Đọc truyện Người Yêu Ơi Đi Nào – Chương 17: Làm thi sát rất nhức đầu
Việc làm Thi Sát nói trắng ra là nuôi cương thi.
Không những có thuật sĩ, ngay cả đại phu, thương nhân, chủ sòng bạc cũng có thờ
cúng tiểu quỷ linh thi, lúc làm ăn thưa thớt, thì thả tiểu quỷ ra tạo sự cố.
Chỉ có điều Thi Sát khó hơn nuôi âm hồn nhiều,
tính kỹ thuật cũng mạnh hơn, thuật sĩ không đủ pháp thuật sẽ không thể khống
chế nó được. Mà tu vi để luyện được đại cương thi thành Thi Sát, không phải
thuật sĩ nào cũng dám có tư tưởng này.
Phàn Thiếu Hoàng không phải người bình thường.
Hắn luôn có tâm tư cao ngất, muốn luyện ra một Thi Sát cao cấp, có thể tự do
tới lui hai giới âm dương. Đây là một trợ lực rất lớn đối với thuật sĩ. Thi Sát
không chỉ trợ lực cho thuật sĩ, lại càng là sự tượng trưng cho thân phận. Tất
cả thuật sĩ có ánh mắt, chỉ cần nhìn thấy Thi Sát của đối phương cũng
biết là có
thể đụng đến hay phải tránh né người này.
Mà đôi khi kẻ tu đạo cũng có rất nhiều việc không
tiện ra tay, lại không thể trực tiếp để cho người khác làm. Ví như Phàn Phục
Thanh của Thúy Vi Sơn, nếu như có tên đầu trâu tầm thường nào mắng ông ta. Với
thân phận chưởng môn cao quý của Thúy Vi Sơn, cũng không thể đụng tay đụng chân
chửi nhau với người ta đúng không?
Nếu như lúc này ông ta hùng hồn lên tiếng kêu đệ
tử mình “Đánh hắn cho ta”! Vậy cũng rất mất giá trị của bản thân rồi.
Nhưng nếu có Thi Sát thì sẽ khác. Thi Sát và ông
ta tâm ý tương thông. Ông ta âm thầm thúc giục, kêu nó đến vỗ vào cái miệng
rộng của đối phương, thế là xong.
Cấm chế gieo xuống cơ thể của cương thi mắt xanh,
từ đó sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Phàn Thiếu Hoàng. Nếu như Thi Sát bị giết
chế, pháp thuật phản phệ, hắn chắc chắn sẽ bị thương nặng. Nhưng nếu hắn chết,
Thi Sát của hắn mất đi linh khí chỉ dẫn, cũng chỉ có thể tiêu vong.
Mà từ đó đến nay, Thi Sát luôn rất trung thành
đối với chủ nhân, sẽ không bao giờ phản bội.
Phàn Thiếu Hoàng luyện con Thi Sát này cũng mất
chút ít tâm tư. Cương thi có linh trí cực kỳ hiếm thấy, hắn cũng không muốn xóa
đi linh trí của nó. Dù sao dã thú hung hãn cuối cùng cũng khó thành châu báu.
Bạn đã thấy có người mang bao tay da hổ, chứ có thấy hổ mang bao tay da người
bao giờ?
Phàn Thiếu Hoàng vẫn có lòng tin với mình, hơn
nữa với thực lực của con cương thi mắt xanh này, sẽ cho ra đời một Thi Sát cao
cấp chưa hề có từ đó đến nay.
Chỉ là hắn có hơi buồn bực — Thi Sát này, hình
như hơi…. không làm việc nghiêm chỉnh.
Làm Thi Sát của hắn đương nhiên phải ở bên cạnh
hắn. Để bồi dưỡng ăn ý giữa chủ nhân và Thi Sát, nên Thi Sát phải như hình với
bóng cùng mình. Không có chủ nhân ra lệnh, bình thường Thi Sát cũng đi theo chủ
nhân, tuyệt đối không tự ý cách rời.
Mà hắn thì ngược lại. Vào lúc lên đèn mỗi ngày,
Thi Sát của hắn sẽ len lén rời đi. Phàn Thiếu Hoàng lần theo hơi thở của nó,
theo dõi được hai lần. Mỗi đêm nó đều trở về ngôi nhà gỗ bên biển, nấu nước,
chẻ củi, bắt cá tôm.
Phàm là thuật phép cao thâm trên thế gian, luôn
luôn có một chổ đặc biệt. Phàn Thiếu Hoàng nghiên cứu con Thi Sát này một thời
gian dài, vẫn không thể tìm ra nó chổ đặc biệt của nó là gì? Rốt cuộc hắn phát
hiện ra — Thi Sát cao cấp của hắn… nó rất giỏi chẻ củi.
Cho dù cây củi có nhỏ đến thế nào, nó dùng tay
làm dao, chẻ một phát, cây củi được chẻ ra ngay ngắn chỉnh tề, chiều dài chiều
ngang đều nhau vô cùng.
Nhìn đống củi kia, Phàn Thiếu Hoàng càng thêm
phiền muộn. Nhưng hắn cũng không ngăn cản nó. Hại chết Xảo Nhi chẳng có gì tốt
cho hắn, ngược
lại giữ cô lại có hữu dụng — Nếu như ngày nào đó Thi Sát của hắn bỏ trốn, ít
nhất hắn biết được đi đâu để bắt nó về.
Từ đó về sau, Mắt Xanh từ một con cương thi lưu
lạc biến thành cương thi được nuôi trong nhà. Mỗi ngày Xảo Nhi chỉ gặp được nó
một lần, mà mỗi lần nó về lại vội vội vàng vàng bên ngoài. Thời gian duy nhất
hai người ở chung với nhau chính là trước khi cô ngủ. Nó nằm trong quan tài với
cô, đến khi cô ngủ say lại lặng lẽ rời đi.
Lúc không có việc gì thì Mắt Xanh ở Thúy Vi Sơn.
Thúy Vi Sơn nổi tiếng trong thiên hạ, đương nhiên lính khí cũng dồi dào. Chỉ có
điều cương thi mắt xanh rất phiền muộn — Nơi này kêu là núi, nhưng thực tế
cũng chỉ là một cái vực lớn.
Trong vực có hồ, nước màu xanh nhạt, quanh năm
yên lặng như gương, lâu lâu chỉ có sóng gợn lăn tăn, không dậy nổi sóng lớn.
Phần lớn đệ tử của Thúy Vi Sơn đều nuôi Thi Sát.
Đêm đầu tiên nó đến, không quen đất đai hơn nữa lại lạ quan tài, hấp thụ ánh
trăng xong lại thét thật to về phía ánh trăng. Gào thét xong, tất cả Thi Sát ở
Thúy Vi Sơn đều hoảng sợ chạy lung tung. Nó cảm giác vô cùng hài lòng. Chỉ có
điều đêm đó, phần lớn đệ tử ở Thúy Vi Sơn đều không ngủ được mang một cặp mắt
gấu mèo — Cả đêm phải chạy đi tìm Thi Sát của mình về.
Đối với cương thi mắt xanh mà nói, Thúy Vi Sơn
lại là một thế giới khác. Lúc trước nó hấp thụ linh khí cũng chỉ theo bản năng.
Nó không hiểu tại sao phải tu luyện, tu luyện ra sao, sau khi tu luyện lại làm
gì….
Mà đối với phương diện này, rõ ràng Phàn Thiếu
Hoàng là một tay lão luyện. Sau khi luyện thành công Thi Sát, hắn và nó liền
tâm ý tương thông. Hắn nói cho nó biết bí pháp tu hành. Chẳng qua người như hắn
luôn luôn chỉ vì lợi trước mắt. Bởi vì cái gọi có chủ giỏi tất phải có Thi Sát
giỏi. Cho nên hắn truyền cách học nhanh chóng hiệu quả tâm pháp cho cương thi
mắt xanh.
Điểm này cũng hơi thú vị. Cả Thúy Vi Sơn, chỉ có
Thi Sát là ở chung với chủ nhân lâu nhất, cho nên Thi Sát cũng sẽ ảnh hưởng
tính cách ít nhiều của chủ nhân. Ví như Thi Sát của chưởng môn Phàn Phục Thanh,
luôn luôn làm ra vẻ đạo mạo, thích liếc mắt ngạo nghễ nhìn Thi Sát khác, bộ
dáng cao cao tại thượng.
Thi Sát của đại sư huynh Phàn Thiếu Cảnh thì đàng
hoàng thật thà. Nếu cùng nhau đi ra ngoài, người khiêng đồ nhất định là nó. Thi
Sát của tam sư đệ Phàn Tử Quân thì lười biếng chảy nhớt. Ngày thường nếu có thể
nằm nó sẽ không ngồi, có thể ngồi thì sẽ không đứng. Nói theo thông thường, cho
dù bạn treo bánh lên cổ nó, nó cũng lười xoay qua ăn.
Còn nhị sư huynh Phàn Thiếu Hoàng cũng có thực
lực mạnh nhất như nó, về những tính tình khác thì mới ở chung với nhau chưa
lâu, nó chưa học được.
Nếu thành Thi Sát của mình, dù sao cũng phải có
cái tên. Trong cách đặt tên có nói, mặc dù tên chỉ là một danh hiệu. Nhưng bình
thường đều gây cho ấn tượng đầu tiên cho người khác. Ví như con Giải Trãi (1), nếu như dứt khoát đổi tên
thành con trâu, thì còn ai cảm thấy nó là thần thú nữa đúng không?
Đương nhiên đạo lý này Phàn Thiếu Hoàng hiểu rõ.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đặt cho Thi Sát của mình một cái tên “Sau
này, mi sẽ tên là Hống”
Từ nay về sau, cương thi mắt xanh đã có tên của
mình.
Sức mạnh của thuật sĩ, thông thường chia ra ba
loại. Đầu tiên là Khai Sơn Tổ Sư, loại này dù tổ tiên chết đi, nhưng thần thông
của bọn họ sẽ không bị mất. Ngược lại ngày càng lớn mạnh theo đệ tử đời sau
thành kính cúng bái. Điều này giống như một kho báu, chờ đợi đệ tử trong phái
vay mượn.
Thứ nhì là sư tôn. Đệ tử có
thể mượn phép của sư tôn của mình. Nhưng nếu sư tôn còn sống, một khi mượn
phép, ông ta sẽ có thể cảm ứng được.
Thứ ba mới là tu luyện của
mình, mà loại thần thông này, cũng là loại cực kỳ khó khăn.
Thi Sát cũng có thể mượn
phép của chủ nhân mình. Mỗi lần mượn phép, dù nó bị thương hay chết, chủ nhân
cũng sẽ cảm ứng được.
Cương thi mắt xanh, còn được
kêu là Hống, chỉ là gà mờ với mấy việc đạo môn này. Tất cả mọi việc Phàn Thiếu
Hoàng đều phải giảng giải cặn kẽ cho nó. Thật ra hắn không cần phải phí công như vậy, những kiến
thức nhập môn này đã sớm được các bậc hiền triết của Thúy Vi Sơn làm thành sách
xưa rồi.
Thế nhưng Thi Sát này của
hắn chẳng hiểu gì cả — Nó còn chưa biết chữ mà!
Cũng may hắn có thể dùng tâm
để trao đổi với nó. Nếu không bắt hắn phải dịch ra thành điễn văn, chắc hắn sẽ
nổi điên lên mất.
Xảo Nhi sống một mình bên
nhà gỗ cạnh bờ biển. Mỗi ngày cương thi mắt xanh cũng cố định sẽ trở về vào lúc
ban đêm. Cũng may mấy con cương thi nhỏ lúc trước nó ném vào trong biển thường
xuyên lòng vòng bên ngoài. Vẫn trông chừng trước nhà, giúp cô làm chút việc, thuận
tiện cũng có tác dụng bảo vệ cho cô.
Mỗi lần cương thi mắt xanh
về đều bộn bề nhiều việc. Trước tiên nó hút hết linh khí mấy cương thi trong
biển không biết nghe lời, tu luyện không có tiền đồ. Sau đó lại bắt về một hai
con khác để bổ sung vào.
Phàn Thiếu Hoàng cũng không
ngăn cản nó. Cương thi cũng phải có giao tiếp để hiểu biết nhiều việc vặt vãnh.
Lúc thăm dò các loại tin tức cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, nếu những con
cương thi này có thể hữu dụng cho Hống, thì hắn cũng như hổ mọc thêm cánh mà
thôi.
Không có vật tham chiếu,
Phàn Thiếu Hoàng cũng không biết Thi Sát của hắn lợi hại đến cỡ nào rồi. Rốt
cuộc, có một ngày hắn tìm được vật để thí nghiệm — Lúc cha hắn đi bế môn tu
luyện, sẽ để Thi Sát bảo vệ trước cửa.
Khi hoàng hôn buông xuống,
hắn dẫn Hống đến hậu đường, ý bảo — Tấn công!
Hống nhảy lên. Con Thi Sát
vốn chỉ gục trước cửa động im lìm chợt mở mắt, ánh sáng trong mắt tóe lên. Lúc
này cương thi mắt xanh mới thấy rõ mặt mũi của nó. Ôi chao, nhìn nó thôi cũng
cảm thấy tự hào — Đôi mắt nó là màu xám trắng, bởi vì không có máu, vành mắt
và môi cũng đều hiện lên màu tím, da trắng đến dị thường. Ngày cả Tu La Dạ Xoa
nhìn thấy nó cũng thấy không có đất dung thân.
Đương nhiên tu vi Thi Sát
của Phàn Phục Thanh cũng không thấp. Nó không đợi cương thi mắt xanh rơi xuống
đất đã vọt lên vồ như chim ưng. Mắt nhìn thấy hai cương thi sắp chạm trán nhau,
Hống gào lên, trong thoáng chốc, không thấy thân hình đâu nữa.
Phàn Thiếu Hoàng vẫn còn
đứng nguyên tại chỗ. Hắn vô cùng tự tin với nó, với tốc độ của nó đối phó với
con Thi Sát của ông già mình là không thành vấn đề.
Hắn đứng trước cửa, nhìn
trân trân với Thi Sát của ông già mình thật lâu. Cuối cùng xác địch được một
chuyện — Mẹ kiếp, Thi Sát của hắn bỏ chạy!
Cho nên, một con Thi Sát có
linh trí cũng không tốt. Có linh thức sẽ có tâm tình vui buồn vân vân… Nếu
như Thi Sát không có linh trí, mặc dù đần một chút, nhưng nó thật sự không biết
sợ nha. Mình chỉ cần chỉ huy nó xông lên trước là được. Nhưng nếu một con Thi
Sát đã có linh trí, nó sẽ không ngu ngốc. Đến ngày nào đó, mình gặp nguy hiểm,
còn chưa kịp chỉ huy nó, vừa quay đầu nhìn lại, khốn kiếp, nó đã chạy rồi, tốc
độ còn nhanh hơn cả mình.
Mặc dù Phàn Phục Thanh đang
bế quan, lại cảm giác được Thi Sát mình nổi lên sát ý trong nháy mắt. Thúy Vi
Sơn không có mấy ai to gan lớn mật dám khiêu chiến với uy nghiêm chưởng môn của
ông ta, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ. Lần này sau khi xuất quan, ông ta
cũng sầm mặt với con ruột của mình. Vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn hung dữ giáo
huấn Phàn Thiếu Hoàng một buổi. Phàn Thiếu Hoàng vẫn như cũ, nghe tai trái ra
tai phải, ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ như ráy tai cho mấy lời giáo huấn đó bay ra
ngoài.
Ngược lại, ông đột nhiên
giận dữ, phát hắn quỳ trước bài vị tổ sư. Phàn Thiếu Hoàng chọc Thi Sát ông già
mình đã bị giáo huấn đến chóng mặt, lại còn xui xẻo bị phạt quỳ trước bài vị tổ
sư. So ra hắn còn phiền muộn hơn cả cha của mình.
Ví thế, sau này cương thi
mắt xanh ở Thúy Vi Sơn cũng rất có cảm giác ưu việt — Nó cảm thấy trong tất cả
Thi Sát, mình là đẹp trai nhất. Mà từ đó về sau Thi Sát của Phàn Phục Thanh mỗi
lần gặp nó đều giơ tay muốn cố gắng ôm lấy nó.
Càng về sau, cương thi mắt
xanh vừa thấy nó giang hai cánh tay ra, liền gào lên rồi quay đầu bỏ chạy.
(1)Theo truyền thuyết Trung
Quốc, giải trãi là con vật đứng đầu trong 5 loại linh thú thuộc bộ kỳ lân. Hình
tượng con giải trãi được thể hiện trên các cổ vật đồng thời Chiến Quốc. Theo
sách Dư phục chí (Yufuzhi) thời Hán, giống thú này có bản tính rất hung hăng,
khi nổi cơn thịnh nộ chúng ăn cả lửa.
Một nhà vô thần luận thời Đông Hán (25 –
220), Vương Sung (27 – 97), trong bộ Luận hành có kể rằng: Cao Giao, một vị
hiền thần đời vua Thuấn, có một con dê một sừng gọi là con giải trãi. Tính con
thú này rất ngay thẳng, nó có thể phân biệt người lành và kẻ ác. Gặp bọn gian
thì nó dùng sừng đâm nhưng không bao giờ chạm đến người hiền.