Đọc truyện Người Yêu Nổi Tiếng Của Trùm Mafia – Chương 2321
Hình trên chỉ là hình ảnh minh họa cậu bé Mạc Thiên Tuấn (Jun) nha. Au lấy ở trên mạng đó.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Chiếc xe vừa tiến vào cửa thì cũng là lúc cô tỉnh dậy. Cô nhanh chóng đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân và ra với gương mặt tươi tỉnh hơn.
Cô sợ, cô rất sợ là bé con của cô sẽ nhìn được gương mặt đau khổ của cô.
Cô định bước xuống nhà thì nghe thấy tiếng của một số người làm.
“Cậu chủ, cậu mới đến và đây là…” dì Trần nhìn vào cậu bé rất giống anh kia mà hỏi.
“Đây là con tôi” anh nói xong quay sang chỗ cậu bé nói “Con giới thiệu đi, con tên là gì?”
“Con tên là Mạc Thiên Tuấn” cậu bé lễ phép giới thiệu.
Cô ở trên nghe được thì giật mình “Cái gì cơ, Mạc Thiên Tuấn sao? Anh ta… anh ta tại sao lại… lại dám đổi tên họ của bé Jun cơ chứ”
“À hóa ra là cậu chủ nhỏ” dì Trần vui vẻ quay ra phía cậu bé nói.
“À cô ấy đâu rồi?” anh vừa dẫn cậu bé đi vào nhà vừa nói.
“Dạ cô chủ vẫn còn ngủ vì hình như mệt quá nên tôi không gọi dậy” một cô giúp việc lên tiếng.
Lúc đó cô nghe thấy nên thôi chẳng cần trốn làm gì cả nên cô bước xuống nhà và nói “Thôi không cần gọi, tôi dậy rồi”
Vừa thấy mẹ từ xa thì cậu bé đã vui sướng chạy ra chỗ mẹ “A mẹ mẹ, con nhớ mẹ quá mẹ có nhớ con không?”
Cô dang tay ôm cậu bé vào lòng và nói “Mẹ nhớ Jun của mẹ quá, vậy bé Jun của mẹ ở một mình có ngoan không?”
“………..” cậu bé không trả lời
“Jun con có nghe mẹ nói gì không vậy?”
“Hazz, mẹ à mẹ đừng gọi con như thế nữa được không, ba bảo từ nay con tên là Mạc Thiên Tuấn rồi” cậu bé thản nhiên trả lời cô và không hề biết cô đang tức giận như thế nào.
“Con nói tên con là gì cơ, Mạc Thiên Tuấn sao? Ai bảo xon như vậy” cô giường như biết là ai nhưng cứ vờ hỏi.
“Dạ là ba ạ” cậu bé chỉ vào anh đang ngồi uống cà phê ở phòng khách.
Cô thả bé xuông đi ra chỗ anh giựt lấy cốc cà phê mà anh đang uống đập thẳng xuống bàn kính tạo ra một tiếng rất to.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn vào cô, ánh mắt rất kiêu kích kiểu như :anh đã đổi tên cho con đấy, em làm gì được anh.
Cô càng nhìn càng bực, chỉ muốn tát cho anh vài phát vào mặt để bõ tức.
“Tại sao anh lại tự tiện đổi tên cho con của tôi” cô gằn giọng nói.
“Các người lui ra, dì Trần dẫn Thiên Tuấn ra ngoài chơi” anh phẩy tay nói.
Sau khi mọi người đi ra ngoài anh mới ung dung nói “Con em thì không phải là con anh sao, việc ba lo lắng hay quan tâm đến con là lẽ đương nhiên”
“Không phải là con anh, và anh không có quyền quan tâm đến thằng bé” cô nói
“Em nói không phải là ý gì hả? Không lẽ em ăn nằm với một người khác sao” anh nhíu mày trêu ghẹo cô.
“Không phải tôi không phải là cái loại người đó” cô hét lên, tại sao anh ta lại có thể nghĩ mình là cái hạng người như anh ta cơ chứ.
“À, thế thì thằng bé là con của anh” anh đứng dậy tiến lại gần chỗ cô.
“Dựa vào đâu mà anh nói như vậy hả?” cô hỏi ngược lại anh
“Dựa vào việc lần đầu của em là anh làm, cả tháng sau vụ lần đầu thì em luôn ở bên anh và cũng là lúc em phát hiện ra mình có thai” anh tiến lại gần hơn, hơi nóng phả vào mặt cô.
“Anh…anh thật là quá đáng lần đầu của tôi thì liên qua gì đến việc này cơ chứ” cô đỏ mặt nói.
“Liên quan chứ, căn cứ vào vụ lần đầu đó thì anh có đủ tư cách gọi em là vợ” anh nhếch miệng tạo ra một nụ cười đẹp.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi-không-phải-vợ-anh! Và sáng nay anh nói sẽ không quấy rầy tôi cơ mà, vậy tại sao ạn lại ở đây”
“Anh nói là anh sẽ không quấy rầy em chứ có phải là không dến đây đâu, có lẽ em không có đủ nhận thức để phân biệt được thế nào là quấy rầy” anh nói rồi xỏ tay vào túi quần và bước đi.
“Anh… anh chê tôi là ngu phải không” cô tức tức đến hộc máu, dám chê cô ngu sao.
Anh quay lại cười “Anh nói là em không đủ nhận thức chứ anh đâu bảo em ngu đâu”
“Anh còn giám trả treo, biến đi”cô thật là tức chết.
Anh đi ra ngoài vườn nơi mà dì Trần đang cho Thiên Tuấn chơi, hôm nay anh quyết định không đi đến công ti nữa mà dành cả ngày cho cậu bé.
Ra đến vườn thì anh thấy cậu bé đang đào đất trồng cây thì anh bất giác nở một nụ cười tươi.
“Cậu chủ, hôm nay cậu không đến công ti ạ” dì Trần thấy anh bước đến thì tò mò hỏi.
“Hôm nay tôi ở đây, bây giờ dì vào nấu cái gì cho cô ấy ăn sáng đi, cả sáng nay cô ấy chưa ăn cái gì” anh ra lệnh
“Ba! Ba ra trồng cây với con đi, cây này con không biết trồng” cậu bé gọi anh và giơ cây dâu tây lên
“Ừ, con đợi ba chút” cởi áo comple ra đưa cho dì Trần mang vào nhà, và xắn tay áo sơmi lên đi về phía cậu bé.
Còn lúc này cô đang ngồi uống trà trong phòng khách mà không khỏi tức. Lúc này dì Trần vào nhìn thấy cô uống trà thì nói “Cô chủ, cô chưa ăn cái gì mà uống trà thì xót ruột lắm, cô vào bếp đi tôi làm cái dì cho cô ăn”
“Dạ thôi ạ, cháu không đói” cô xua tay.
“Không được cậu chủ mà biết thì mắng tôu chết, cô đi vào tôi làm cái gì đó cô ăn” dì Trần dịu dàng nói.
“Vâng, à dì cứ vào trước đi cháu đi gọi thằng bé vào cùng ăn”
Lúc này Thiên Tuấn đã trồng xong mấy cây dâu tây, cậu bé nhìn sang anh và hỏi “Ba này giả dụ con là con mà cà rồng và ba là zombi đi, vậy khi con cắn ba thì ba biến thành ma cà rồng hay con biến thành zombi nhỉ”
“Cái này con hỏi mẹ con”thật ra cái này anh còn bó tay huống chi là cô
“Vậy số 0 trong số la mã viết như thế nào ạ”
“Hỏi mẹ con luôn nha”
“Vậy tại sao bầu trời lại là màu xanh ạ”
Lúc này cô đi ra nghe thấy câu này, nên cô đã nhanh chóng trả lời, ngày trước cô hay đố mấy đứa bạn câu này.
“Con biết không, khi ôzôn lỏng có màu xanh nên bầu trời mới có màu xanh”
“Uầy mẹ giỏi quá” cậu bé giơ ngón tay cái lên
“Chuyện, mẹ của con cơ mà, chẳng giống một ai đó ngu quá à” cô lên mặt.
“Em nói ai ngu cơ” anh kéo cô lại và….
“Á….” một tiếng hét thất thanh….
…….
……….
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Chap này mình giành tặng cho thuhuong_03092002. Với một lời nhắn : Tao viết rồi đó đừng có mà lên lớp càm ràm mỗi câu “Mày ơi ra chap mới đi”