người, giằng co trên mặt anh. 

Hai tay Kiều Mạch đặt trên bàn run run. 

“Làm sao vậy?” Đinh Thu Vinh vừa mới nói xong cũng phản ứng lại, “Tên biến thái kia đang nhìn cậu.”

Ánh mắt Đinh Thu Vinh quét qua bốn phía, muốn phát hiện cái không tầm thường. 

“Bây giờ lại không có.” Kiều Mạch xoa xoa mi tâm, tấm lưng căng thẳng rốt cuộc thả lỏng, mệt mỏi tựa lưng lên ghế “Tôi cảm thấy sinh hoạt của mình đều bị tên biến thái này làm loạn cả rồi.”

“Cậu gần đây nên chú ý đến một vài người quen của mình.” 

Kiều Mạch không nói gì, nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế, hầu kết chuyển động lên dưới làm Đinh Thu Vinh có chút cục xúc dời mắt. 

Đinh Thu Vinh tiếp tục phân tích “Hắn cả ngày theo dõi cậu, nhìn trộm cậu, không ngại phô bày sự tồn tại của mình với cậu, lại thận trọng ẩn mình đi, nhất định là bởi vì nếu hắn ta xuất hiện trước mặt cậu có thể khiến cậu phát hiện.”

Ngón tay Kiều Mạch trên bàn ma sát mấy cái “Hắn dò xét rất cẩn trọng, thế nhưng có hai nơi hắn ta không thể, đó là nhà và công ty tôi.”

Đinh Thu Vinh nói “Cậu cố gắng chú ý chút, nhất định sẽ phát hiện dị thường.”

Kiều Mạch chán nản thở dài, sau đó nghiên răng nghiến lợi, hung hăng đập lên bàn “Đừng có để ta bắt được mi, đệt*!”


(*: Không phải do editor cố ý viêt cậy đâu, anh Kiều văng tục đấy)

Tạm biệt học trưởng, trong lòng Kiều Mạch vẫn nghĩ đến những gì đối phương nói. 

Người này rất có thể là người quen ở bên cạnh Kiều Mạch, nhưng không có chứng cớ, Kiều Mạch không thể hoài nghi bất cứ ai. 

Có lẽ là bạn học, có thể là đồng nghiệp, co lẽ là hàng xóm, mà cũng có thể là ảo giác của mình. 

Kiều Mạch lần thứ hai xoa xoa mi tâm, cảm thấy mình thật sự mệt mỏi. 

Xe công cộng ngừng lại, lúc này đã về chiều tối, Kiều Mạch xuống xe đứng ở sân xe. 

Ánh mắt quen thuộc trước sau đều dính chặt lên. 

Kiều Mạch hít sâu một hơi, hai tay trong túic không nhanh không chậm hướng nhà đi đến. 

Bây giờ sắc trời cũng chưa hoàn toàn tối, sự lạnh lẽo xuyên qua tóc Kiều Mạch, có chút lạnh lại có chút căng thẳng, lòng bàn tay anh chảy mồ hôi. 

Anh đang chuẩn bị để dẫn xà xuất động. 

Cộp. Cộp. Cộp. 

Tiếng bước chân như có như không ở sau lưng, Kiều Mạch chỉ biết là đối phương vẫn đang đi theo sau lưng mình, một tấc không rời. 

Đã qua năm phút đồng hồ, phía trước xuất hiện một bước rẽ, dựa vào thói quen cũ, xem ra đối phương sẽ đi cùng Kiều Mạch qua chỗ bước rẽ này, mà sẽ xuất hiện một con hẻm nhỏ, lần thứ hai bất động thanh sắc đi, mãi đến tận khi Kiều Mạch tiến vào phạm vi, ánh đèn dần sáng sau đó lại có thể biến mất không còn tăm hơi. 

Đây là sự chú ý nửa tháng của anh mới phat hiện ra quy luật. 

Quẹo vào chỗ ngoặt, bước chân của Kiều Mạch cũng thả nhẹ, rón rén đến gần con hẻm kia, đợi cho đối phương xuất hiện. 


Cộp. 

Một tiếng vang nhỏ cất lên, ngay sau đó bước chân trở nên lặng yên không một tiêng động, người kia tựa như phát hiện ra nên rất cẩn thận, thế nhưng Kiều Mạch lại càng thêm cẩn thận hơn, anh đem mình ẩn sâu trong bóng tối, đợi đối phương đến sẽ ra một đòn trí mạng. 

Tiếng bước chân từ từ đến gần, càng ngày càng gần, càng ngày cành rõ ràng. 

Còn thiếu chút nữa. 

Kiều Mạch nín thở. 

Trong bóng tối, anh mơ hồ thấy đường viền thân thể, cả người người kia đều ẩn trong ngõ hẻm, chỉ có một nửa đầu thuận lợi từ từ ngó ra phía ngoài. 

Kiều Mạch không phát ra thanh âm gì, tay phải cầm chắc lấy côn điện, hung hăng hướng người kia giáng xuống, bịch một tiếng nện lên đầu người kia. 

Người kia không kịp ứng phó, rên lên một tiếng sau đó quay đầu bỏ đi. 

Muốn chạy? 

Kiều Mạch theo sát phía sau người kia, đuổi theo không buông. 

Thế nhưng Kiều Mạch ở trong ngõ chạy ra chạy vào, rất nhanh liền bị đối phương đánh lạc hướng, triệt để mất mọi tung tích. 

Chỉ một người kia thôi cũng khiến anh vòng mấy vòng trong ngõ hẻm, khiến cho Kiều Mạch bất ngờ, con đường thật không khác gì một chiếc mạng nhện, chỉ có thể miễn cường từ bỏ. 

Kiều Mạch dọc theo đường cũ trở về, một bên gọi cho Đinh Thu Vinh một cú điện thoại. 

“Thu Vinh.” Kiều Mạch lạnh mặt “Anh nói không sai, đối phương là người quen.”

“Cậu biết là ai?”

“Không, tôi chỉ đánh trúng hắn, hắn phát ra thanh âm, tuy chỉ là một âm tiết nhưng tôi cảm thấy rốt quen thuộc, vậy nên nhất định là người quen.” Kiều Mạch đi ra khỏi ngõ, đèn đường xung quanh cũng đã sáng lên, anh đem côn điện trong tay lên nhìn kĩ “Tôi đánh trúng đầu hắn, nhưng trên gậy cũng không máy, xem ra đối phương không bị thương.”

“Là nam.” Đinh Thu Vinh khẳng định. 


“Đúng là nam.” Kiều Mạch đem côn điện thu đi, hắn đi xuống dưới “Trước cứ như vậy, tôi đến nhà rồi.”

“Được, gặp lại.” 

Cúp điện thoại, Kiều Mạch vào chờ trong thang máy. 

Rất nhanh đã đến tầng 16, Kiều Mạch gĩ cửa một cái, bên trong không có động tĩnh. 

Đã 7h tối, Trác Tuấn Vũ lại không ở nhà, chẳng lẽ trong CLB có hoạt động gì sao?

Kiều Mạch móc chìa khoá trong túi ra, mở cửa, bên trong nhà tối thui, không có lấy một tia sáng, đây là lần thứ nhất gặp phải tình huống này khi hai người chuyển đến ở với nhau. 

Mở đèn, cởi áo khoác, Kiều Mạch lấy điện thoại di động tiến vào phòng ngủ chuẩn bị nạp điện. 

“Tuấn Vũ?” Kiều Mạch giật mình. 

Sắc mặt Trác Tuấn Vũ tái nhợt nằm trên giường, chăn đắp lên người kín mít, hai mày kiếm cũng nhíu lại ở một chỗ, hắn không gây ra nửa điểm âm thanh, cứ yên lặng, nếu không phải Kiều Mạch mở đèn ra thì cũng không phát hiện ra đối phương. 

“Em làm sao vậy?” Kiều Mạch vội vàng ném điện thoại di động, ngồi ở mép giường, đưa tay chạm lên trán hắn, nguội lạnh, không cảm thấy có gì giống bị rốt. 

Trác Tuấn Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Kiều Mạch, cả người nhịn không được dịch đến gần hơn “Kiều Mạch….”

“Em làm sao vậy? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Trên mặt Kiều Mạch lộ ra sự lo lắng, vòng lấy bờ vai hắn đỡ hắn ngồi dậy. 

“Đầu em đau, rất khó chịu, cảm thấy muốn ói.” Trác Tuấn Vũ vô lực dựa lên người Kiều Mạch “Em không muốn đi bệnh viện, nghỉ ngơi chút là ổn thôi.” 

“Em có muốn ăn cái gì không?”

Trác Tuấn Vũ nhắm hai mắt, hôn hôn trầm trầm chỉ muốn nghỉ ngơi. 

“Vậy em nghỉ ngơi trước, buối tối anh sẽ vào xem em.” Kiều Mạch cầm lấy tay hắn. 

Thứ tư, 06/01.2016, trời có gió. 

Tên con trai kia đến gần anh ấy quá mức, mình muốn giết gã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.