Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc

Chương 22.3


Đọc truyện Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc – Chương 22.3

Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . .

Chuông điện thoại dồn dập đánh thức giấc ngủ của Cù Bộ Ung, nhìn Vũ Viên nhắm mắt ngủ say, anh đưa tay giúp cô nhận điện thoại di động.

Từ khi Vũ Viên đến chăm sóc anh, hai người đã sớm đã có nhận thức chung, cô
không hỏi đến chuyện riêng của anh, anh cũng sẽ không can thiệp chuyện
riêng tư của cô, kể cả điện thoại.

Nhưng Cù Bộ Ung nghĩ rằng tối
nay là tình huống đặc biệt, bởi vì anh không hy vọng chuông điện thoại
di động khiến cô tỉnh giấc, cho nên anh mới tự động giúp cô nghe điện
thoại.

“A lô. . . . . .”

“Vũ Viên có ở đây không?” Ba Lệnh dùng thanh âm dồn dập hỏi.

Vừa nghe giọng anh cũng biết là ba của Vũ Viên gọi tới, anh lộ ra nụ cười tủm tỉm. Quả nhiên cô là Vũ Viên. . . . . .

“Ba sao?”

“Ách. . . . . . Ừ. . . . . . Đúng vậy…. Đúng vậy . . . . . . Bộ Ung phải
không? Ba là hỏi Vũ Tiệp có ở đó hay không? Ba có chút chuyện muốn tìm
nó.” Ba Lệnh biết mình nói sai, vì vậy vội vàng đổi lời.

“Con bé. . . . . . Ở đó chứ?” Ba Lệnh chần chờ hỏi.

“Đã trễ thế này, cô ấy đọc quyển sách sau đó đã ngủ mất rồi.”

Khi anh phát hiện, quyển sách kia còn đắp trên mặt của cô, anh liền đem nó gấp lại, đặt ở trên tủ đầu giường.


“Ách. . . . . . Vậy à, vậy. . . . . . Bộ Ung. . . . . . Làm phiền con kêu con bé dậy được không?” Ba Lệnh ấp úng.

“Có chuyện rất quan trọng sao? Ngày mai con sẽ nói lại với cô ấy?” Anh không đành lòng đem Vũ Viên đánh thức.

“Ách, được rồi! Bảo con bé nhất định phải gọi điện thoại cho ba, ba cúp máy
trước.” Ba Lệnh ngắt máy, mà Cù Bộ Ung cũng cắt đứt trò chuyện.

— —— —— —— —-

“Anh phải đi làm à?”

Mấy ngày trước, Cù Bộ Ung có nói với cô, hôm nay anh sẽ tới công ty một
chuyến. Lúc còn ở bệnh viện hay dưỡng bệnh ở nhà, anh luôn dùng điện
thoại, máy tính cùng chat webcam để điều khiển mọi sự vụ trong công ty,
nhưng bây giờ chân tay của anh đã khôi phục gần như bình thường, nên
phải tự mình đến công ty một chuyến.

“Không nỡ xa anh sao?”

Miệng Cù Bộ Ung treo lên một nụ cười dịu dàng, nếu không có Vũ Viên, có lẽ cả đời này anh phải ngồi xe lăn rồi.

“Không phải . . . . . .” Vũ Viên khẽ cười, “Anh đến công ty, một mình em ở nhà còn cảm thấy thanh nhàn hơn nhiều, không có ai nói suốt ngày ở bên tai
em.”

“Chê anh nói nhiều?” Anh nhíu mày giả vờ giận.

“Em
biết chọc giận anh sẽ có hậu quả gì không? Lại còn. . . . . .” Lời của
anh nói đến một nửa, cười đến tà tà , “Em đang cố ý muốn chọc giận anh
đấy, em biết chọc giận anh thì phải nằm ở trên giường mười ngày nửa
tháng không xuống giường được không?”

“Nào có?” Mặt Vũ Viên của đỏ rực một mảnh, “Em không có. . . . .”

“Được, được rồi.” Cù Bộ Ung vỗ vỗ vai của cô, “Anh biết em không phải ý đó, em nên bình tĩnh một chút, không cần tức giận như thế có được không?”

“Hừ. . . . . .” Cô mặc bộ áo ngủ đứng dậy đeo caravat đặt ở trên giường giúp anh.

“Tốt nhất mỗi ngày anh ở công ty làm việc mười mấy giờ mới về nhà, đỡ phải nói nhiều như vậy. . . . . .”

Thật ra thì cô cũng nói mạnh miệng vậy thôi, lúc cô mới tới, Cù Bộ Ung luôn
yên lặng, luôn tức giận, còn có thể ném đồ vật để trút giận, như bây
giờ, cô ngược lại rất thích.

Chẳng những cả người anh sáng sủa rất nhiều, trên mặt cũng cười nhiều hơn, cùng anh nói chuyện phiếm rất hòa hợp và vui vẻ.

“Sẽ nhớ anh chứ?”

“Em không biết! Đỡ phải một ngày nhìn thấy anh hai mươi bốn giờ.” Cô nhăn
nhíu cái mũi nhỏ, “Ừm, anh mang tất cả mọi thứ theo sao?” Cô lấy cặp tài liệu đưa cho anh.

“Con người là quan trọng nhất, anh nắm được
những công việc mà mình đảm nhiệm là được rồi, những thứ khác có mang

không cũng không quan trọng. Nếu như em cảm thấy mệt mỏi, thì nằm xuống
ngủ tiếp đi.”

“Em biết rồi, em sẽ trở lại giường đi ngủ.”

“Con heo lười, cẩn thận trở nên mập.”

Tay Cù Bộ Ung hạ xuống véo nhẹ gương mặt của cô một cái rồi hướng cửa phòng đi tới, sau khi đi mấy bước, giống như vừa nghĩ tới chuyện gì liền quay đầu nhìn Vũ Viên.

“Jes¬si¬ca, ba em tối hôm qua có gọi điện thoại tìm em, chỉ là khi đó khuya lắm rồi, cho nên anh không gọi em.”

” Ba em gọi điện thoại?”

Lòng cô cả kinh, người nhà rất ít khi liên lạc với cô, trừ phi là cô chủ động gọi về nhà.

“Ưmh. . . . . . là điện thoại cho em, anh sợ đánh thức em, cho nên liền nhận giúp, xin lỗi.” Anh trước nói xin lỗi.

“Ba em có nói là chuyện gì hay không?”

Vốn là Vũ Viên còn định đợi Cù Bộ Ung đi làm thì nằm xuống giường ngủ bù
nhưng bây giờ cơn buồn ngủ của cô đã hoàn toàn biến mất, cô chỉ muốn
biết ba tìm cô rốt cuộc có chuyện gì.

“Không có, hình như là có việc gấp.”

Nỗi lo lắng hiện lên trên gương mặt cô khiến Cù Bộ Ung có chút lo lắng
theo, “Nếu có gì không ổn vậy anh đưa em về nhà, hôm nay không tới công
ty cũng không sao.”

“Không, không. . . . . . em có thể tự về mà! ” cô xua tay một cái, lắc đầu một cái.

“Hôm nay là ngày rất quan trong; anh đến công ty đi, anh quên anh còn hẹn
tất cả nhân vật đầu ngành đi họp sao? Không tới là không tốt đâu. . . . . . Được rồi, anh đi đi! Em không có việc gì đâu!”

Cô đem Cù Bộ
Ung đẩy tới cửa phòng, “Có lẽ ba em chỉ là gọi điện thoại tới hỏi xem em có muốn về giúp mẹ em tổ chức sinh nhật không mà thôi! Anh lo cái
chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì?”


“Được rồi, vậy anh đến công ty đây,
em nhớ nấu một bữa ăn ngon chờ anh tan việc nhé.” Anh hôn lên mặt Vũ
Viên rồi mới đi ra khỏi gian phòng.

“Không biết là có chuyện gì?”

Cửa phòng đóng kỹ, cô nhìn qua cửa sổ xác định xe của anh đã chạy ra khỏi
cửa sau, Vũ Viên mới dám gọi điện thoại di động về nhà.

“Uy. . . . . .” Điện thoại trong nhà vang mấy tiếng ba cô liền nghe gấp.

“Ba, con nghe Bộ Ung nói ba tìm con sao?”

“Con rốt cuộc bây giờ mới gọi về à!” Giọng ba Lệnh cực kỳ tức giận.

“Làm sao thế ạ?”

“Trong điện thoại nói không tiện, con bây giờ lập tức trở về nhà một chuyến cho ba.”

“Nhưng mà con. . . . . .”

“Thế nào? Có phải mày sống những ngày tốt đẹp rồi nên chỉ nhớ rõ mình hưởng lạc, quên mất em mày thế nào sao?”

Nghe được giọng điệu khó chịu của Ba Lệnh, lòng của Vũ Viên lạnh hơn phân nửa.

“Con. . . . . . Con không có ý đó, nếu không con lập tức quay về, mọi ngươi đều ở nhà chứ?”

“Có chuyện lớn xảy ra với Vũ Tiệp rồi, chúng ta không ở nhà thì còn có thể đi đâu chứ? Nhanh lên một chút quay về nhà.”

Sau khi ngắt điện thoại di động, Vũ Viên lập tức vào phòng tắm tắm dội, đánh răng, rửa mặt sau đó cầm túi xách liền ra khỏi nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.