Bạn đang đọc Người Yêu Giả Tưởng – Chương 81: Ngoại Truyện 2 Bảo Là Bao Dưỡng Mà Sao Giờ Lại Thành Bạn Trai Rồi!
Trịnh Việt Lâm không lay chuyển được La Huân, hơn nữa người vây xem ngày càng nhiều mà da mặt cậu lại mỏng, cuối cùng đành để La Huân kéo ra khỏi nhà ga.
“Cậu có chuyện gì thì nói mau đi, đừng làm trễ giờ lên tàu của tôi.
” Trịnh Việt Lâm ngồi ghế phụ trên Maserati, ôm balo to đùng của cậu trong lòng.
“Lên tàu cục cức!” La Huân không nói hai lời lái xe rời đi, “Cậu có tiền đồ chút đi được không, có ai nổi tiếng mà chẳng phải từ từ mới lên được?”
“Anh Thần Hi không phải…” Trịnh Việt Lâm quay đầu nhìn ga tàu ngày càng xa, lại nhìn đồng hồ, quay lại cầu xin hắn bảo: “Cậu cho tôi xuống xe đi, vé tàu đắt lắm!”
La Huân bị cậu chọc giận tới suýt phun một búng máu ra ngoài, móc ví mình ném qua: “Tiền mặt bên trong cho cậu hết, trật tự cho tôi!”
Trịnh Việt Lâm cầm ví của hắn, mở ra nhìn thoáng qua, tiền mặt chỉ có hơn ba trăm một chút, còn lại là một loạt các loại thẻ lộn xà lộn xộn.
“Vậy được.
” Trịnh Việt Lâm bảo, “Tôi lấy tiền vé, còn lại trả cậu.
”
“Thiểu năng!” La Huân nhỏ giọng mắng một câu, sau đó không thèm để ý tới Trịnh Việt Lâm nữa.
“Cậu đưa tôi đi đâu?” Trịnh Việt Lâm thấy hai người không ai nói gì có hơi xấu hổ nên mở miệng hỏi.
“Trật tự, tôi không muốn nói chuyện với cậu.
” La Huân muốn tăng tốc nhưng tình hình giao thông ở Bắc Kinh không cho phép hắn làm vậy, lái xe từ ga về đến nhà mất hơn một giờ.
Trước khi xuống xe, Trịnh Việt Lâm lấy tiền mặt trong ví La Huân, sau đó trả lại ví cho hắn, còn không nhịn được cảm thán, mình quả là vừa nghèo vừa có tự trọng.
“Sao lại tới nhà cậu?” Trịnh Việt Lâm đã từng tới đây một lần, lúc ấy bọn cậu vừa mới bắt đầu ghi hình “SH”, vì La Huân không vừa ý chung cư mà chương trình sắp xếp nên bảo đến nhà mình ghi hình.
Biệt thự ba tầng mình hắn ở, Trịnh Việt Lâm càng nghĩ lại, càng thấy khủng khiếp.
La Huân kéo vali vào nhà, quay lại gọi cậu “Vào mau lên!”
Trịnh Việt Lâm đau khổ đi theo, hỏi đến cùng “Sao lại tới nhà cậu?”
“Cậu là máy lặp lại à?” La Huân gầm lên với cậu, “Bao dưỡng cậu, được chưa?”
“Hở?” Trịnh Việt Lâm đứng tại chỗ không di chuyển, ôm balo to đùng bảo, “Không được, tôi không đồng ý.
”
“Tại sao?” La Huân đứng trên cầu thang nhìn xuống cậu, vẻ mặt không vui.
“… Mẹ tôi bảo không thể không làm mà hưởng, hơn nữa tôi cũng không thích loại chuyện bao dưỡng này.
” Trịnh Việt Lâm đi lên, với tay lấy vali của mình, “Cậu đi bao dưỡng người khác đi, tôi phải về quê.
”
Lửa giận của La Huân lại bị thổi bùng lên, “Rầm” một tiếng ném vali của Trịnh Việt Lâm sang một bên, “Cậu không thích? Thế cậu thích cái gì? Cậu có quyền gì mà nói không thích hả?”
Trịnh Việt Lâm lúc này thật sự bị doạ, ngơ ngác như một chú thỏ trắng hoảng sợ nhìn La Huân, thậm chí quên cả rơi nước mắt.
La Huân nhìn cậu như vậy, nháy mắt cảm thấy chột dạ nhưng mà sĩ diện nên cố chấp tới gần kéo Trịnh Việt Lâm lên tầng “Sau này cậu ở nhà tôi, tôi ngủ tầng ba, cậu ở tầng hai, không cần lo về tài nguyên hay bất cứ thứ gì, tôi sẽ nghĩ cách.
”
Trịnh Việt Lâm ra sức rút tay về, nhìn hắn một cái, sau đó quay người dựng vali lăn lóc ở một góc dậy, xót không chịu được.
“Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?” La Huân vẫn nhìn xuống cậu, từ góc độ này nhìn xuống, Trịnh Việt Lâm vốn nhỏ nhỏ gầy gầy trông càng thêm đáng thương.
Trịnh Việt Lâm không lên tiếng, kéo hành lý ra ngoài.
La Huân giận điên, hùng hùng hổ hổ chạy tới trước mặt cậu ngăn cậu lại, nào ngờ thấy thằng nhóc này lại khóc tiếp.
“… Cậu có thể đừng động một chút lại khóc không?”
Trịnh Việt Lâm cắn chặt môi, ấm ức không chịu được, rõ ràng cậu không làm gì sai nhưng lại liên tục bị bắt nạt, cuộc sống bắt nạt cậu, La Huân cũng bắt nạt cậu, cái gì cũng bắt nạt câu, càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Nhưng loại chuyện bao dưỡng này có chết cậu cũng không làm, cậu muốn nổi tiếng, muốn làm ngôi sao lớn nhưng vẫn phải giữ lại tự trọng và nguyên tắc, La Huân nói cậu như vậy, cậu cảm thấy người ấy đang xúc phạm cậu.
“Tôi khóc hay không thì liên quan gì đến cậu?” Trịnh Việt Lâm ngẩng đầu nhìn La Huân, “Đừng tưởng rằng cậu ghê gớm lắm, không phải chỉ có tiền thôi à, tôi không hiếm lạ!”
“Vậy cậu hiếm lạ cái gì chứ!” Đương lúc Trịnh Việt Lâm vòng qua La Huân chuẩn bị rời đi, hắn hét lớn.
La Huân cũng nhọc lòng lắm chứ, từ lúc mới biết Trịnh Việt Lâm phải về quê, hắn đã nhớ nhung muốn chết, sợ nhân lúc hắn không chú ý đến người ấy sẽ chạy mất, lúc này mang được người về mà cứ giận giận dỗi dỗi mãi.
Hắn chỉ thích người ta thôi sao mà phiền phức đến vậy!
Hai tay La Huân nắm bả vai gầy yếu của Trịnh Việt Lâm, khó được khi thành khẩn bảo: “Cậu hiếm lạ cái gì? Tôi sẽ thử xem tôi có thể làm được không.
”
“La Huân.
” Trịnh Việt Lâm nhọ giọng gọi tên hắn.
La Huân bị một tiếng này làm cho mềm nhũn cả người, cảm giác xương cốt cũng phải tan ra, hắn vô cùng dịu dàng đáp lại “Ừ?”
“Sao cậu lại không cho tôi đi?” Trịnh Việt Lâm hỏi xong lại bồi thêm một câu làm La Huân tức muốn trào máu, cậu bảo, “Nếu cậu muốn bao dưỡng em trai nhỏ thì có nhiều người đẹp hơn tôi với cả… đó, đó, tốt hơn.
”
La Huân ngừng lại trong chốc lát, thở ra một hơi bảo: “Tôi thích cậu như vậy.
”
Hắn nói xong, không dám nhìn Trịnh Việt Lâm, lời tỏ tình mà hắn đã luyện tập mấy lần không phải là thế này, quá đột ngột, lại còn không lãng mạn, nội tâm La Huân tự lườm bản thân một cái.
Trịnh Việt Lâm nhăn mày, nhẹ nhàng đẩy hắn ra “Tôi vừa ngốc vừa không nổi tiếng, lại vừa không có kinh nghiệm, cậu thích cái gì chứ?”
Cậu thật sự tò mò, trong mắt cậu, bên cạnh La Huân hẳn là không bao giờ thiếu bạn mà, có thể nói ra câu muốn bao nuôi cậu quả thật rất bất ngờ.
“Cậu quản được chắc?” La Huân trừng cậu, giật lại vali của cậu xách lên tầng, “Mau lên đi, tôi đói rồi, cậu nấu cơm cho tôi đi.
”
Trịnh Việt Lâm còn chìm đắm trong vấn đề “Rốt cuộc vì sao La Huân lại muốn bao dưỡng mình” không thể thoát ra, ngơ ngác trả lời “Ừm”, sau đó vừa tự hỏi vừa lên tầng theo.
Lúc Trịnh Việt Lâm nấu cơm, La Huân trốn lên tầng gọi điện cho bố mình, kích động đến mức muốn nhảy mấy cái trên giường.
“Con trai làm tốt lắm, chừng nào mới mang người ta về ra mắt bố đây?”
La Huân chống nạnh đi lại trong phòng, vừa đi vừa khoe khoang cười nói: “Đợi thêm chút nữa, con sợ nhanh quá làm cậu ấy sợ, rất thích khóc, doạ khóc là con lại phải dỗ.
”
“Ờ, mày tự lo đi!” Bố La Huân dừng một chút lại hỏi, “Con trai này, sao mày giữ thằng bé lại được?”
“Con nói con thích cậu ấy, vốn cậu ấy đang không vui nhưng vẫn ở lại nấu cơm cho con nên con biết cậu ấy cũng thích con!
Hắn vừa nói xong, Trịnh Việt Lâm ở dưới nhà gào lên gọi hắn xuống ăn cơm, La Huân vội vàng nói với ông bố mình “Thôi nhé, thỏ con gọi con xuống ăn cơm, bố làm gì làm đi!”
Cúp điện thoại xong, La Huân chạy bước nhỏ xuống nhà, vừa xuống đã thấy Trịnh Việt Lâm mặc tạp dề ca rô cầm một đĩa trứng bác từ phòng bếp ra bàn ăn.
Trứng bác
“Thơm quá à.
” Hắn đi tới ôm Trịnh Việt Lâm, nhân lúc người ta không để ý thì thơm trộm một cái.
Một tay Trịnh Việt Lâm cầm đĩa trứng, một tay che mặt, trợn tròn mắt hoảng sợ bảo “Cậu làm gì đấy!”
“Hôn cậu chứ sao!” La Huân ngồi xuống, cầm đũa, “Bố tôi bảo tìm thời gian dẫn cậu về nhà, cậu muốn đi lúc nào?”
“… Tại sao?” Trịnh Việt Lâm còn cầm đĩa, La Huân gắp một miếng trứng gà đút cho cậu.
“Bởi vì cậu là bạn trai tôi chứ sao, ra mắt bố mẹ không phải là chuyện bình thường à?”
Tay Trịnh Việt Lâm run lên, suýt làm rơi đĩa, cậu bảo: “Bảo là bao dưỡng mà? Sao giờ lại thành bạn trai rồi!”