Bạn đang đọc Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc: Chương 22
Sắc trời đã tối, Lâm Hạo Vũ chờ đợi mỏi mòn, nhưng người được chờ vẫn còn chưa trở về.
Điện thoại nhà cô gần như đã bị hắn gọi đến muốn hỏng nhưng cũng không có người nhận, không biết cô đang ở đâu?
Nhớ lại những việc cô đã làm cho hắn trong thời gian qua, có vẻ như, trên con đường tương lai, cũng không phải chỉ có mình hắn đơn độc!
Tuy nhiên, đối với một cô bé luôn mơ hồ trong tình cảm như cô, đến khi nào thì mới có thể nói cho hắn biết, hắn mong đợi ba chữ kia đã rất lâu.
Bóng đêm càng ngày càng dày đặc, Lâm Hạo Vũ cũng càng ngày càng lo lắng.
Không muốn chờ đợi trong vô vọng, Lâm Hạo Vũ cầm chìa khóa xe, quyết định đi ra ngoài tìm cô.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Phương Tử Ninh đang đứng ở ngưỡng cửa, hai cặp mắt nhìn nhau, nhưng không cách nào nhìn thấy được thâm tình trong mắt đối phương.
Những người đang yêu nhau! Luôn luôn chậm chạp giống như một em bé sơ sinh.
“Tại sao không vào?” Lâm Hạo Vũ hỏi Phương Tử Ninh đang đứng ngoài cửa. Chẳng lẽ cô sợ đối mặt với hắn sao?
Phương Tử Ninh cúi đầu vào nhà.
Hiện tại cô đã không còn tâm huyết mạnh mẽ như lúc ban đầu khi tuyên bố sẽ giúp Lâm Hạo Vũ trở về bình thường rồi. Sáng hôm nay, tất cả đều sáng tỏ – sự thực hắn là người đồng tính luyến ái, đã xảy ở trước mắt, cô có cố gắng nữa cũng chỉ uổng công.
Thật ra cô sợ phải đối mặt với hắn một lần nữa, nhưng những lời nói của Sở Lâm lại thắp lên cho cô hy vọng. Nhưng, cô chần chừ trước cửa cả buổi, vẫn không cách nào xác định được là nên hay không nên đi vào đối mặt với hắn.
“Đi đâu thế? Điện thoại cũng tắt máy, em có biết anh rất lo lắng hay không?” Lâm Hạo Vũ đóng cửa lại, ngồi đối diện ở ghế salon nhìn Phương Tử Ninh nhẹ nhàng trách.
“Ai cần anh lo!” Phương Tử Ninh nhìn chìa khóa xe trong tay hắn hét lên giận dữ. Nghĩ đến việc hắn muốn đi ra ngoài tìm tình nhân của hắn, cô liền không ức chế được cảm giác tức giận trong lòng mình.
“Vì anh là người đồng tính luyến ái nên em tức giận?” Lâm Hạo Vũ ngồi trên bàn, đối diện Phương Tử Ninh vừa hỏi, vừa quan sát tỉ mỉ những biểu cảm trên nét mặt của cô.
Hắn thừa nhận mình là người đồng tính luyến ái rồi hả?
“Em muốn đi ngủ, em mệt quá.” Phương Tử Ninh đứng lên muốn đi về giường nằm, mục đích trốn tránh sự thật mà mình không cách nào đối mặt được.
“Tử Ninh, nhìn anh.” Lâm Hạo Vũ ngăn cản Phương Tử Ninh đang cố gắng chạy trốn, ấn vai của cô, bắt cô ngồi trở lại ghế, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô.
Phương Tử Ninh thụ động ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lâm Hạo Vũ.
“Nhìn thấy gì?” Lâm Hạo Vũ dịu dàng hỏi. Tại sao cô luôn không thấy tình cảm của hắn dành cho cô?
“Em thấy hình ảnh của chính em.” Phương Tử Ninh hét to rồi đứng lên, thoát khỏi sự bao vây của Lâm Hạo Vũ, cầm quần áo vào phòng tắm, tiếp tục tránh né hắn.
Đã sớm biết rằng chờ đợi cô lớn lên, là cả một quá trình gian khổ, Lâm Hạo Vũ nhìn bóng lưng của Phương Tử Ninh cười khổ.
Tại sao cô còn lẩn tránh tình cảm của mình?
Hắn đã sớm biết cô rất mơ hồ về chuyện tình cảm rồi mà, thời kỳ khó khăn nhất đã qua, hắn cần gì phải gấp? Lâm Hạo Vũ tự an ủi chính mình.
Nằm trên giường không lâu, Lâm Hạo Vũ thấy Phương Tử Ninh cũng lên giường, nhưng rõ ràng là cô cố tình trốn tránh hắn, bởi vì cô quay lưng về phía hắn, hơn nữa còn nằm sát cạnh giường.
Lâm Hạo Vũ chợt nhớ lại, mình chưa bao giờ biểu lộ rõ tình yêu của mình dành cho cô, hắn cho rằng cô sẽ biết, rồi từ từ cô cũng hiểu. Nhưng, những người bên cạnh hắn ai cũng biết, chỉ có cô lại chẳng biết gì.
Có phải hắn kỳ vọng quá cao rồi không? Đối với cô bé luôn ngốc nghếch trong tình cảm như cô, không biết năm nào tháng nào mới có thể hiểu được tâm sự của hắn?
Hắn gần như đã xác định được tình cảm trong trái tim cô, nhưng chính hắn cũng chưa từng nói ra mấy chữ kia, sao lại chờ đợi cô nói?
Hắn vẫn muốn chờ đợi trong vô vọng sao? Tại sao không trực tiếp nói thẳng cho cô biết tâm ý của mình?
Lâm Hạo Vũ quyết định, ngày mai hắn sẽ nói cho cô biết, hắn yêu cô, cũng xin cô kết hôn với hắn, cùng chung sống với hắn cả đời.
Trong giấc ngủ, cơ thể của Phương Tử Ninh nhích lại gần, Lâm Hạo Vũ ôm cô vào ngực, sau đó ngủ thật say.
— —— —— —— —— —— —— ——
Khi Phương Tử Ninh tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là – cô đã nằm trong vòng tay hắn ngủ từ lúc nào?
Sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô tự nói với mình, hãy từ bỏ đi! Chỉ có điều, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn thì cô lại không ngăn được sự rung động trong trái tim mình.
Nhấc tay của hắn ra, cô rời khỏi giường. Mặc dù cô vẫn khao khát muốn được hắn ôm trong lòng, nhưng, hiện tại hắn lấy tư cách gì để ôm cô? Phương Tử Ninh khổ sở nghĩ, hắn chỉ có thể coi cô như “Chị em” thôi.
Động tác của Phương Tử Ninh khiến Lâm Hạo Vũ tỉnh dậy, hắn lại ôm cô vào trong ngực, mở mắt ra nói: “Chào buổi sáng.”
“Anh là người đồng tính luyến ái, có bị thần kinh không mà ôm em như vậy.” Hiện giờ, Phương Tử Ninh rất ghét sự dịu dàng của hắn.
Trước kia sự dịu dàng của hắn là ưu điểm lớn nhất, bây giờ nhìn thấy hắn cũng dịu dàng như vậy cô lại thấy chán ghét.
Việc hắn dịu dàng cùng với đồng tính luyến ái có liên quan gì chứ? Lúc này, Phương Tử Ninh thật hy vọng hắn có thể mạnh mẽ hơn một chút.
“Tử Ninh, anh yêu em!” Lâm Hạo Vũ chăm chú nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, nói ra tình ý trong lòng, cố ý xem nhẹ sự tức giận của cô.
Hắn đang nói gì? Hắn yêu cô? Cô có nghe lầm hay không, lời nói của Lâm Hạo Vũ cắt đứt mạch suy nghĩ của Phương Tử Ninh, kéo cô trở về hiện tại.
“Anh yêu em, xin em hãy đồng ý gả cho anh.” Lâm Hạo Vũ nhìn nét mặt của cô, biết rằng cô lại không hiểu lời của hắn.
Đúng vậy, hắn muốn lấy cô làm vợ, hắn muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, hắn muốn cô mang họ của hắn, tuyên bố với mọi người cô là của riêng mình hắn.
Hắn biết hắn đang nói gì sao? Ánh mắt Phương Tử Ninh nhìn Lâm Hạo Vũ như nhìn quái vật.
Hắn nói hắn yêu cô, xin cô gả cho hắn? Nếu trước ngày hôm qua hắn nói như vậy, nhất định cô sẽ gật đầu và mừng rỡ như điên, bởi vì cô phát hiện mình cũng yêu hắn. Nhưng bây giờ. . . . . . Cô cảm thấy lời cầu hôn của hắn, có vẻ như giấu đầu hở đuôi.
Lời cầu hôn của hắn phải chăng là để ngăn cản lời đồn đãi? Không, không phải lời đồn đãi, mà là sự thật.
“Tử Ninh.” Lâm Hạo Vũ gọi, sao cô lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy?
“Anh muốn em kết hôn với anh, em có thể hiểu là vì anh muốn chấm dứt những tin đồn về anh, nhưng đừng có nói từ yêu vì nói như vậy là anh đã xúc phạm đến tình yêu thiêng liêng.” Trong một thoáng, Phương Tử Ninh bỗng nhiên lập tức đã trưởng thành.
“Anh không phải đồng tính luyến ái.” Lâm Hạo Vũ nghiêm túc nhắc lại lần thứ nhất.
“Yên tâm, em sẽ không nói với ai, anh không cần lặp đi lặp lại.” Phương Tử Ninh thở dài.
Hắn có cần nói ra không? Như vậy chỉ sẽ làm cô cảm thấy hắn đang tự biện minh ình mà thôi.
“Anh thật sự không phải”
Cái đầu của cô bé này dùng để làm gì? Đường Duyệt lừa gạt mà cô cũng tin, trong khi hắn nói cho cô sự thật, cô lại không tin!
“Em tin anh rồi.” Phương Tử Ninh vỗ vỗ Lâm Hạo Vũ, an ủi hắn, sau đó rời giường đi thay quần áo.
Lâm Hạo Vũ dám lấy đầu của mình ra đảm bảo, tuyệt đối cô không tin tưởng hắn, cô chỉ nói như vậy cho có lệ mà thôi!
Hắn tức giận cầm điện thoại, gọi đến phòng làm việc của Đường Duyệt, tiếp sau đó gào lên: “Đường Duyệt, lăn lên đây cho tôi.”
Đường Duyệt thấy giọng nói của Lâm Hạo Vũ gào lên tức giận, bắt đầu suy xét có nên “lăn” đi lên hay không.
Nghe giọng nói của anh ta, cũng biết anh ta muốn chặt mình ra làm trăm mảnh, nhưng thoát được lúc này, không thoát được cả đời nha! Đường Duyệt vẫn là ngoan ngoãn đi lên tầng trên cùng, lấy hết can đảm gõ cửa.
“Còn chưa lăn vào, muốn tôi ra rước vào hay sao?” Lâm Hạo Vũ ngồi ở trên ghế salon gầm lên.
“Chào buổi sáng.” Đường Duyệt cúi đầu khom lưng đi vào nhìn Lâm Hạo Vũ chào, sau đó còn nói: “Bởi vì tôi ở dưới lầu, cho nên không thể “lăn” lên, chỉ có thể đi lên, không biết tổng giám đốc có gì căn dặn?”, Cho dù sắp chết đến nơi, Đường Duyệt nhất định vẫn không thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ của mình.
“Anh hãy đi thu xếp cục diện rối rắm mà anh đã gây ra cho tôi mau lên.” Lâm Hạo Vũ nhìn thẳng vào Phương Tử Ninh đang đi tới nói.
“Sao anh lại lên đây?” Phương Tử Ninh nhìn thấy Đường Duyệt liền hỏi.
“Anh đặc biệt lên đây giải thích với em về chuyện Hạo Vũ là người đồng tính luyến ái. Thật ra những chuyện đó là do anh bịa đặt ra, xin tha thứ cho sự lừa gạt của anh.” Đường Duyệt nghiêm túc nhìn Phương Tử Ninh nói. Hi vọng cô sẽ tin tưởng, như vậy hắn sẽ được Lâm Hạo Vũ xét xử khoan hồng.
“Không cần nói nữa, khẳng định là anh ấy muốn anh lên đây giải thích?” Phương Tử Ninh chỉ Lâm Hạo Vũ nói.
“Là do lương tâm của anh cảm thấy có lỗi, nên cố ý đi lên gặp em để giải thích sự thật”, Đường Duyệt không dám nhìn Lâm Hạo Vũ, dáng vẻ cúi đầu sám hối.
“Vậy tại sao anh muốn gạt em?”
“Do anh. . . . . .” Đường Duyệt ngừng lại một chút.
Có nên nói thật ra không đây? Hạo Vũ đang ở bên cạnh! Trả lời như thế nào, mới không chọc giận Hạo Vũ.
Phương Tử Ninh trả lời, làm gián đoạn suy nghĩ của hắn: “Em tin rồi.” Phương Tử Ninh phất tay một cái nói. Nhìn Đường Duyệt vẻ mặt khổ sở, cô quyết định nói tin tưởng hắn, tránh cho Hạo Vũ làm khó Đường Duyệt.
Lâm Hạo Vũ và Đường Duyệt cùng lúc nhìn Phương Tử Ninh. Cô tin tưởng nhanh như vậy sao? Nhưng nét mặt của cô rõ ràng vẫn biểu hiện là “Tôi không tin”.
Cô nói tin tưởng, chẳng qua chỉ là nói qua loa với bọn họ?
Cô gái này, thật là hết cách với cô. Nói dối thì cô tin tưởng mười phần, mà nói thật thì cô lại chẳng thèm ngó tới.
“Hạo Vũ, mặc dù anh là người đồng tính luyến ái, nhưng em vẫn đồng ý gả cho anh.” Phương Tử Ninh hít sâu một hơi, sau đó rất nghiêm túc nói cho Lâm Hạo Vũ.
Cô đồng ý gả cho hắn, bởi vì cô yêu hắn, cho nên nguyện ý giúp hắn che giấu sự thực hắn là đồng tính luyến ái.
“Tại sao?” Lâm Hạo Vũ hỏi.
Đáp án mà hắn muốn có phải sắp được nói ra không? Hắn trừng mắt liếc Đường Duyệt, ý bảo hắn có thể cút xéo.
Đường Duyệt vô lại cười một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Bởi vì em không muốn nhìn thấy anh bị người ta khinh bỉ—-Nhưng trước tiên em xin nói cho rõ ràng, sau khi kết hôn, nếu anh muốn đi tìm tình nhân, tốt nhất đừng để cho em thấy là được.” Phương Tử Ninh cảnh cáo trước.
“Ngoại trừ nguyên nhân này, còn có nguyên nhân nào khác không?” Lâm Hạo Vũ truy hỏi đến cùng.
“Anh có đồng ý điều kiện của em hay không?” Phương Tử Ninh hung hăng hỏi, nhằm che dấu tình cảm thật trong lòng mình.
Cô không muốn hắn biết cô thích hắn, bởi vì như vậy sẽ làm cô cảm thấy mệt mỏi và vô cùng khó chịu.
“Hãy tin anh, anh không phải đồng tính luyến ái, hơn nữa anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi.” Lâm Hạo Vũ đi về phía Phương Tử Ninh, vén mái tóc đang rũ xuống che khuất gương mặt cô, hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, nghiêm túc nói.