Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 15: Bệnh lười biếng chữa hoài không hết


Đọc truyện Người Yêu Ơi Đi Nào – Chương 15: Bệnh lười biếng chữa hoài không hết

Lúc đêm xuống, cương thi mắt xanh lại trèo ra
khỏi biển. Lần này Xảo Nhi đã không còn ngạc nhiên, nhanh chóng giúp nó lau
rong biển trên người, thay quần áo sạch sẽ.

Nó định đến bến tàu làm công, lại thấy con cương
thi mắt đỏ kia cũng bò lên, hấp tấp muốn đi theo cương thi mắt xanh.

Xảo Nhi vội vàng cản mắt đỏ lại. Có lẽ bởi vì tu
vi nó không cao, các đốt xương toàn thân mặc dù có thể cử động, nhưng động tác
vẫn hơi quái dị. Ban ngày không biết nó đã đi dạo chơi bao nhiêu chỗ ở đáy
biển, trên người nó xù xì đầy rong rêu, còn khoa trương nhiều hơn cả cương thi
mắt xanh. Cả người nó nhìn như người thực vật, đáng sợ vô cùng.

Xảo Nhi bắt nó lại, lau hết từ đầu đến chân cho
nó. Không ngờ, kể từ lúc đó, cương thi mắt xanh không đi làm, bước đến đấm đá
nó làm nó bỏ chạy.

Ban đầu, Mắt Xanh không có ý muốn dẫn theo Xảo
Nhi đi làm. Nhưng với tình huống trước mắt, con mắt đỏ ở đây nó cũng không yên
lòng, nên lại cõng Xảo Nhi đi theo.

Cương thi mắt đỏ đi theo phía xa xa, bến tàu
nhiều người, nó cũng không dám lộ diện, núp trong bóng tối theo dõi.

Lại vì nó từng hút qua máu của Xảo Nhi, khí chất
trên người không tinh khiết như mắt xanh. Hơn nữa, dễ dàng thu hút sự chú ý của
đám đạo sĩ. Mà tu vi nó còn thấp, không thể thu hơi thở tự nhiên lại. May là
ban đêm cũng không thường xuyên bị đạo sĩ phát hiện.

Trước đây nó thường xuyên chạy trốn tứ phía. Bây
giờ đi theo cương thi mắt xanh, nó đã học được mỗi lần có nguy hiểm lại nhanh
chóng bám sát mắt xanh.

Linh lực của cương thi mắt xanh cao hơn nó rất
nhiều. Cho dù đạo sĩ nghi ngờ là đồng lõa của nó, cũng ngàn lần khẩn trương,
không dám khinh thường. Đương nhiên cũng chuyển hướng tấn công sang mắt xanh.

Vô số lần Xảo Nhi thấy Mắt Xanh nói chuyện với
Mắt Đỏ, lỗ mũi gầm gừ với Mắt Đỏ. Cô không hiểu được nó nói gì, nhưng nhìn theo
cách thức của nó có thể đoán ra — Mẹ kiếp, không muốn chết thì tu luyện cho
tốt đi! Muốn chết thì cũng đừng liên lụy tới ông đây! Sáng nay lại đi chơi nữa,
có không, có không? Sáng hôm qua cũng đi chơi, có không, có không? Ông đây hôm

qua bị thương, hôm nay vẫn chưa lành đó! Mẹ kiếp, một ngày không đi chơi sẽ
chết à, sẽ chết à?!

Cho nên, câu chuyện này nói cho chúng ta biết —
Cái bệnh lười biếng ham chơi của cương thi chữa hoài không hết!

Vào một đêm, hai thi một người lại bị vây giết
nữa. Ban đầu, đối phương lấy mục đích là săn giết cương thi mắt đỏ. Sau đó phát
hiện cương thi mắt xanh, hai cương thi liên thủ lại đánh thắng rất thuận lợi.

Nên đạo sĩ bị thương phải chạy trốn.

Cương thi mắt xanh vẫn vui vẻ cõng Xảo Nhi về
nhà. Xảo Nhi cũng rất sầu lo. Lần này đối phương thua, lần sau e rằng sẽ có
chuẩn bị, muốn thắng nữa, càng khó khăn hơn.

Nhưng cô không biết phải nói thế nào cho cương
thi mắt xanh hiểu — Cũng không thể dạy nó giết người diệt khẩu được.

Cô không nói được tâm trạng mình lúc này thế nào.
Có lẽ làm người, cô thật sự không nên lo cho một con cương thi. Lúc nào thì
chuột lại lo cho rắn chứ?

Nhưng cô lại vô cùng không muốn thấy ngày nào
cương thi mắt xanh cũng bị đạo sĩ đuổi giết. Có lẽ con người vốn là loại động
vật có tình cảm cao, bao giờ cũng đầy mâu thuẫn.

Cô suy tính hồi lâu. Rốt cuộc viết chữ lên tay
của cương thi mắt xanh. Nói cho nó biết, lần sau họ sẽ chuẩn bị đầy đủ, kêu nó
nên cẩn thận.

Nó suy tư hồi lâu, sờ sờ lên bắp chân của cô, ý
như trấn an.

Trong căn nhà nhỏ, cương thi mắt xanh vẫn nấu
nước, chẻ củi, đi bắt cá tôm béo núc bỏ vào chum nước theo thói quen. Cái chum
này cũng do nó khiêng về, để cho Xảo Nhi chứa nước ngọt.

Xong việc, Xảo Nhi lấy quần áo mới may đưa ra cho
nó thử, ghi lại những chỗ cần sửa. Nó cũng cố gắng đứng yên bất động, phối hợp
thử quần áo với cô.


Thật ra nó cũng chẳng thích mấy thứ vải vóc này.
Mỗi khi nó đi xuyên qua rừng cây trên núi, những thứ này sẽ bị móc vào cành
cây, gây ra chướng ngại cho nó.

Nhưng nó vẫn mặc. Thời gian nó đến bến tàu làm
công cũng không ngắn, biết được mấy thứ này là tấm màn che của loài người. Nếu
như không mặc sẽ bị khinh bỉ.

Thế nhưng là tấm màn che này rốt cuộc che được
chỗ nào đây?

Nó không chấp nhận việc loài người thông minh hơn
yêu vật — Bọn họ chỉ là dối trá hơn yêu vật mà thôi.

Sau khi thử xong quần áo, nó ôm Xảo Nhi ngủ trong
quan tài một lát. Đợi đến khi Xảo Nhi ngủ say, sắc trời dần sáng, nó lại từ từ
đứng dậy, rón ra rón rén rời khỏi nhà, đóng cửa kỹ lại.

Lúc nó ở trong nhà cũng không cho phép cương thi
mắt đỏ vào. Nó xem nhà gỗ là ngôi mộ của bản thân, đó là lãnh địa tuyệt đối của
cương thi, không cho phép đồng loại khác tiến vào.

Cương thi mắt đỏ cũng không có tính tự giác,
thỉnh thoảng luôn lấp ló ngó dáo dác, muốn nhìn xem trong “ngôi mộ”
quái dị này rốt cuộc có huyền cơ gì?

Vì thế nó thường xuyên bị đánh, nhưng không có
nhớ lâu.

Mấy ngày tiếp theo trời đã dần ấm, không biết từ
lúc nào mùa xuân đã khoan thai đến gần.

Thường là Xảo Nhi ngủ đến gần trưa mới dậy. Cô
nghĩ đến ban ngày mình vốn rãnh rỗi, nên chuẩn bị đi mua gia cầm về chăn nuôi,
để kiếm ít tiền lẻ. Khi cô viết ý nghĩ này cho cương thi mắt xanh biết, nó cũng
không tỏ vẻ gì. Chỉ có điều tối hôm sau nó lại kết thúc công việc thật sớm. Sau
đó trở về nhà, dựng ván đóng một chuồng gia súc bên cạnh ngôi nhà.


Nó bận rộn liền ba buổi tối. Xảo Nhi rất băn
khoăn, ý định của cô chỉ để kiếm chút đỉnh tiền thôi. Nó không cần phải ngày
ngày làm việc như thế, có dư thời gian cứ chăm chỉ tu luyện là hơn. Trừ việc
này ra, cô không biết mình có thể làm gì cho nó.

Nhưng trên thực tế, tựa như nó cũng không thèm để
ý đến cô làm việc gì. Chỉ dốc hết sức mình làm theo ý tưởng của cô.

Cho nên ngoài nhà gỗ thường xuyên nhìn thấy một
đoàn gà vịt. Thời đó nhân khẩu còn thưa thớt, ngay cả trộm cướp cũng rất ít.

Không phải lúc nào Xảo Nhi cũng đi theo chúng. Cô
để chúng tự kiếm ăn ngoài ghềnh bãi, thỉnh thoảng cũng cho bọn chúng chút ngô
hay khoai.

Đối với cương thi mắt xanh, nuôi gà là chuyện rất
dễ. Nhiều khi nó ôm Xảo Nhi nghỉ ngơi trong quan tài, lúc nào cũng phải luôn
luôn để ý sắc trời bên ngoài. Giờ có gà gáy cũng quá tốt.

Mấy ngày tiếp theo, Xảo Nhi để ý phần lớn dân ở
đây đều trồng dưa hấu. Nên cô cũng khai khẩn một khoảng đất trên sườn núi cạnh
nhà, đợi mưa xuân đến thì gieo mầm.

Khi trận mưa xuân đầu tiên đến, chuyện Xảo Nhi
vẫn luôn lo lắng rốt cuộc đã xảy ra. Sau khi biết được tin tức thường xuyên có
cương thi biết bay lui đến nơi này. Thúy Vi Sơn rất xem trọng, lập tức phái một
đội đệ tử đến đây hàng yêu phục ma. Dẫn đầu là đại đệ tử Phàn Thiếu Cảnh của
trưởng môn Thúy Vi Sơn.

Song phương giao chiến kịch liệt bên rừng cây
cạnh làng chài. Xảo Nhi đi theo cương thi mắt xanh đã lâu, rất nhiều lần thấy
nó tranh đấu với những vật khác, nhưng chưa bao giờ gặp cảnh thảm thiết như
vậy.

Xảo Nhi không biết được thanh kiếm trên tay Phàn
Thiếu Cảnh là gì, nhưng cương thi mắt xanh rất kiêng kỵ nó. Hiện nay thân thể
của Mắt Xanh vốn đã là kim cương bất hoại, thế nhưng lưỡi kiếm này lướt qua,
lại để lại dấu vết cháy sém.

Ánh sáng trong rừng rất u tối, vầng trăng khuyết
lúc ẩn lúc hiện trong tầng mây, sương đêm dày đặc phủ cả cánh rừng.

Xảo Nhi chỉ có thể nhìn thấy dây mực và một ít
bùa phát ra ánh sáng màu vàng kim trên người nó, sau đó tan rã ngay lập tức.
Trong lòng cô hơi hoảng sợ, muốn viết chữ, lại sợ làm phân tán tinh lực của nó.

Đến cuối cùng, cương thi mắt đỏ đã gào khóc loạn
xạ. Cuối cùng cô không nhịn được nữa, kêu nó quay về trong đáy biển.


Thậm chí nó chẳng quan tâm đến việc trả lời cô,
vẫn cõng cô chạy trong đám sương mù, né tránh bùa chú. Gần đến cửa bắc của
trận, phù chú bắt đầu hiện ra ánh sáng vàng kim mãnh liệt. Xảo Nhi đột ngột đưa
tay, kéo lá bùa kia xuống, phù chú lớn nhỏ nắm trong tay cô, thu lại chỉ còn
phân nửa hình dáng khi nãy.

Cô vò lá bùa, ném đi rất xa. Hành động của cương
thi mắt xanh vô cùng nhanh chóng, lập tức thừa dịp này, xông ra ngoài trận, đạp
lên không trung, bỏ chạy mất.

Phàn Thiếu Cảnh không thể đuổi theo nó. Tốc độc
chạy trối chết của cương thi mắt đỏ cũng rất nhanh nên họ cũng không đuổi kịp.
Cũng không biết chạy được bao lâu, ngay cả cương thi mắt đỏ cũng bị bỏ rơi phía
sau, rốt cuộc thì cương thi mắt xanh cũng đã mệt mỏi.

Nó nằm chỏng vó núp dưới đáy thung lũng. Xảo Nhi
ngồi bên cạnh nó, sắc trời quá mờ, cô nhìn không ra thương tích của nó, cũng
không biết phải chăm sóc nó ra sao.

Cô cảm thấy rất đau lòng, vào những lúc quan
trọng cô chẳng làm được gì cho nó.

Cô áp mặt sát lên ngực nó, nó đưa tay vuốt mái
tóc cô thật chậm. Trong thung lũng yên tĩnh, thỉnh thoảng gió đêm thổi mơn trớn
qua cỏ dại, vang lên tiếng sào sạt.

Vầng trăng sáng như chiếc móc câu treo trên bầu
trời xanh thẳm xa xăm. Thế giới này yên lặng giống như không có sinh mạng.

Lần này bị thương nặng, cương thi mắt xanh phải
nghỉ làm việc tại bến tàu năm ngày. Phần lớn thời gian nó cũng sống dưới đáy
biển, đợi đến lúc đêm khuya mới đi ra ngoài ngủ với Xảo Nhi. Đợi đến khi Xảo
Nhi ngủ say thì lập tức rời đi.

Những vết thương kia lành lặn lại như kỳ tích,
không hề để lại sẹo trên người nó. Nhưng trong mỗi giấc mơ của Xảo Nhi, luôn
tái hiện tình cảnh đêm đó trong rừng cây. Phần cuối giấc mơ thấy nó bị kiếm đâm
xuyên tim. Khi cô tỉnh lại tim vẫn còn đập nhanh không dứt.

Mà cương thi mắt đỏ cũng rất ngoan ngoãn. Tựa như
nó cũng bị hiểm cảnh dọa sợ, muốn thay đổi triệt để, làm cương thi một lần nữa.
Cho nên ngày đầu tiên, nó nhịn xuống tính ham chơi lêu lổng. Ngoan ngoãn hút
linh khí dưới đáy biển mười mấy canh giờ. Ngày thứ hai nó hút linh khí mười
canh giờ, sau đó chơi một chút. Ngày thứ ba nó hút linh khí năm canh giờ, ngày
thứ tư nó hút linh khí hai canh giờ, ngày thứ năm…. Tất cả đều trở lại như
cũ, nó tiếp tục chơi bời lêu lổng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.