Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc

Chương 24.2


Đọc truyện Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc – Chương 24.2

Khóe môi Cù Bộ
Ung nhếch lên nụ cười thản nhiên. Mới xa nhau một ngày thôi. . . . . .
tính toán chi li thì vẫn chưa tới mười giờ, nhưng hiện tại trong đầu anh đều là bóng dáng của Vũ Viên, chưa tới năm giờ chiều, anh đã cầm cặp
tài liệu tan ca sớm.

“Jessica. . . . . .” Nhìn bóng lưng giống nhau Cù Bộ Ung mở miệng gọi.

“Bộ Ung, anh về rồi à?”

Ngồi ở trên ghế sa lon Vũ Tiệp hưng phấn đứng lên, ngắm nhìn một thân tây trang thẳng thớm của Cù Bộ Ung.

Anh có thể nói là hoàn toàn phục hồi như cũ! Anh đi không có gì khác biệt
so với người bình thường rồi, thậm chí so với trước kia anh càng thêm
tỏa sáng hơn.

Cô lại một lần nữa thấy may mắn khi đổi lại thân phận, nếu không không biết Vũ Viên sẽ độc chiếm may mắn này bao lâu nữa.

Cô nhào tới, nâng đôi tay siết vòng qua cổ anh.

Khi mùi nước hoa gay mũi xông tới, Cù Bộ Ung trong nháy mắt đã ngây ngẩn cả người.

Tay anh kéo cô ra, nhìn vào gương mặt giống hệt nhau kia.

“Cô. . . . . .”

“Bộ Ung, ai nha. . . . . . Anh làm sao thế? Sao anh lại kéo người ta như
vậy?” Cô nũng nịu nói. Trước kia anh không đối xử với cô như vậy, sao
bây giờ lại giống như biến thành người khác rồi?

Không phải! Cô không phải là Jessica! Mặc dù là cùng khuân mặt, cùng kiểu tóc, cùng cách ăn mặc, nhưng đó không phải cô!

Jessica sẽ không dễ dàng biểu hiện ra sự nhiệt tình của cô, cô luôn rất xấu hổ, hơn nữa trên người cô cũng sẽ không có mùi nước hoa nồng như vậy, anh
có thể xác định người trước mặt anh. . . . . . không phải cô!


“Cô ấy đâu? Cô ấy đâu?”. Cặp mắt anh cơ hồ muốn bốc lửa.

“Ưm hừm! Anh kéo tay em làm cho em đau quá a! Buông em ra á. . .. . .” Vũ Tiệp vỗ tay Cù Bộ Ung, “Anh nói ai à nha?”

“Jessica!” Anh nóng nảy hỏi.

“Em là Jessica! Em đang ở đây không phải sao?”

” Cô không phải!” Anh lạnh lùng nói, “Cô không phải là cô ấy, Dù hình dáng giống nhau, cô cũng không phải là cô ấy!”

“Ai chứ? Bộ Ung, Anh bị tai nạn xe, bị đụng hỏng đầu rồi sao? Anh rốt cuộc đang nói người nào chứ?”

Cô giả bộ, biết rõ người Cù Bộ Ung nói là Vũ Viên, nhưng cô vẫn làm ra vẻ không hiểu, “Vẫn là em luôn ở cạnh anh mà!”

“Cô nói láo.”

Thế nào? Cô coi hắn như con nít ba tuổi ranh sao? Còn muốn lừa hắn!

Hắn ghét nhất người dám lừa hắn, mà cô lại nhiều lần đem hắn ra đùa dỡn.

“Cái gì nói láo chứ, em không có!” Thần sắc Vũ Tiệp có chút không được tự nhiên, “Em vốn chính là em, em là Vũ Tiệp.”

“Tốt, rất tốt, nếu như cô nói cô là Vũ Tiệp, vậy tôi phải cùng cô thảo luận
một chút về chị gái song sinh của cô. . . . . . Vũ Viên.”

Vũ Tiệp nghe được lời của Cù Bộ Ung, mặt nửa xanh nửa trắng.

“Cô ta nói cho anh chúng em là hai người, có đúng không?” Cô hầm hừ. Tại
sao có thể như vậy? Vũ Viên tại sao có thể làm sai ước định của bọn họ!

“Cô cũng thừa nhận các cô là hai người đúng không? Cô ấy đâu? Tại sao lại
muốn đổi trở lại rồi hả? Cô không phải là chê tôi tàn phế hay sao?”


“Không phải! Anh vốn là của em, là cô ta độc chiếm tất cả của em!” Vũ Tiệp hầm hừ.

“Cùng em qua lại, người trong lòng anh là em. . . . . . Không phải Vũ Viên,
nếu là của em, đổi trở lại vốn là quyền lợi của em rồi.”

“Cô sai rồi, người tôi thích là người ở lên mạng dùng tên giả Jessica, không phải cô!” Hắn đanh giọng nói.

“Không phải! ?” Cô lớn tiếng kêu lên.

“Làm sao có thể không phải! ? Người anh yêu chính là em, tấm hình kia chính
là em! Đó là hình của em. . . . . . Không phải Vũ Viên, cho nên những
thứ này tất cả đều là của em.”

Nghe được lời nói của Vũ Tiệp Cù
Bộ Ung lắc đầu một cái, “Tôi thích chính là người có thể cùng tôi nói
chuyện trên trời dưới đất, không giống cô một con người nông cạn, chỉ
biết đi dạo phố, mua hàng hiệu.”

“Không sao cả, dù sao em và cô
ta cũng giống nhau , chúng em là sinh đôi a!” Vũ Tiệp cưỡng bách mình hé nụ cười, khổng để cho Cù Bộ Ung xoay người rời đi.

“Cùng cô qua
lại, trong lòng tôi sớm đã nghi ngờ, mà nhiều chuyện liên tiếp xảy ra,
càng làm cho tôi xác định các cô căn bản là hai người bất đồng, ngay từ
đầu tôi yêu chính là Vũ Viên mà không phải cô!” Cho nên hắn mới có nhiều nghi ngờ như vậy.

“Bây giờ anh nói những lời này là có ý gì?”
Lòng của cô lạnh đi phân nữa, “Vũ Viên có gì tốt ? cô ta trông vừa cứng
nhắc lại mang dáng vẻ già dặn, cô ta sao có thể so với em chứ!”

“Cô ấy là chị gái của cô, sao cô có thể nói cô ấy như vậy?” Cù Bộ Ung tức giận quát.


“Hơn nữa khi cô nói cô ấy như vậy, cô cũng đã bại bởi cô ấy.”

“Không phải, Vũ Viên có thể làm, em cũng vậy. . . . . . Cù Bộ Ung người cùng
anh đính hôn là em.” Đã đến tình trạng này rồi, cô càng muốn bắt được Cù Bộ Ung.

“Vậy thì sao? Cô đã độc chiếm những thứ này không phải
sao? Người tôi biết đầu tiên là Jessica!” Hắn cường điều .”Người tôi yêu là cô ấy”.

“Được lắm!” Cô cười, “Đừng nói toàn những lời hay ho
như thế, nếu sớm cảm thấy em không giống người anh biết trên mạng, vì
sao còn phải cùng em đính hôn, kết hôn chứ? Không phải là tham luyến sắc đẹp của em sao?”

“Tôi chỉ là nghi ngờ, thời điểm tôi xảy ra tai
nạn, tôi tự giận mình . . . . . .” Ánh mắt của hắn nhất thời trở nên
thâm thúy rất nhiều.

“Chẳng qua hiện tại tôi thật cảm kích trận
tai nạn xe cộ kia, để cho tôi gặp được Jessica chân chính, để cho tôi
cùng với cô ấy thật sự gặp gỡ, nếu không phải là cô cưỡng bách trao đổi
thân phận, thì thật lâu về sau hoặc tôi cưới cô rồi mới có thể phát hiện chân tướng của sự thật, mà khi đó. . . . . . Cũng đã không còn kịp
rồi.”

” Cù Bộ Ung, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Từ hôn đi! Cô không phải là người tôi yêu, tôi yêu Vũ Viên.”

Hắn đem cánh tay đang ôm chặt của Vũ Tiệp đẩy ra.

“Không, không, em không đồng ý từ hôn, em tuyệt đối không đồng ý từ hôn. . . . . . em cái gì cũng không có, em hiện tại chỉ có anh mà thôi, người anh
yêu là em. . . . . . Gương mặt của em, thân thể của em. . . . . . Anh
yêu em mới đúng! Đàn ông mà, ai chẳng yêu thân thể phụ nữ chứ?”

Vũ Tiệp phóng đãng kéo tay Cù Bộ Ung ở trên người của cô vuốt ve.

“Dù sao em và cô ta đều có khuân mặt giống nhau, nếu như anh quả thật thích Vũ Viên cũng không sao, khi ở trên giường anh cứ đem em trở thành cô ta cũng được!

Hai người đã phát sinh quan hệ rồi chứ? Em mới xem
qua phòng ở của hai người, hai người lúc trước như thế nào em không quan tâm, nhưng em có thể bảo đảm, em nhất định có thể làm tốt hơn Vũ Viên. . . . . .”


Nhìn thấy Cù Bộ Ung không chút cử động, Vũ Tiệp cởi toàn bộ quần áo đứng trước mặt Cù Bộ Ung.

“Em đẹp chứ? A. . . . . . Anh cũng muốn em đi?”

Trước đây cùng Cù Bộ Ung qua lại, cô và anh cũng chưa có tiếp xúc da thịt,
trước mặt cô Cù Bộ Ung biểu hiện như một vị thánh nhân.

“Đừng nói dối, anh muốn chứ?”

“Cô. . . . . . Thật làm người ta cảm thấy ghê tởm.” Cù Bộ Ung nói, “Tôi thấy Vũ Viên có người em gái như cô thật là không đáng.” Hắn nhặt y phục
trên mặt đất, nhét vào tay Vũ Tiệp.

“Vũ Viên đâu? Tôi muốn gặp cô ấy!”

Vũ Tiệp bị đả kích quá lớn, cả người ngồi sững trên mặt đất.

“Anh chỉ yêu Vũ Viên sao? Chúng tôi gần như là cùng một người a!” Cô kêu gào .

“Không phải, cô là cô, cô ấy là cô ấy, cho dù là song sinh, cũng là hai người
bất đồng, tôi yêu là sự tinh khiết, yên tĩnh như Bách Hợp của Vũ Viên,
mà cô. . . . . . Quá nhiều dục vọng, hơn nữa cũng không thích hợp với
tôi.”

Vũ Tiệp gào khóc, “Tốt. . . . . . được lắm, các người ai
cũng đều như vậy. . . . . .” Ha ha ha. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Cô
không biết là đang cười hay là đang khóc nữa.

“Có bản lãnh. . . . . . anh. . . . . . Anh tự đi tìm đi. . . . . . Chị ta đã dọn ra khỏi
nhà rồi. . . . . . Đi tìm đi a. . . . . . Toàn bộ các người đều phản bội ta. . . . . . Các người cướp đi hạnh phúc của ta. . . . . .”

“Hạnh phúc là phải dựa vào chính mình tạo ra, không phải là người khác mang
lại cho cô!” Cù Bộ Ung để mặc Vũ Tiệp đang khóc lóc, cầm chìa khóa xe
liền ra cửa.

“Hạnh phúc là dựa vào chính mình tạo ra. . . . . .”
Vũ Tiệp lẩm bẩm, “Không đúng, không đúng. . . . . . Đây là của tôi! Là
của tôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.