Bạn đang đọc Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc: Chương 14
Cô bé này hình như có chút hiểu lầm gì đó về hắn! Hà Tử Bình buồn cười nghĩ. Sau đó hắn hết sức biết ý mà rời đi.
Thấy Hà Tử Bình đi ra ngoài, Phương Tử Ninh giận dữ nhìn Lâm Hạo Vũ.
“Anh ở đây làm gì hả?” Cô nhìn lưng Lâm Hạo Vũ, thật rất muốn đánh hắn một trận.
“Tử Bình đang giúp anh mát-xa.” Lâm Hạo Vũ nhìn nét mặt tức giận của Phương Tử Ninh ngơ ngác, không hiểu mình chọc giận cô lúc nào. Bởi vì thức đêm nhiều nên hắn bị đau vai, Tử Bình giúp hắn mát-xa một chút, không hiểu Tử Ninh tức cái gì.
“Ách, ý của em là. . . . . .” Chống lại ánh mắt khó hiểu của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh mới phát hiện cô quên kìm nén cơn giận của mình.
Cô tới là để giúp hắn lấy lại khuyng hướng giới tính bình thường, chứ không phải tới để trách móc hắn a!
“Em giúp anh.” Cô đứng lên, cuộn ống tay áo lại.
“Không cần.” Lâm Hạo Vũ từ chối ý tốt của Phương Tử Ninh, cầm bộ quần áo bên cạnh mặc vào.
Để cô mát-xa, nói không chừng sẽ bị trật khớp xương, hơn nữa, như vậy thì thân mật quá, hắn sợ mình không khống chế được cảm xúc, sẽ gây tổn thương cho cô.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Không sao, cô sẽ tận dụng cả kỳ nghỉ hè này, Phương Tử Ninh tự động viên mình.
“Chuyện gì?” Lâm Hạo Vũ đứng trước mặt cô hỏi, quan sát tỉ mỉ nét mặt của cô, muốn tìm ra một chút manh mối.
“Sở Lâm và bạn học nhờ em mời anh tham gia dạ hội tốt nghiệp vào tuần sau.” Phương Tử Ninh nói một hơi, sau đó nhìn Lâm Hạo Vũ, hi vọng hắn có thể nhanh chóng đồng ý.
Tử Ninh, tại sao không nói là em mời anh? Trong lòng Lâm Hạo Vũ thở dài một hơi.
“Xin lỗi, anh rất bận.” Hắn không đi, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy cô cùng Kiến Hi ở bên nhau, chuyện này khiến hắn không chịu được.
Nếu như Phương Tử Ninh vẫn có chút nghi vấn về việc hắn có đồng tính luyến ái hay không, thì thời điểm này, cô càng thêm khẳng định. Bởi bình thường hắn chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô, thế nhưng lần này hắn lại thẳng thắn từ chối.
“Hạo Vũ, xin anh đấy.” Phương Tử Ninh đứng lên, đôi tay vòng quanh cổ Lâm Hạo Vũ, cơ thể lắc qua lắc lại, nũng nịu nói.
Cô biết cô đang làm gì sao? Tầm mắt Lâm Hạo Vũ lướt qua vẻ mặt mềm mại đang cầu xin của cô, rơi vào chiếc giường lớn sau lưng cô. Cô thật sự yên tâm về hắn sao?
Lâm Hạo Vũ cười khổ, thu hồi tầm mắt, muốn kéo tay Tử Ninh ra, Phương Tử Ninh phát hiện được ý đồ của Lâm Hạo Vũ, không nói không rằng càng ôm chặt lấy hắn không buông.
“Làm ơn, nể mặt em có được hay không?”
Ngăn cách bởi chiếc áo mỏng, hắn gần như bị Phương Tử Ninh không biết trời cao đất rộng này khiêu khích làm cả người như bốc cháy. Bất đắc dĩ, hắn gật đầu một cái.
“Em biết anh tốt với em nhất mà.” Phương Tử Ninh hài lòng, giữ hai má Lâm Hạo Vũ, dùng sức hôn thật mạnh.
Cử chỉ của cô thật đáng yêu, cuối cùng Lâm Hạo Vũ không kìm nén được cảm xúc, giữ cằm cô lại, môi áp lên môi cô rất chuẩn xác, đó là động tác hắn muốn làm với cô nhất vào lúc này
Trằn trọc vuốt ve môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong khoang miệng, dây dưa rồi cuốn lấy đầu lưỡi đang kinh ngạc của cô, đem sự khao khát mấy tháng qua dồn toàn bộ vào nụ hôn này, truyền hết cho cô.
Trong nhất thời, trong đầu Phương Tử Ninh cảm thấy trống rỗng.
Đã rất lâu rồi, Hạo Vũ không có hôn cô, thật hoài niệm! Cô cảm thấy nụ hôn này khác rất nhiều so với nụ hôn trước kia, ngọt ngào khiến cô gần như chết đuối, trái tim không khống chế được đập loạn .
Cô chống tay vào trước ngực Lâm Hạo Vũ, phát hiện nhịp tim hắn cũng đập loạn giống như cô.
Nụ hôn mê đắm khiến cho hai người ngã xuống giường, Lâm Hạo Vũ xoay người ôm Phương Tử Ninh, không muốn Phương Tử Ninh chịu đựng trọng lượng của hắn.
Nụ hôn này làm trái tim hắn sống lại một lần nữa, cô không kháng cự nụ hôn này, hơn nữa còn rất hòa nhập, có lẽ, trong lòng của cô, đã có một vị trí nhất định cho hắn.
Hạo Vũ cảm thấy rất thỏa mãn! Cả người Phương Tử Ninh đang dựa trước ngực hắn, thiết tha đáp lại nụ hôn của hắn.
Cuối cùng, Lâm Hạo Vũ không thể không đẩy nhẹ Phương Tử Ninh ra, đứng dậy đi ra cửa phòng.
Tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình. Bây giờ không phải là lúc, khi cô chưa hiểu rõ tình cảm của mình đặt ở đâu, thì hắn không thể xâm phạm cô.
Nằm ở trên giường, Phương Tử Ninh nhìn bóng lưng của Lâm Hạo Vũ rời đi, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Tại sao hắn lại đồng tính luyến ái? Tại sao hắn không thích phụ nữ? Hắn đồng tính luyến ái nhưng sao vẫn muốn hôn cô? Là vì tình cảnh mập mờ vừa rồi nên tìm lý do để khỏa lấp chăng?
Không được, bất luận thế nào, cô nhất định phải giúp hắn trở về bình thường.
Phương Tử Ninh đứng dậy đi tới giữa phòng, ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Vũ.
“Muốn uống cái gì?” Lâm Hạo Vũ gần như theo phản xạ, ngay lập tức đứng lên, đi về phía tủ lạnh.
Như vậy mà cô còn dính lấy hắn, hắn thật sự muốn đi phòng tắm tắm nước lạnh rồi!
Phương Tử Ninh thấy Lâm Hạo Vũ có vẻ trốn tránh, kêu thầm không ổn. Hắn bắt đầu ghét cô rồi sao? Cô nên làm thế nào để giúp hắn đây?
Lâm Hạo Vũ cầm hai lon coca tới, ngồi đối diện Phương Tử Ninh, mở nắp một lon đưa cho cô, chính mình cũng uống một lon, dựa vào sự mát lạnh của lon nước này hạ thấp nhiệt độ trong cơ thể hắn.
“Hạo Vũ, bất luận như thế nào, em nhất định sẽ giúp anh.” Vẻ mặt Phương Tử Ninh đau xót nhìn Lâm Hạo Vũ, nhất định cô sẽ giúp hắn , bất luận thế nào, cô tuyệt đối không từ bỏ!
“Giúp anh cái gì?” Lâm Hạo Vũ ngơ ngác nhìn Phương Tử Ninh.
Trừ tình cảm ra, hắn đâu còn việc gì cần cô phí tâm? Nhưng, nếu như tình cảm chỉ là thương hại, vậy hắn thà không cần.
“Ách, ý của em là, em có thể chia sẻ một phần công việc với anh, làm một chân chạy vặt, bưng trà, rót nước, đưa văn kiện.” Phương Tử Ninh không nghĩ tới mình sẽ đem những suy nghĩ trong lòng nói ra, vội vàng nói một tràng dài để che giấu, chỉ mong hắn sẽ không nghi ngờ.
Hơn nữa làm như vậy, hàng ngày cô có thể coi chừng hắn, không để cho hắn có cơ hội lạc lối. Phương Tử Ninh cười trộm trong lòng.
“Em thích là được rồi.” Đề nghị của Phương Tử Ninh vừa lúc trùng hợp với ý muốn của Lâm Hạo Vũ, bởi nếu như vậy, ngày ngày hắn có thể nhìn thấy cô, không cần phải chịu đựng sự khổ sở vì nhớ nhung nữa rồi.
“Vậy cứ quyết định thế đi.” Phương Tử Ninh cao hứng nói.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —
Lợi dụng một chút thời gian buổi trưa, Phương Tử Ninh đi ra hiệu sách mua một số cuốn sách hướng dẫn về việc làm thế nào để nam giới khôi phục lại khuynh hướng giới tính bình thường, ông chủ tiệm sách lại giới thiệu mấy quyển tiểu thuyết rất hay cho cô, để cô tham khảo.
Cám ơn ông chủ tốt bụng, Phương Tử Ninh ôm một đống truyện lớn quay về nhà.
Trong nhà không có một người, vùi đầu ở trên giường, Phương Tử Ninh bắt đầu nghiên cứu làm thế nào giúp Lâm Hạo Vũ khôi phục lại giới tính bình thường.
Cái gì? Sắc dụ? Chuyện đó không phải chỉ xảy ra ở những cặp vợ chồng thôi sao?
Thôi kệ, bất luận là dùng phương pháp gì, cô đều muốn thử một lần.
Vì Hạo Vũ, cô có thể làm bất cứ chuyện gì!
Nhưng vừa nghĩ tới cô sẽ trình diễn trước mặt Lâm Hạo Vũ tiết mục kích tình như thế, Phương Tử Ninh không khỏi mặt đỏ tim đập, bắt đầu tưởng tượng. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Phương Tử Ninh cất quyển tiểu thuyết vào ba lô, đeo sau lưng, đi đến Cao ốc Trung Nhật để làm việc.
Nói là đi làm, thật ra mục đích chính chính là đi giám sát Lâm Hạo Vũ.
Cô suôn sẻ đi tới phòng làm việc của Lâm Hạo Vũ, thấy hắn đang nói chuyện điện thoại.
Lâm Hạo Vũ chỉ chỉ cái ghế đối diện, để cô ngồi xuống.
Phương Tử Ninh ngồi nhìn Lâm Hạo Vũ. Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy mà lại đồng tính luyến ái, trời xanh thật không có mắt! Tin tức hắn bị đồng tính luyến ái nếu truyền ra ngoài, không chỉ danh dự của hắn bị tổn thương, sợ rằng còn có thể khiến một đám phụ nữ theo đuổi hắn tan nát cõi lòng!
“Bàn làm việc của em.” Lâm Hạo Vũ chỉ chỉ bàn làm việc phía tủ hồ sơ bên kia, đó là hắn đặc biệt chuẩn bị cho cô.
“Hạo Vũ, em có thể làm gì đây?” Phương Tử Ninh hỏi, không thể cứ như giám thị mà ngồi đây nhìn chòng chọc vào hắn được.
“Em thích làm cái gì thì làm cái đó.” Lâm Hạo Vũ vừa trả lời, vừa vùi đầu vào phê duyệt đống văn kiện trên bàn còn cao hơn cả đầu hắn.
Phương Tử Ninh không quấy rầy Lâm Hạo Vũ nữa, cô lấy tiểu thuyết ra bắt đầu xem.