Đọc truyện Người Yêu Ơi Đi Nào – Chương 25: Cơ quan sinh dục của cương thi
Mặc dù đã suy nghĩ ra cách nhổ nanh cương thi.
Nhưng cương thi bị bắt có cho nhổ hay không mới được. Nếu như nói Quỷ Xa coi
trọng nhất là bộ lông của mình. Như vậy không thể nghi ngờ, cương thi coi trọng
nhất là hai chiếc nanh kia của nó.
Mọi người đều biết, cương thi làm sao xuất hiện?
Đó là một diễn biến do oan hồn trong thi thể không siêu thoát. Nói ngắn gọn,
cũng chính là sự tiến hóa, nó cũng giống như sự tiến hóa của con người. Nhưng
rõ ràng cách thức sinh sôi nẩy nở của cương thi không thể giống như con người.
Con người không phải ai cũng là do khỉ tiến hóa thành. Nếu như nói vậy, loài
người đã diệt vong từ lâu. Bởi vì tiến hóa cần một quá trình tương đối dài, là
khởi nguyên của một chủng tộc và cách thức sinh sôi nẩy nở của chủng tộc này.
Như vậy, cách thức sinh sôi nẩy nở của cương thi
là gì? Điều này mọi người đều biết rồi, bị cương thi cắn là sẽ thành cương thi.
Theo cách nói này, cách thức sinh sôi nẩy nở của chúng chính là dùng răng cắn.
Như thế, răng đảm nhiệm chức năng gì trong tộc
cương thi? Nói trắng ra là, cơ quan sinh dục.
Có lẽ bốn chữ này trong thế
giới loài người hơi khó mở miệng. Nhưng trong thời điểm sơ nguyên của loài
người, cơ quan sinh dục vẫn là đại biểu cho sự đầy đàn của chủng tộc khiến loài
người kính sợ, sùng bái. Loài người xem nó tượng trưng cho sự truyền thừa sinh
mệnh. Cho nên, rất nhiều năm sau, những người đàn ông vẫn xem nó như là sức
mạnh, là sức hấp dẫn của mình.
Người không có cơ quan sinh
dục thì không phải là một người hoàn chỉnh. Vậy cương thi không có nanh thì
chẳng phải sẽ là một con cương thi không hoàn chỉnh sao?
Cho nên, người Hách gia cũng
không ngu ngốc. Bọn họ không bắt toàn bộ cương thi đến để nhổ răng. Công trình
này quá lớn, huống chi mình vô duyên vô cớ cắt đi cơ quan sinh dục của người
ta, người ta không liều mạng với mình mới lạ.
Nên, chỉ cần bắt mấy cương
thi hút máu đến nhổ răng nó để giết gà dọa khỉ là được rồi. Đạo lý này thật ra
cũng giống như mấy chiến dịch càn quét tệ nạn. Sự kiện vẫn tái diễn liên tiếp.
Nếu như nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đưa ra luật “Cắt bộ phận sinh dục
của khách làng chơi”, tình huống tuyệt đối sẽ chuyển biến tốt đẹp rõ
rệt…
Cho bọn cương thi đi học là
chuyện phiền phức nhất. Phần lớn bọn chúng đều hiếu động, lại không chịu chăm
chú nghe giảng, cứ đeo theo chọc phá đạo trưởng Hách gia. Người của Hách gia
cũng không buồn quản lý — Những con cương thi này đều là bạn học của lão tổ
mình, xét ra, tất cả đều mang thân phận là lão tổ cả…
Bọn họ chỉ đành phải nói với
Xảo Nhi, sau đó ủy nhiệm cho cô. Người Hách gia chỉ cần dự giảng, chỉ ra sai
lầm trong đó là được. Xảo Nhi cũng vui lòng. Hôm trước, trong lúc vô tình nói
về tiên duyên, Xảo Nhi lại cảm thấy hơi có hứng thú. Thấy cô nghe rất chú tâm,
vị đạo trưởng này cũng đắc ý “Tất cả tu sĩ nếu muốn thành tiên, tất phải
kết tiên duyên. Nói đến tiên duyên, thật ra đơn giản chính là việc hành thiện
khắp nơi. Mặc dù đạo môn không nghiên cứu việc phổ độ chúng sanh, nhưng nếu
muôn phi thăng thành tiên thì không thể không tích lũy tiên duyên.”
Xảo Nhi ghi chép lại, hắn
chỉ chỉ Quan Thiên Uyển “Nếu không, cô cho rằng tại sao cái tên Phàn tiểu
tử kia lại muốn xây cái Quan Thiên Uyển này. Làm việc thiện kết tiên duyên nếu
như chỉ dựa vào một chút ân huệ nhỏ rơi rải, sợ là đến chết cũng chưa tích được
một sợi lông.”
Xảo Nhi hoàn toàn không hiểu
“Vậy kết tiên duyên cần phải làm bao nhiêu việc thiện?”
Lão Hách vuốt chòm râu của
mình, ra vẻ như một thế ngoại cao nhân “Nếu có công với trời đất, thì cũng
không nhiều. Ví như Đại Vũ trị thủy(1), Ngu Công dời núi(2)…
Xem ra làm chừng gần một trăm việc là công đức viên mãn rồi. Nhưng không phải
ai cũng có cơ hội như vậy. Còn có cơ hội thì cũng không nhất định có được năng
lực đến thế. Nói qua cái khác, xây cầu làm đường, đào giếng đào mương cũng là
công đức lớn lao…”
Xảo Nhi ghi nhớ tỉ mỉ. Những
việc này đối với việc tu tiên tương lai của cương thi rất quan trọng. Cô khẽ
hỏi tiếp “Vậy trảm yêu trừ ma có được tính không ạ?”
Nhưng ngược lại Hách đạo sĩ
lắc đầu “Cho dù yêu ma cũng là thứ trời sinh đất dưỡng. Trừ phi chúng cực
hung cực ác, nếu không giết chúng sẽ tổn hại đến việc đức. Chỉ có điều nó lại
tạo sát nghiệt. Nếu có thể khiến chúng bỏ ác hành thiện thì cũng là một công
đức…”
Cô sửa sang lại tài liệu một
lần nữa dưới hiên. Đến tối một trăm lẻ hai con cương thi đi học chỉ có mội trăm
lẻ một con — Cương thi mắt đỏ không đến.
Đạo sĩ Hách gia và Xảo Nhi
kêu réo ầm ĩ trên bờ biển rất lâu nó cũng không ngoi lên. Người Hách gia sốt
ruột vô cùng, sợ lão tổ mình bị lừa bán rồi. Xảo Nhi kêu một con cương thi
xuống đáy biển xem coi. Một hồi lâu con cương thi kia quay lại, nói với Xảo
Nhi: Cương thi mắt đỏ đang vô cùng hăng hái chơi oẳn tù tì với hai con tôm hùm,
không chịu đi lên.
Xảo Nhi biết tại sao nó lại
thích chơi với tôm hùm — Tôm hùm lúc nào cũng ra cây kéo, rất dễ thắng! Thúc
giục vài lần, cô cũng phát bực, sai năm con cương thi xuống, dứt khoát khiên
cương thi mắt đỏ lên. Cương thi mắt đỏ vẫn đang vùng vẫy, người Hách gia chỉ
đành phải khuyên ôn tồn “Lão tổ, những việc này người nhất định phải học,
người không thể cả đời làm cương thi mãi.”
Cương thi mắt đỏ vẫn không
nghe, vùng vẫy muốn xuống biển lại. Nó muốn tiếp tục chơi oẳn tù tì. Cuối cùng
cương thi mắt xanh nói “Sau này, định kỳ thanh lý của Quan Thiên Uyển, con
nào trốn học, không chú tâm học hành, trốn dưới nước. Mùng năm mỗi tháng sẽ bắt
đi ăn sạch.”
Cương thi mắt đỏ hỏi người
Hách gia bên cạnh hôm nay mùng mấy. Sau đó nó sợ hãi chạy đi học.
Cương thi mắt xanh cũng rất
hứng thú với chương trình học này. Tu vi nó cao, thông minh hơn hẳn một trăm
con cương thi kia, nên tiếp thu cũng rất nhanh. Hách gia cũng hi vọng nó đi
học, vì có nó, cương thi mắt đỏ mới không dám đào ngũ….
Mặc dù rất xấu hổ vì cương
thi mắt đỏ. Nhưng người Hách gia vẫn chăm sóc lão tổ mình rất chu đáo. Bọn họ
cũng không dám hàm hồ, mang đến hơn một trăm bộ quần áo. Cho nên mỗi con cương
thi đều có quần áo mới để mặc. Nhưng phiền phức lại nhanh chóng kéo đến — Bọn
chúng không nhận biết được cái nào của mình, mỗi lần mặc đều đi cướp của người
khác…
Xảo Nhi không có cách nào,
đành phải thêu số lên mỗi bộ y phục, để cho chúng nhớ cái đó là của mình.
Mấy ngày qua, tất cả trong
Quan Thiên Uyển đều bình thường. Bọn cương thi vẫn náo loạn ầm ĩ trong lớp học.
Đạo sĩ Hách gia và Xảo Nhi vẫn bận rộn chuẩn bị tài liệu. Cương thi mắt xanh
vẫn bận bịu chơi đùa với Xảo Nhi. Chỉ có Quỷ Xa rảnh rỗi, nó vốn là một con
chim mù, ban ngày vừa lên là không thấy gì cả, cho nên ban đêm nó rất thích
nhìn đông nhìn tây.
Mà thật ra buổi tối có nhiều
việc đáng xem hơn ban ngày, ví như rình coi bọn tiểu đạo sĩ Thúy Vi Sơn tắm
rửa…
Có lẽ bởi vì một đôi mắt thì
chẳng nhìn được bao nhiêu thứ, nên Quỷ Xa bình sinh rình việc riêng tư của
người ta cực tốt. Nhưng trên dưới Quan Thiên Uyển đếm tới đếm lui có vài người.
Nó trăm triệu lần không dám rình Xảo Nhi, nói không chừng, ngày nào đó cương
thi mắt xanh sẽ đâm mù mười tám con mắt của nó. Nhưng Phàn Thiếu Hoàng thì nó
vẫn len lén quan sát.
Cắn cứ đối với sự nhiệt tình
với vật mình không biết, thậm chí nó bỏ cơ hội lén rình coi bọn đạo sĩ tắm. Nó
đứng canh ở vách tường gian phòng của Phàn Thiếu Hoàng hai đêm.
Mà trong hai đêm đó nó phát
hiện Phàn Thiếu Hoàng thật sự chẳng là người thú vị gì. Mỗi ngày hắn đều ở trong
phòng trông coi đạo đàn, trên đạo đàn có một hình rơm nhỏ, phía trên lá bùa có
ghi một chuỗi ngày sinh tháng đẻ màu đỏ.
Hắn ta ngồi yên ở bên cạnh
đạo đàn, một tay bấm niệm thần chú, cũng không biết là niệm cái gì.
Nếu như là Phàn Thiếu Cảnh,
chắc chắn sẽ đoàn ra hắn đang làm cái gì — Hắn đang cố gắng cưỡng ép xâm nhập
thần thức của Phàn Phục Thanh. Việc này không khác gì với việc điều khiển máy
tính từ xa. Hắn muốn nhìn xem trong ổ cứng của cha mình đang chứa cái gì.
Mà Phàn Phục Thanh có thể tự
mình nắm giữ Thúy Vi Sơn, là kẻ cầm đầu đạo môn trong thiên hạ. Sao lại có thể
là dạng người hờ hợt. Cho nên đây làm một cuộc đấu pháp vô cùng nguy hiểm. Phàn
Phục Thanh không thể biết kẻ ra tay chính là đứa con bất hiếu của ông. Bị khiêu
khích như thế đã khiến ông một khi ra tay sẽ dồn hết sức lực.
Mấy ngày qua Phàn Thiếu
Hoàng cũng không có hành động gì nhiều. Đây chính là sự huyền ảo của đạo pháp.
Song phương đều ngồi yên không hề nhúc nhích bên ngoài, nhưng bên trong đạo đàn
mỗi bên thì không ngừng đấu pháp quyết. Dưới tình cảnh gió êm sóng lặng đã
không biết xoay chuyển mấy vòng ở Quỷ Môn Quan.
Ngày thứ ba, chưởng môn Thúy
Vi Sơn, Phàn Phục Thanh bị thương nặng, bế quan nghỉ ngơi. Phàn Thiếu Hoàng
nghỉ một ngày lại ra khỏi phòng, cũng không màng đến dáng vẻ của mình. Lúc này
Quỷ Xa mới biết hắn đang làm gì, trong lòng nó thất kinh, lập tức mang chuyện
này báo cho cương thi mắt xanh.
Cương thi mắt xanh thưởng
cho nó một con cương thi nhỏ không có thành tựu. Nó vội vàng tha đi. Cương thi
mắt xanh đứng yên nhìn chín cái đầu lắc lư biến mất trên bờ cát, vẻ mặt cũng
nghiêm trọng. Trong lòng nó biết rõ tu vi của Phàn Phục Thanh, xem ra, bình
thường tên Phàn Thiếu Hoàng này đã che giấu ít nhất sáu phần thực lực rồi.
Nó trầm ngâm.
Buổi tối, bọn cương thi học
phép thuật, luyện tập siêu năng lực trên bờ cát. Cả bờ cát chỉ thấy hơn một
trăm viên đá to bằng đầu bay lên lại rớt xuống, bay tới bay lui vô cùng náo
nhiệt. Cương thi mắt xanh đứng bên cạnh Xảo Nhi, những việc này với nó chỉ là
những trò trẻ con, nó không bỏ đi bởi vì muốn xem Xảo Nhi luyện tập.
Xảo Nhi đã có thể điều khiển
rất tốt, lực khống chế cũng vừa đúng. Thỉnh thoảng nó đứng bên cạnh vỗ tay. Có
đôi khi Xảo Nhi ném cho nó một hòn đá, nó nhanh chóng điều khiển hòn đá vứt lại
cho Xảo Nhi. Hai người giống như chơi đá bóng, không ngại nhàm chán, Xảo Nhi
vận động đổ mồ hôi đầm đìa.
Mà bên tình huống của Hách
gia không được tốt — Bọn họ thiên vị đặc biệt phụ đạo cho cương thi mắt đỏ.
Nhưng hiện tại con cháu kiêm đạo sư của cương thi mắt đỏ đã bị ném đá sưng cả
đầu, hơn nữa bi kịch vẫn còn tiếp tục…
Nhưng cương thi khác đã vô
cùng thành thạo, thế cho nên các đạo trưởng của Hách gia mặt mày ủ rủ — Tại
sao lão tổ nhà người ta thì càng ngày càng tiến bộ, còn lão tổ nhà mình thì
ngày nào cũng như ngày đó…….