Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 181: Chứng Trầm Cảm 8


Đọc truyện Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm FULL – Chương 181: Chứng Trầm Cảm 8


Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông một cái thật sâu mới tiếp tục công việc.

Hơn một tiếng sau, đến giờ nghỉ trưa, Văn Nhiên đến trước mặt Mạnh Miên Đông, ôm eo Mạnh Miên Đông, đỡ cậu dậy, nắm tay cậu ra khỏi phòng.

Hồi sáng họ đến sớm nên không gặp nhân viên nào, giờ vừa bước ra ngoài lập tức bị vây quanh.

Hiện tại quy mô công ty chưa lớn, trừ Văn Nhiên và Văn Viêm ra chỉ có chín nhân viên.

Văn Nhiên trước giờ rất tốt tính, vậy nên có người không e dè bàn tán: “Văn tiên sinh, đây là em trai anh à? Em họ nội hay em họ ngoại vậy?”
Văn Nhiên vặn hỏi: “Cô đã từng thấy tôi nắm tay A Viêm chưa?”
Nhân viên lắc đầu: “Chưa.”
“Ngay cả em ruột tôi còn chưa nắm, sao lại nắm tay em họ nội hay em họ ngoại?” Văn Nhiên khó nén vui sướng nói, “Đây là bạn trai tôi.”
Bạn trai gì đó thật sự làm nữ nhân viên tan nát cõi lòng.

Văn Nhiên nói tiếp: “Mọi người mau đi ăn đi, nếu chậm sẽ không còn chỗ nữa.”
—— Công ty nằm trong một tòa cao ốc, tầng cao nhất là nhà ăn công cộng.

Chờ nhóm nhân viên rời đi, anh mới hỏi Mạnh Miên Đông: “Em muốn ăn gì?”
“Em không biết.” Mạnh Miên Đông lại hỏi Văn Nhiên, “Anh muốn ăn gì?”
Văn Nhiên bỗng nhớ gần đây có nhà hàng Việt, đề nghị: “Chúng ta đi ăn món Việt nhé?”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông chưa từng ăn món Việt, lập tức đồng ý.

Nhà hàng Việt ở trong quảng trường cách đó không xa, đi bộ chừng hai mươi phút là tới.

Vì hai người là nam, không ít người ghé mắt nhìn, Mạnh Miên Đông muốn rút tay ra lại bị nắm chặt hơn.

Văn Nhiên kề tai cậu nói: “Đừng để ý ánh mắt người khác, em chỉ cần để ý anh là được.”
Mạnh Miên Đông biết mình không cần phải để ý ánh mắt của người xa lạ, những người đó không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng bị nhiều ánh mắt ghé qua như vậy thật không dễ chịu.

Khi nào mình mới có thể ung dung như Văn Nhiên?
Cậu còn đang tự hỏi, cơ thể đã bị Văn Nhiên lôi vào nhà hàng.

Bọn họ chọn vài món đặc trưng: Cà ri, gỏi cua, nem rán, phở, canh cá chua và rau câu dừa.

Giá cả rất đắt, được cái hương vị rất đậm nét riêng.

Ra khỏi nhà hàng, Mạnh Miên Đông nhỏ giọng nói: “Em đang thất nghiệp, còn bị bệnh, anh phải phát lương cho nhân viên, phải đưa công ty vào quỹ đạo, phải trả tiền mua nhà, những thứ khác cũng phải bỏ tiền, sau này chúng ta đừng đến nhà hàng đắt đỏ như vậy nữa nhé?”
Về sự nghiệp, Văn Nhiên đã có kinh nghiệm ở lần trước, có thể tránh nguy hiểm, không cần phải đi đường vòng, nếu anh dùng hết toàn lực, có thể được niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán ở New York sớm hơn hai năm, huống chi trải qua sinh tử, công ty có được đưa ra thị trường hay không cũng không còn quan trọng, Mạnh Miên Đông mới là quan trọng nhất.

Anh nắm tay Mạnh Miên Đông, nói: “Chỉ cần em thích là được, giá cả không thành vấn đề.”
“Giá cả chính là vấn đề.” Mạnh Miên Đông giáo dục, “Anh không thể ăn xài phung phí như vậy.”
“Được rồi.” Văn Nhiên không tranh cãi với Mạnh Miên Đông nữa, trong lòng thầm tính mỗi ngày nấu canh cho Mạnh Miên Đông ăn.

Trở về văn phòng, anh bắt tay làm việc, mãi cho đến tan tầm.


Tan tầm, anh dẫn Mạnh Miên Đông đến siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn, lại bị Mạnh Miên Đông phê bình một trận.

Về nhà, anh nấu canh củ sen hầm xương.

Hôm sau là canh thịt bò cà chua.

Ngày thứ ba là canh bắp hầm chân giò.

Ngày thứ tư là canh đậu tương.

Ngày thứ năm là canh gà khoai câu kỷ tử.

……!
Vấn đề ở chỗ, anh cho Mạnh Miên Đông ăn một tháng, Mạnh Miên Đông không béo lên tí nào.

Thời gian dần trôi, Mạnh Miên Đông dần trở nên chán ăn.

Cách thời điểm tự sát hai tháng, Mạnh Miên Đông trở nên trì độn, trí nhớ giảm kém, khó tập trung, ũ rũ, uể oải, lo âu, ít nói, tự ti, bi quan…!
Tất cả triệu chứng của trầm cảm nối gót nhau tới, khiến Văn Nhiên trở tay không kịp.

Cách thời điểm tự sát hai tuần, dục vọng cũng giảm sút.

Mạnh Miên Đông không còn đòi hỏi như trước.

Khoái cảm tựa như thoát khỏi thân thể Mạnh Miên Đông.

Văn Nhiên không biết làm sao giúp Mạnh Miên Đông, chỉ biết mỗi ngày nấu cơm, trông chừng Mạnh Miên Đông uống thuốc, cùng Mạnh Miên Đông đi rèn luyện và mang Mạnh Miên Đông đến bệnh viện đúng hẹn.

Anh sâu sắc nhận thấy sự bất lực của mình.

Anh sợ mất Mạnh Miên Đông lần nữa, giao toàn bộ công việc của mình cho Văn Viêm, ở bên Miên Đông của anh một tấc không rời.

Càng gần ngày 17 tháng 1, anh càng nôn nóng bất an.

Để phòng ngừa Mạnh Miên Đông tự sát, mỗi lần anh dùng xong dao hoa quả và dao phay sẽ khóa lại, các vũ khí sắc bén khác cũng bị giấu đi, thậm chí anh còn lắp cửa sổ chống trộm trong phòng, đổi luôn chìa khóa rồi giấu trong người.

Hành vi của anh không khác gì giam cầm Mạnh Miên Đông, song anh không biết làm gì khác.

Mạnh Miên Đông không phản kháng, tuy cậu chưa từng nói với Văn Nhiên, nhưng quả thật thỉnh thoảng cậu sẽ có xúc động tự sát, bị Văn Nhiên giam cầm cũng không tệ.

Cậu không muốn rời xa Văn Nhiên, cậu muốn mãi mãi ở bên Văn Nhiên.

Bước vào tháng 1, Văn Nhiên cảm thấy mình cũng trầm cảm, bệnh trạng còn nghiêm trọng hơn Mạnh Miên Đông.


Chỉ cần tỉnh lại, anh sẽ nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông, chất lượng giấc ngủ luôn tốt đẹp cũng biến mất, anh thường bị ác mộng làm bừng tỉnh, trong ác mộng, Mạnh Miên Đông chết thảm vì nhiều phương pháp khác nhau, cả người đầy máu.

Thể trọng Mạnh Miên Đông từ từ giảm sút, thể trọng Văn Nhiên còn giảm nhanh hơn Mạnh Miên Đông.

Ngày 13 tháng 1, ăn trưa xong, Mạnh Miên Đông nói: “Chúng ta chia tay đi, em không thể liên lụy anh nữa.”
Văn Nhiên bắt cổ tay Mạnh Miên Đông, không đồng ý: “Anh không đồng ý.”
Mạnh Miên Đông thở dài: “Cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ bị em tra tấn đến chết.”
Văn Nhiên không quan tâm: “Dù anh chết cũng tuyệt đối không buông tay em.”
Nói không cảm động là giả, nhưng Mạnh Miên Đông không nỡ nhìn thấy Văn Nhiên tiếp tục như vậy, cậu nhẫn tâm rút tay ra, lặp lại: “Chúng ta chia tay đi.”
Văn Nhiên giật môi, chưa lên tiếng, Mạnh Miên Đông lại cất giọng: “Đưa chìa khóa cho em.”
“Không.” Văn Nhiên đứng dậy, quét sạch đồ ăn trên bàn, dùng sức áp Mạnh Miên Đông lên bàn ăn, thô lỗ xông vào.

Mạnh Miên Đông không phản kháng, chết lặng nhìn Văn Nhiên: “Chúng ta chia tay đi.”
Văn Nhiên bỗng nhiên bật khóc, duỗi tay bịt miệng Mạnh Miên Đông.

Nước mắt Văn Nhiên rơi trên mặt Mạnh Miên Đông, bỏng rát vô tận, cậu chưa từng thấy Văn Nhiên thế này, đau lòng không thôi, nhưng thân thể đã mất đi năng lực cảm nhận, rõ ràng không lâu trước đó, cậu còn rất thích được Văn Nhiên ôm.

Vì trầm cảm chăng?
Sao cậu lại mắc một căn bệnh tai quái như vậy, thà mắc ung thư thời kỳ cuối còn sảng khoái hơn.

Nếu cậu chết vì ung thư thời kỳ cuối, chắc Văn Nhiên sẽ không chịu khổ nhiều như thế.

Cậu duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Văn Nhiên, do bị Văn Nhiên bịt miệng mà âm thanh ồ ồ: “Em không nhắc đến chia tay nữa, xin lỗi.”
Văn Nhiên vui sướng buông Mạnh Miên Đông ra, lại hỏi: “Làm thế nào mới làm em có cảm giác?”
Mạnh Miên Đông biết mình không thể có cảm giác mà vẫn nói: “Ôm em lên giường đi, bàn ăn cứng quá.”
Văn Nhiên lập tức ôm Mạnh Miên Đông về giường, Mạnh Miên Đông cố gắng tỏ vẻ vô cùng thoải mái nhưng kỹ thuật diễn vụng về đến nỗi Văn Nhiên liếc một cái là nhìn ra, chẳng qua anh không muốn vạch trần.

Vạch trần hiện thực tàn khốc đối với ai cũng không có lợi gì.

Khi mọi chuyện kết thúc trong vội vàng, Văn Nhiên mới phát hiện Mạnh Miên Đông chảy máu, là lỗi của anh.

Anh run giọng hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Mạnh Miên Đông không nói dối, đúng là cậu không đau, thân thể như không còn là của mình, trì độn đến đáng sợ.

—— Vậy mà không hiểu sao thi thoảng cậu thấy chỗ nào cũng đau, đau đầu, đau tim, đau dạ dày…!
Văn Nhiên cầm thuốc trị thương thoa cho Mạnh Miên Đông, cầm khăn lau cho Mạnh Miên Đông rồi đi tắm, sau đó quay về bên cạnh Mạnh Miên Đông.

Hai người đều ngủ không được, không có ai lên tiếng, gần như mở to mắt tới hừng đông, trong lúc đó Văn Nhiên đi nấu canh đậu hủ thịt heo làm bữa tối.

Đã là ngày 14 tháng 1.

Văn Nhiên rời giường làm cơm nắm cá hồi và súp miso xong, đi đánh thức Mạnh Miên Đông.


Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn rời giường, động tác rửa mặt rất chậm chạp, giống như phim slow motion.

Mạnh Miên Đông không muốn ăn, không biết là do trầm cảm hay do tác dụng phụ của thuốc.

Cậu miễn cưỡng ăn cơm nắm cá hồi và súp miso, sau đó nhanh chóng uống thuốc.

Paroxetine, Sertraline, Fluoxetine, Citalopram, Fluvoxamine, Duloxetine…!
Sau khi nuốt xuống, dạ dày cậu bắt đầu lộn nhào.

Cậu chịu đựng cảm giác nôn mửa, một tiếng sau chịu không nỗi nữa mới chạy đi nôn.

Cậu vọt vào buồng vệ sinh, quỳ gối trước bồn cầu, nôn hết thức ăn ra.

Đương lúc cậu cho rằng mình đã nôn hết rồi, vừa đứng lên, cơn buồn nôn lại kéo tới.

Văn Nhiên nhìn vẻ mặt khổ sở của Mạnh Miên Đông, cũng quỳ gối trước bồn cầu, duỗi tay ôm chặt Mạnh Miên Đông từ phía sau, nói: “Miên Đông, cố gắng lên, đừng rời xa anh.”
Giọng Văn Nhiên mang theo nức nở, Văn Nhiên đã sớm nhìn ra cậu có ý muốn tự sát?
Cậu biết tự sát là rất ích kỷ, vô cùng có lỗi với Văn Nhiên, vô cùng có lỗi với viện trưởng nuôi nấng cậu, vô cùng có lỗi với công sức học hành…!
Dẫu vậy, có vài khoảnh khắc cậu cảm thấy mình không chịu nỗi đau đớn, tử vong mới là giải thoát.

Nếu cậu tự sát, không phải cậu thua sao?
Cậu không phải là người không dễ chịu thua như vậy.

Cậu quay đầu nhìn Văn Nhiên: “Em chưa từng có ý muốn rời xa anh.”
——Lần trước em không do dự rời xa anh.

Văn Nhiên muốn tin tưởng Mạnh Miên Đông, chỉ là anh biết lời của Mạnh Miên Đông không đáng tin.

Một sự thật cực kỳ tàn nhẫn.

Anh bình tĩnh đỡ Mạnh Miên Đông dậy, rót một ly nước cho Mạnh Miên Đông súc miệng.

Chỉ một đêm dường như Mạnh Miên Đông lại gầy một vòng.

Tim anh như bị dao cắt, cười nói: “Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi.”
Vận động là điều không thể thiếu trong điều trị trầm cảm, vậy nên ngày nào họ cũng tản bộ một lần.

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên mở cửa, lại nhìn Văn Nhiên khóa cửa, bỏ chìa khóa vào trong túi.

Văn Nhiên nhận ra tầm mắt của Mạnh Miên Đông, nhắc nhở: “Em nhớ vừa rồi em hứa gì không?”
“Ừm, em nhớ.” Mạnh Miên Đông gật đầu, bị Văn Nhiên nắm tay dẫn đi.

Văn Nhiên lái xe chở Mạnh Miên Đông đến một vườn trái cây gần đây.

Mạnh Miên Đông nhìn cây cỏ héo úa hai bên đường lát đá, cảm thấy mình cũng giống như chúng.

Đi sâu vào trong, từng cụm từng cụm hoa mai ánh vào mắt cậu, vườn cây đang tổ chức triển lãm hoa mai, có khoảng chừng một trăm loại khác nhau.

Hoa mai có khả năng chịu rét, có khả năng nở trong tuyết, cậu không muốn thua kém hoa mai, nhất thời dấy lên ý chí chiến đấu.

Ý chí chiến đấu không duy trì được bao lâu, trên đường về nhà, cậu lại sinh ra ý niệm muốn nhảy ra cửa sổ.


Xe hai người đang chạy trên đường lớn, hai bên đều là xe, cách đèn đỏ rất xa nên không giảm tốc.

Chỉ cần cậu nhảy ra cửa sổ, cậu sẽ thuận lợi bị cán chết.

Tuy tử trạng không đẹp nhưng có thể giải thoát là được.

Cậu sợ hãi, vội ngăn ý niệm của mình, nghiêng đầu nhìn Văn Nhiên.

Văn Nhiên ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Miên Đông.”
Mạnh Miên Đông thấp giọng nói: “Em chỉ muốn nhìn anh một chút.”
“Ừm.” Tới đèn đỏ, Văn Nhiên dừng xe, nói, “Miên Đông, trưa em muốn ăn gì?”
“Em không biết mình muốn ăn gì, em không muốn ăn.” Mạnh Miên Đông mê man, “Văn Nhiên, sao trên đời này lại tồn tại bệnh trầm cảm?”
“Vì để anh quý trọng em hơn.” Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông, hôn một cái lên mặt Mạnh Miên Đông, “Nấu cháo ăn nhé?”
Mạnh Miên Đông không có ý kiến, nắm chặt tay Văn Nhiên, đèn xanh bật lên mới buông tay Văn Nhiên ra.

Về nhà, Văn Nhiên đi cháo gà khoai mỡ.

Mạnh Miên Đông ăn từng ngụm từng ngụm, sau đó được Văn Nhiên ôm đi ngủ.

Chỉ hơn một tiếng sau, Mạnh Miên Đông tỉnh lại.

Cậu không mở mắt ra, ép mình tiếp tục ngủ.

Tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh hơn ba tiếng, lúc cậu rời giường, trời đã sắp tối.

Văn Nhiên làm salad cá ngừ sốt bơ, ức gà chiên và mì udon hải sản.

Anh ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông, hỏi: “Ngày mai chúng ta đi nhà sách nhé?”
Tâm trạng bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm luân phiên thay đổi, ngày nặng đêm nhẹ, buổi chiều hoặc chạng vạng bắt đầu chuyển biến tốt.

Mạnh Miên Đông chuyển biến tốt lúc chạng vạng, cậu ăn salad cá ngừ sốt bơ, mỉm cười: “Được, em rất thích đến nhà sách, hơn nữa…”
Cậu xấu hổ nói: “Hơn nữa, anh nhất kiến chung tình với em khi em băng qua đường đến hiệu sách, nếu ngày đó em không đến hiệu sách, có lẽ chúng ta sẽ không thể trở thành người yêu nhỉ?”
Văn Nhiên hơi thả lỏng, sờ mặt Mạnh Miên Đông: “Mặc kệ ngày đó em có đến hiệu sách không, anh cũng sẽ tìm được em trong biển người mênh mông, nhất định sẽ nhất kiến chung tình với em.”
Mạnh Miên Đông hơi đỏ mặt, mời mọc: “Ăn xong, chúng ta làm tình nhé?”
Mạnh Miên Đông đã lâu không cầu hoan, Văn Nhiên mừng rỡ nói: “Ừm.”
Đáng tiếc khoái cảm vẫn không tìm đến Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông vòng tay ôm cổ Văn Nhiên, nói: “Làm thêm một lần nữa.”
Nếu hai bên đều không có khoái cảm, còn không bằng không làm, vì không có ý nghĩa gì.

Văn Nhiên vô thức muốn từ chối, nhưng vẫn ôm ấp hy vọng, làm lần thứ hai.

Lần thứ hai, Mạnh Miên Đông thật vất vả mới cảm nhận được chút khoái cảm vụn vặt.

Ôm Mạnh Miên Đông đi tắm xong, Văn Nhiên mới nhớ tới chưa đi tản bộ, nhưng có lẽ Mạnh Miên Đông đã rất mệt mỏi rồi.

Anh hôn trán Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, ngủ ngon.”
Có lẽ do tăng thêm liều thuốc, cũng có lẽ bị Văn Nhiên làm hai lần, một Mạnh Miên Đông ngủ rất ngon.

Khi cậu ngủ dậy đã là sáng 15 tháng 1.

Ngày 15 tháng 1 không có sóng gió trôi qua, ngày 16 tháng 1 trôi qua chính là 17 tháng 1.
Hết chương 178.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.