Bạn đang đọc Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc: Chương 8
Kết thúc tour du lịch đi Nhật Bản ngắm hoa Anh Đào, Phương Tử Ninh và Lâm Hạo Vũ trở lại Đài Loan.
“Con đã về rồi.” Vừa đến nhà, Phương Tử Ninh lập tức lớn tiếng, chỉ sợ người nhà không biết cô trở lại.
“Về rồi sao, Nhật Bản có đặc sản gì không?”
Mẹ Phương cầm cái nồi; ba Phương cầm tờ báo; Phương Lâm đang gõ bàn phím laptop, tất cả đồng thanh hỏi.
“Anh hai, em biết rõ anh lo lắng cho em, nhưng tay anh luôn gõ bàn phím là có ý gì? Em chưa nghe nói có quốc gia nào lấy việc gõ bàn phím vi tính làm nghi thức chào mừng?” Phương Tử Ninh không hiểu nhìn tay Phương Lâm vẫn đang gõ trên bàn phím.
“Đúng rồi, con trai, nghi thức này ở nước nào, có thể nói ọi người biết để nâng cao kiến thức?” Mẹ Phương cười trêu nói.
“Con. . . . . .” Phương Lâm gãi gãi đầu. Hắn đang viết luận văn tốt nghiệp, nghe tiếng kêu của em gái, trong lòng sốt ruột, nên mang luôn cả laptop ra ngoài, “Con. . . . . . Con đang sửa bàn phím.” Cuối cùng cũng tìm ình một lý do để thoát thân.
“Vậy sao?” mẹ Phương ranh mãnh hỏi.
“Có quà tặng gì không, cho anh xem một chút.” Phương Lâm lớn tiếng hỏi, lẩn tránh sự quan sát của Mẹ Phương.
“Có chứ, đây đây đây, mời xem. . . . . .” Phương tử Ninh lấy ra một bình hoa Anh Đào được ướp lạnh, “Hoa Anh Đào chính hiệu Nhật bản nha, còn tươi nguyên.”
“Thôi! Con cho rằng mọi người đều giống như con, phát sinh tình yêu với Hoa Anh Đào sao?” Cả nhà không có hứng thú tản đi.
Quà tặng chưa đủ tốt sao? Phương tử Ninh nhìn bình hoa Anh Đào không được hoan nghênh trên tay, không phải chứ! Đây là quà tặng tốt nhất rồi.
Hơn nữa cô vẫn là học sinh nha! Làm gì có nhiều tiền mà mua những quà tặng có giá trị.
Thiệt là!
— —— —— —— —— —— —— —— —— ———
Lâm Hạo Vũ chỉ đi Nhật Bản có một tuần, mà văn kiện đợi ký duyệt trên bàn làm việc của hắn chất đống gần như muốn chạm tới nóc nhà. Nhưng dù bận rộn như vậy, hắn vẫn có thói quen dậy sớm đưa Phương Tử Ninh đi học.
Xe vừa dừng trước cửa nhà họ Phương, thì Phương Tử Ninh cũng vừa bước ra. Hắn luôn tính toán thời gian rất chính xác.
“Chào buổi sáng.” Lâm Hạo Vũ dựa vào xe nhìn Phương Tử Ninh nói.
“Chào buổi sáng, anh có khỏe không?” Phương Tử Ninh phát hiện hôm nay Lâm Hạo Vũ rất bơ phờ.
Sao thế nhỉ? Bình thường hắn luôn có vẻ mặt rất phấn chấn nha!
“Không sao.” Lâm Hạo Vũ giúp Tử Ninh cài dây an toàn, cô luôn luôn mơ màng, vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ cài dây an toàn.
“Nếu như anh bận, không cần phải đưa tôi đi học, dù sao trước đây tôi đều tự mình đón xe.” Nhìn hắn có vẻ rất mệt, trong lòng cô dâng lên một tia đau lòng.
“Bài tập về nhà làm tốt chưa?” Lâm Hạo Vũ không trả lời, trái lại còn hỏi cô.
“Cũng không có vấn đề. Đừng lo lắng, có anh trai tôi giúp đỡ.” Phương Tử Ninh cảm thấy băn khoăn trong lòng. Hắn tốn thời gian và tiền bạc đưa cô đi du lịch, lại còn phải lo lắng việc học hành của cô.
“Tìm một nơi để ăn sáng.” Sau đó, Lâm Hạo Vũ dừng xe ở một cửa hiệu ăn sáng bên cạnh trường học.
Vào tiệm ăn sáng, hai người ngồi xuống, Phương Tử Ninh kêu mì thịt bò, mà Lâm Hạo Vũ chỉ gọi một tách cà phê.
“Uống cà phê không tốt cho sức khỏe của anh” Phương Tử Ninh nhìn Lâm Hạo Vũ nói.
“Tôi không có cảm giác ngon miệng.” Lâm Hạo Vũ nhấp một hớp cà phê nói.
“Trên phương diện công việc hay tình cảm?” Phương Tử Ninh hỏi.
Đàn ông nói không có cảm giác ngon miệng, không phải không hài lòng với công việc, thì chính là tình cảm không như ý rồi. Nếu là phụ nữ lại khác, phụ nữ có thể vì giảm cân hoặc vì ra vẻ yểu điệu mà nói không có cảm giác ngon miệng. . . . . Dù sao cũng rất nhiều lý do a! Phương Tử Ninh thật không hiểu, tại sao họ không muốn thưởng thức hương vị của những món ăn ngon nhỉ?
Lâm Hạo Vũ chỉ nhìn cô, không trả lời.
“Trong sách không phải nói, đàn ông ngoại trừ hai phương diện này, không còn có chuyện phiền lòng nào khác sao?” Chẳng lẽ cô nói sai rồi?
Thấy Lâm Hạo Vũ vẫn im lặng, cô không còn cách nào khác, đành cúi đầu thật thấp tiếp tục ăn mì thịt bò của mình.
“Anh thật không muốn thử một chút? Mì thịt bò ở tiệm này rất nổi tiếng.” Yên lặng như vậy làm cô thật sự không chịu nổi, liền tiếp tục mở miệng.
“Không lừa anh, anh thử một miếng đi.” Phương tử Ninh cố gắng trêu chọc để Lâm Hạo Vũ mở miệng, gắp lên một miếng thịt bò đưa tới trước mặt hắn, chờ hắn há miệng.
Lâm Hạo Vũ rất nể tình ăn.
“Tôi không lừa anh, đúng không?” Phương Tử Ninh chờ đợi biểu hiện của hắn.
Lâm Hạo Vũ khẽ cười, gật đầu, coi như cho cô đáp án.
“Chú Dân, thêm một tô mì thịt bò nữa” Phương Tử Ninh nhìn chủ tiệm, lớn tiếng gọi.
Lời của cô, ông chủ đã nghe thấy, bạn học cùng lớp mới vừa bước vào tiệm ăn sáng, cũng nghe thấy, tất cả quay đầu nhìn lại.
Oa! Rất đẹp trai, đẹp trai quá! Tử Ninh câu được anh ta khi nào?
“Tử Ninh.” Bốn bạn học nữ vây quanh cô gọi.
“Là các bạn a! Ngồi đi, hôm nay anh ấy mời khách.” Phương Tử Ninh vừa nói vừa chỉ Lâm Hạo Vũ ngồi đối diện.
“Không giới thiệu cho chúng tôi biết một chút sao?” Một bạn học nói. Bữa sáng tạm thời có thể không ăn, nhưng trai đẹp không thể bỏ qua, huống chi người đàn ông trước mắt này lại là trai đẹp trong tất cả các trai đẹp nha.
“Lâm Hạo Vũ.” Phương tử Ninh giới thiệu ngắn gọn, “các bạn tự giới thiệu mình đi.” nói xong, cô tiếp tục tấn công tô mì thịt bò của mình.
Các nữ sinh ra sức tự giới thiệu mình với Lâm Hạo Vũ. Sở Lâm dùng cùi chỏ hích hích Phương Tử Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Bạn trai của bạn sao?”
“Không phải, chúng tớ chỉ là bạn tốt. Anh ấy đẹp trai, hoàn hảo như thế, làm sao để ý tớ được!” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác khác thường.
“Vậy tất cả mọi người đều có cơ hội à?” Sở Lâm nói, thật không hiểu Tử Ninh, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai như vậy, lại không biết tự mình giữ lấy.
Lâm Hạo Vũ lịch sự đối đáp với mấy nữ sinh kia, có điều, hắn căn bản không nghe được các cô giới thiệu cái gì, hắn chỉ quan tâm đến Phương Tử Ninh.
Mặc dù đã sớm biết rõ, trong cảm nhận của cô hắn chỉ là bạn bè bình thường, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra sự thật đó, vẫn khiến trái tim của hắn rơi xuống đáy vực.
Chờ bốn nữ sinh giới thiệu mình xong, Lâm Hạo Vũ cũng đứng lên, lịch sự nói lời tạm biệt.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian. Các bạn cứ từ từ thưởng thức” Nói xong, tính tiền rời đi, để lại bốn nữ sinh vây quanh Phương Tử Ninh hỏi đủ thứ chuyện.
“Tớ đi trước.” Uống xong ngụm nước cuối cùng, Phương Tử Ninh vội vàng chạy đi.
Nếu không, bốn cô nàng cứ vây lấy cô, làm sao cô chịu được!
— —— —— —— —— —— —— —— —— ——-
Trong lớp học, mọi người hầu như đã về gần hết, chỉ còn lại Phương Tử Ninh chậm rãi thu dọn mấy quyển vở trên bàn.
Cô đợi mọi người về hết rồi mới đi ra, gần đây không thể giải thích được, có rất nhiều người ái mộ theo đuổi làm cô chạy trối chết, ngay cả hội trưởng hội học sinh, Kiến Hi, cũng tiếp cận cô một số lần, phiền muốn chết.
“Tử Ninh, bạn thật may mắn nha! Hai người đàn ông đẹp trai nhất thế kỷ này đều theo đuổi bạn. Nghe nói, bạn đang qua lại với hội trưởng hội học sinh của chúng ta, vậy Lâm Hạo Vũ làm thế nào?” Sở Lâm quan tâm nhất đến vấn đề này.
Buổi sáng, sau khi gặp Lâm Hạo Vũ, cô có thể cảm nhận được tâm tư của hắn, đã bị nha đầu ngốc nghếch tình cảm mơ hồ trước mắt lấy mất, dẫu sao tình ý trong mắt hắn cũng rất rõ ràng.
“Tớ với Hạo Vũ là bạn tốt, hơn nữa tớ cùng Kiến Hi không có qua lại với nhau.” Phương Tử Ninh thu dọn xong cặp sách, chuẩn bị lách người đi.
“Nếu bạn không cần, tặng anh ta cho tớ nha.” Sở Lâm nói.
Kiểu đàn ông đẹp trai, chững chạc như thế, Phương tử Ninh lại không biết phân biệt tốt xấu, không bằng tặng cho Sở Lâm cô là được rồi, cô nhất định sẽ quý trọng.
“Tử Ninh.” Trần Kiến Hi đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cũng làm cho Phương Tử Ninh thành công thoát khỏi sự oanh tạc của Sở Lâm.
“Bạn học Trần” Thấy Trần Kiến Hi, phương Tử Ninh liền muốn chạy.
“Đi cùng xe nha.” Trần Kiến Hi rất chủ động, một tay xách cặp của cô, tay kia kéo cô đi ra ngoài.
“Sở Lâm. . . . . .” Vẻ mặt Phương tử Ninh buồn bã nhìn Sở Lâm, cứ như vậy bị Trần Kiến Hi kéo ra khỏi lớp học.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —
Sáng ngày thứ hai, Phương Tử Ninh vừa bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Trần Kiến Hi đứng đó đợi cô.
“Chào buổi sáng.” Phương Tử Ninh lịch sự hướng tới hắn gật đầu, dù sao cũng trốn không thoát.
“Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon giấc không?” Trần Kiến Hi cầm cặp sách trên tay cô, rồi kéo cô đi đến trạm chờ xe buýt.
“Bình thường.” Phương tử Ninh trả lời.
Thật ra, tối qua cô ngủ không ngon giấc lắm, suy nghĩ tới nát óc cũng không hiểu, tại sao thoáng một cái, mình lập tức trở thành bạn gái Trần Kiến Hi.
Hôm qua bất quá đi cùng hắn về nhà, sau đó hắn liền tuyên bố hắn là bạn trai của cô, thật kỳ lạ!
Phương Tử Ninh đột nhiên cảm thấy có người quan sát cô, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy gì hết. Phương Tử Ninh thầm mắng mình quá đa nghi.
“Lên xe.” Trần Kiến Hi nhắc nhở Phương Tử Ninh.
Phương Tử Ninh lên xe buýt ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chiếc xe đối diện bên đường rất quen thuộc, hình như là của Hạo Vũ, nhưng chưa kịp nhìn rõ, xe buýt đã chạy đi.
Không hiểu tại sao, trong lòng Phương Tử Ninh đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát.
Ngồi trong xe, Lâm Hạo Vũ thu hồi ánh mắt. Hắn nhịn không được lại tới, điều này đã trở thành thói quen của hắn, chỉ tiếc là, có một người đã cùng cô đi học, xem ra thói quen này của hắn cần phải thay đổi lại.
Có lẽ, mong ước của cô nhất định là cần một người có thể giúp cô cầm cặp sách, cùng cô ngồi xe buýt, cùng ăn cơm. Suy cho cùng, bọn họ dù sao cũng cùng tuổi, lại là bạn học, suy nghĩ sẽ giống nhau.
Như vậy, đến tột cùng, trong lòng cô, hắn có vị trí như thế nào?
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —–
Mùa xuân trôi qua, mùa hè lại tới. Trong mấy ngày nay, Trần Kiến Hi đều cùng Phương Tử Ninh đi học, cùng ăn bữa trưa, cùng nhau về nhà, sự việc trải qua một cách tự nhiên, mọi người đều nghĩ rằng bọn họ là một đôi.
Cuộc sống trôi qua một cách bình thường như thế, Phương Tử Ninh thỉnh thoảng cũng nhớ đến Lâm Hạo Vũ. Nhưng kỳ thi tuyển sinh cũng sắp đến, cô không thể lúc nào cũng nhớ hắn, tốt hơn nên học bài cho giỏi, Kiến Hi đã nói, cô và hắn nhất định phải cùng đậu vào đại học T.
Cô cũng không hiểu tại sao tất cả mọi chuyện đều do Trần Kiến Hi quyết định, cô dường như không có lý do để phản đối.
Gần đây cô có xem một số cuốn sách nói về tình yêu, trong sách đều nói tình yêu đầu tiên là ngọt ngào nhất, nhưng tại sao cô cùng Kiến Hi ở chung một chỗ lại không có cảm giác này?
Bọn họ như thế này thật sự là đang yêu sao?