Người Yêu Nhỏ

Chương 22


Đọc truyện Người Yêu Nhỏ – Chương 22

Lưu Đồng nằm bên người Ngu Y Kiệt ôm cậu sờ sờ, cho dù là đã làm xong cũng không quên ăn một bữa đậu hủ. Ngu Y Kiệt đã tắm xong lại ra thêm một tầng đầy mồ hôi, Lưu Đồng ở sau lưng rà qua rà lại, Ngu Y Kiệt đẩy tay của anh ra

“Tonny! Lần sau không được như vậy… Ba mẹ đều ở nhà, bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”

“Tonny nhịn không được… Là… Rất muốn Y Kiệt…”

“Háo sắc…”

“Hì hì, nhưng anh chỉ muốn một mình em… Người khác… anh đều không thích. Y Kiệt, em vừa rồi rất giống mèo con… Thật đáng yêu…”

“Rồi rồi, nếu em là mèo con thì anh chính là sói đói đó, đừng sờ em nữa… Nhanh ngủ đi.”

“Y Kiệt… Rất mềm… Sờ thật thoải mái…”

Ngu Y Kiệt hắng giọng một cái sau đó xoay người làm bộ tức giận, Lưu Đồng ở phía sau dán mặt lên lưng cậu dỗ dành.

“Y kiệt… Không nên tức giận, anh đi ngủ ngay…”

Ngu Y Kiệt nghiêm túc ừ một tiếng, trên thực tế là cố nén cười. Cả người vừa mỏi vừa mệt, cậu thật sự là không còn sức để tâm tình đùa giỡn với Lưu Đồng.

……………………………………………………………………

Sáng sớm, Ngu Y Kiệt miễn cưỡng xua đuổi cơn buồn ngủ, sau đó lấy quần áo của mình mặc vào, sau đó dùng móc treo bộ âu phục của Lưu Đồng lên, tìm một một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở đầu giường cho anh. Ngu Y Kiệt mở cửa thò đầu ra nhìn một chút, không có động tĩnh gì, ba mẹ Lưu Đồng hẳn là vẫn còn ngủ. Cậu lại thụt đầu vào trong, toàn thân đều rất đau nhức, bây giờ chỉ muốn trèo lên giường ngủ tiếp. Y Kiệt nằm xuống bên cạnh Lưu Đồng nhìn anh vẫn đang ngủ say. Lưu Đồng khi ngủ rất ngoan ngoãn. Ngu Y Kiệt vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt anh, lại ở trên môi anh nhẹ hôn một cái. Lưu Đồng kéo Ngu Y Kiệt sát lại gần mình, thanh âm ngái ngủ mang theo lười biếng

“Sớm vậy, Y Kiệt…”


“Tony, mau dậy đi, mặc quần áo vào…”

“Không muốn mặc.”

“Nhanh mặc vào đi, rồi về phòng, bằng không mẹ đi gõ cửa lại không thấy anh đó.”

“… Thật là phiền…”

Lưu Đồng vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, trực tiếp vén chăn xuống giường, Ngu Y Kiệt vội vàng cúi đầu xuống. Lưu Đồng không nhanh không chậm đem quần áo mặc xong, quay đầu lại nhìn thấy Ngu Y Kiệt cả khuôn mặt đỏ bừng. Bình thường anh như cái đứa nhỏ ngốc, lúc thân mật lại là một nam nhân đầy mạnh mẽ, hai mặt này của Lưu Đồng, Ngu Y Kiệt đều trầm mê.

Ngu Y Kiệt cũng xuống giường, đem âu phục đã được treo phẳng phiu lên mắc đưa cho anh:

“Tonny, mang về phòng treo lên nha.”

“Được…”

Lưu Đồng miết miệng về đến phòng, âu phục liền ném qua một bên, sau đó ôm lấy một con Simpson đổ ầm xuống giường đắp chăn ngủ tiếp. Trên phim truyền hình những người yêu nhau luôn bên nhau, quang minh chính đại được mọi người chúc phúc, mà anh cùng Ngu Y Kiệt yêu nhau lại cứ lén lút sợ hãi, tại sao chứ? Mặc dù trong phim cũng có những lúc bị ba mẹ phản đối, hai người cũng khổ sở vất vả nhưng cuối cùng cũng sẽ hạnh phúc bên nhau. Ba mẹ thương anh đến như vậy, Y Kiệt cũng rất tốt, tựa hồ cũng không thể bị ba mẹ phản đối như vậy, điểm này ở trong lòng Lưu Đồng như một cây gai, mặc dù không quá đau nhức, thế nhưng nghĩ tới liền khó chịu.

Mặc dù Lưu Đồng lúc ăn cơm không vui lắm. Nhưng khi nghe mẹ nói một chút về kế hoạch tiếp theo, khóe miệng Lưu Đồng liền có điểm cười, nhưng rất nhanh sau đó lập tức thu vào.

“Tonny, Y Kiệt, Giáng Sinh này cả nhà chúng ta cùng đi chơi đi. Lần này chúng ta sẽ đi Đông Nam Á thưởng thức mùa đông vùng nhiệt đới. Hai đứa thấy sao?”

Ngu Y Kiệt nhìn thoáng qua Lưu đồng, sau đó ngẫm lại thân phận của mình, còn có công việc ở cửa hàng cuối năm cũng tương đối bận bịu, liền uyển chuyển từ chối không đi. Lưu Đồng thấy Ngu Y Kiệt không đi cũng liền lắc đầu, ngày lễ với anh không quan trọng. Quan trọng là cùng Ngu Y Kiệt có thể tự do yêu đương nha.


“Hai đứa không đi thật sự tiếc lắm đó… Hơn nữa lại làm phiền Y Kiệt một mình vất vả chăm sóc cho Tonny. Thật là, không đi thì thôi, đã đi rồi lại muốn đi tiếp… Có chút không kiềm chế được.”

“Không có sao đâu, cô chú đã nhiều năm không được đi chơi vui vẻ rồi, cứ thoải mái tận hưởng đi. Khi nào thì cô chú xuất phát?”

“Đầu tháng 12, lần này trở về chính nhất là mừng sinh nhật Tonny, cũng muốn dẫn nó đi du lịch đâu đó. Tiếc rằng Tonny không thích. Đành phải chờ sau này lại dẫn nó đi sau vậy.”

Lưu Đồng ở một ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khóe miệng nhếch lên bán đứng tất cả cảm xúc của anh. Ngu Y Kiệt liếc qua một cái, Lưu Đồng giật mình. Anh tính toán cái gì cũng đều bị Ngu Y Kiệt nhìn ra, Ngu Y Kiệt trừng mắt, ý là đừng tưởng rằng ba mẹ ra ngoài liền có thể muốn làm gì thì làm.

Ngu Y Kiệt ở trong bếp rửa chén, Lưu Đồng như thường lệ ghé vào cạnh cửa nhìn. Bình thường anh đều là từ phía sau ào tới tập kích Ngu Y Kiệt, nhưng hôm nay ba mẹ ở nhà, muốn ôm cũng không thể ôm, chỉ có thể từ xa nhìn nhìn, thật tội nghiệp. Tuy nhiên hôm nay Lưu Đồng đặc biệt đắc ý, thậm chí có chút vô sỉ, Ngu Y Kiệt rửa chén xong, đi đến đem tay khoác lên trên vai anh, nghiêm khắc nói

“Mau cùng em về phòng đọc sách. Đừng có tưởng em không biết anh đang tính toán cái gì, không có ba mẹ ở nhà cũng đọc sách, viết chữ, còn phải uống thuốc uống thuốc đúng giờ…”

“Y Kiệt thật nhẫn tâm…”

“Hừ, không ngoan là khỏi được thưởng nha.”

Ngu Y Kiệt nói xong liền trưng lên bộ mặt ngạo kiều bước ra ngoài, Lưu Đồng ủ rũ cúi đầu theo sau cậu như trẻ con bị phạt, về phòng ngoan ngoãn đọc sách.

Ba Lưu nhìn thấy Lưu Đồng như vậy cũng không nhịn được khen Ngu Y Kiệt: “Y Kiệt đứa nhỏ này thật tốt. Nếu như cũng là con trai chúng ta thì tốt rồi… Chúng ta cũng không thể chăm sóc Tonny cả đời, nếu như nó có anh chị em thì cũng đỡ lo hơn một chút. Không nghĩ tới hai đứa nó vốn không có quan hệ gì, tình cảm cũng có thể tốt như vậy.”

“Dù sao tiền lương của Y Kiệt cũng không ít, bây giờ đi làm công chức cũng không có giá này đâu. Nhà chúng ta lại còn bao ăn ở, cũng không coi nó như người ngoài. Nhưng mà đứa trẻ tốt như vậy thật không nhiều, Tonny từ ngày có nó cũng tiến bộ rất nhiều, em cảm thấy rất đáng.”

“Ừ, anh cũng cảm thấy… rất đáng… Chỉ là chúng ta cũng có tuổi rồi còn đi chơi nhân dịp Giáng Sinh… Còn để con trai ở nhà, đi chơi hai tháng rồi anh luôn cảm thấy có chút không nỡ.”


“Vậy chúng ta về sớm một chút, qua lễ Giáng Sinh nha… Về rồi anh cứ an tâm lo chuyện công ty, em chăm sóc con trai thật tốt, chờ cho con tốt hơn thì có thể tính đến chuyện hôn nhân đại sự.”

Bà Lưu nói đến chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên ý là muốn tìm vợ cho Lưu Đồng, thế nhưng ba anh không nghĩ như vậy: “Em gấp gáp làm gì, Tonny lại như vậy… Không phải nói con của chúng ta không tốt, nhưng cũng đâu có ai đang yên đang lành đem con gái của mình gả cho một người… bị bệnh chứ. Tonny bây giờ cũng mới cùng ba mẹ bắt đầu trao đổi, với người lạ cũng chỉ có mình Y Kiệt… Nếu thật là có người muốn kết giao, chúng ta cũng nên suy nghĩ một chút. Lỡ mục đích của người ta là vì tiền mà tiếp cần Tonny, chắc chắn sẽ gây tổn thương cho thằng bé.”

“Được, được, em biết rồi. Coi như em làm mẹ nhiều chuyện vậy… Anh mau đặt vé máy bay đi, dịp này nhiều người đi du lịch lắm đấy.”

Mẹ Lưu đối với hôn nhân của Lưu Đồng tạm thời bị ba anh gạt bỏ, một lòng một dạ chuẩn bị đi chơi.

Ba mẹ vừa mới đi xong Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt lại bắt đầu trò mèo vờn chuột, cuối cùng Ngu Y Kiệt vẫn là thở hồng hộc nhận thua. Cậu dựa vào tường thở hổn hển, lập tức bị anh khống chế dưới đáy mắt của mình, bả vai bị anh tóm chặt. Với anh mà nói hết thảy cử động của Ngu Y Kiệt đều dụ hoặc đến không tưởng, lồng ngực phập phòng theo từng nhịp thở gấp, còn có bờ môi hé mở đều…cực kì mê người.

“Y Kiệt… em không thoát được anh…”

Lưu Đồng đem trán tựa lên trán cậu, chuẩn bị triền miên hôn. Đột nhiên điện thoại di động của Ngu Y Kiệt vang lên. Ngu Y Kiệt lấy điện thoại ra nhìn thấy phía trên màn hình là tên Lương Bác Văn, liền bắt máy.

Cậu bên này nghe điện thoại, bên kia vẫn là cùng Lưu Đồng mặt đối mặt, ánh mắt Lưu Đồng bên trong viết đầy chữ bất mãn. Ngu Y Kiệt tránh trái tránh phải muốn trốn, vẫn là bị Lưu Đồng cản lại, đành phải dựa vào tường nói chuyện.

“Alo… Bác Văn…”

“Anh Y Kiệt, anh có đang bận không?”

“A… không có… cậu có chuyện gì?”

“Chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau.”

“Đúng vậy, cũng cả tháng rồi.”

“Em có thể hẹn anh gặp mặt không?”

“Cái này… Có gì đặc biệt lý do sao?”


Lương Bác Văn hẹn gặp khiến Ngu Y Kiệt có chút do dự, dù sao hiện tại cậu ta đang cùng Trần Vũ Thành quen nhau, cuộc gặp này quả thật có chút xấu hổ. Đầu bên kia điện thoại cũng có chút do dự, sau đó Lương Bác Văn mới nói.

“Cũng cuối năm rồi, còn có lễ Giáng Sinh a, vả lại… Sinh nhật của em cũng cùng ngày đó, anh sẽ không vì còn giận Đại sư huynh mà không muốn gặp em chứ.”

“Không có, vậy cậu định thời gian đi, anh và Tonny cùng đến được chứ?”

“Đương nhiên đương nhiên!”

Ngu Y Kiệt còn muốn nói tiếp, nhưng Lưu Đồng thật sự là không còn kiên nhẫn nữa, nhìn dáng vẻ Ngu Y Kiệt nói chuyện, bờ môi mở ra khép lại, trêu chọc trái tim Lưu Đồng. Anh rất đột ngột mà liền hôn lên môi cậu. Ngu Y Kiệt kinh ngạc trừng mắt, không nghĩ Lưu Đồng càng lúc càng lớn mật, lúc cậu nghe điện thoại mà cũng dám đến cưỡng hôn.

Ngu Y Kiệt tay cầm điện thoại thật chặt, một tay còn lại căn bản không thể đẩy Lưu Đồng ra, thanh âm phát ra càng khiến người ta hiểu lầm. Mà hết thảy thanh âm ấy bên kia điện thoại Lương Bác Văn tất cả đều nghe rất rõ ràng, cậu ta nghe được một chút mập mờ còn có tiếng thở dốc. Lương Bác Văn lúng túng cầm di động, tựa hồ không hiểu xảy ra chuyện gì.

Ngu Y Kiệt nhéo một cái lên eo Lưu Đồng, Lưu Đồng bị đau mới buông ra. Ngu Y Kiệt hít thở, nhìn cuộc trò chuyện còn chưa cúp máy, mặt lập tức liền đỏ lên, ấp úng đối với Lương Bác Văn nói

“Bác Văn… Cái kia… anh lúc nào cũng rảnh… thời gian địa điểm cậu cứ quyết định đi…”

“A… được, anh Y Kiêt anh không sao chứ, vừa rồi hình như có chuyện gì đó với anh.”

“Không có gì hết… vậy… Vậy quyết định như vậy đi…”

Ngu Y Kiệt vội vàng cúp điện thoại, sau đó trừng mắt nhìn Lưu Đồng. Cậu quả thật có chút tức giận. Lưu Đồng nhìn thấy trong ánh mắt Ngu Y Kiệt nộ khí bừng bừng, ngoan ngoãn cúi đầu đưa tay nắm lấy tay cậu

“Y Kiệt… anh sai rồi…”

“Biết sai thì lần sau liền nhất định không thể làm như vậy nữa!”

“Ừ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.