Đọc truyện Người Yêu… Em – Chương 4: Kat và cô nàng bí ẩn
– Mấy đứa đang làm gì vậy hả. Giọng chị quản lý vang lên từ sau.
– Trường Kato không dạy các cậu qui định cấm trước khi thi đấu à. Chị đi tới nói với bọn con trai đó.
– Không lẻ đây là thành viên đội bóng trường Ka Jong à. Thì ra tụi bây gài bẫy bọn này. Bọn họ có vẻ khó chịu trong khi Ray và Kat vẫn còn cười chế diễu.
– Được rồi mấy đứa đi đi đứng đây xíu lại không kiềm chế được thì lớn chuyện. Chị đẩy bọn con trai đi rồi quay qua tụi nó với nét mặt tức giận.
– Hai đứa về viết bản kiểm điểm cho chị giải thích cho thật vào.
Rồi chị đi tới chỗ nó cầm lấy bánh nó đưa rồi đưa đủ số tiền mà nó nhắn qua điện thoại xong chuyện chị đi lại vào trong. Ray và Kat cùng đưa nó về quán. Trên đường về cả đám im chẳng nói chuyện gì. Đi được một đoạn nó mới dạng miệng hỏi Kat.
– Hôm trước Miu nghe chị nói về chuyện cô bạn gì của cậu. Bộ cô ấy không ở đây à. Hai cậu cãi nhau hay sao dạo này Miu không thấy Kat trò chuyện nửa. Nó nói nhỏ với Kat trong khi Ray mâm mê trái bánh. Kat nhìn nó.
– Xin lỗi vì đã hỏi chuyện không nên. Nó cúi đầu.
– Ray cậu đi mua hộ tớ chai nước đi tự nhiên khát quá. Kat bảo Ray.
– Miu cậu có muốn uống gì không. Ray quay sang hỏi nó.
– Gì cũng được tuỳ cậu. Nói rồi Ray liền chạy qua tạp hoá bên đường mua.
– Con gái các cậu chắt là hiểu nhau. Kat ngồi xuống cái ghế đá.
– Cô ấy bảo tôi cố gắng tập luyện đừng nghĩ nhiều đến việc gặp nhau nửa đến lúc thì sẽ gặp được thôi. Ý cô ấy là bảo tôi từ bỏ cô ấy sao. Kat nói có vẻ gì đó buồn buồn.
– Cậu có thể cho tôi xem tin được không. Con gái nhắn tin không phải lúc nào cũng như ý của con trai các cậu hiểu đâu. Nó cũng ngồi cạnh Kat. Kat đưa cho nó xem là Twitter nhìn tấm hình nó nhận ra người này, thế là nó đã hiểu được ý là cô bạn nói với Kat nó mỉm cười.
– Cậu cười gì vậy? Chết Kat nhìn thấy mất rồi.
– Không có gì. Trả cậu nè. Cậu thôi nghỉ lung tung đi không có ẩn ý gì đâu, cậu nghĩ nó thoáng xíu đi. Chẳng hạn như hai cậu sắp được gặp nhau chẳng hạng.
– Thế thì sao khi tớ nhắn tin cô ấy không trả. Cậu ta lại tự làm tắt não mình.
– Có thể là mất điện thoại chăng sao cậu không gọi hỏi thử.
– Tớ làm gì có số điện thoại của cô ấy.
– Hả thế hai người làm sao quen nhau được vậy? Nó bắt đầu tò mò Kat cũng không tiếc kể luôn cho nó.
Tháng sáu năm đó:
Kat phải bay sang Mỹ để hoàn thành hồ sơ về nước học tập sẵn dịp này cậu bạn đi du lịch luôn thể. Cậu ra sân bay với chiếc vé máy bay khứa hồi. Điện thoại cậu reo lên.
– Alo mẹ đấy à. Con tới sân bay rồi. Không sao đâu mà, đây cũng đâu phải lần đầu con đi một mình mang theo thư kí phiền lắm mất công phải trông cô ta. Rồi bên kia điện thoại nó một hồi lâu cậu mới đáp.
– Vâng không có chuyện gì đâu mà. Con sẽ về đúng ngày nhập học, trễ rồi con phải checking rồi ngắt máy nha mẹ. Nói rồi không biết mẹ mình có kịp nói gì thêm không, cậu di chuyển nhanh tới lối vào, thế là cậu va phải một người. Đó là Nue. Vali bị va chạm mạnh bị bung ra còn túi của Kat thì rơi xuống đồ hai đứa lẫn với nhau. Kat thu dọn lại đồ rồi lập tức xin lỗi Nue.
– Xin lỗi cậu, cậu có sao không? Khi Nue ngước lên nhìn thì y như rằng cậu bạn đã bị hốt hồn đi mất.
Nue lúc trước học chung với Miu, cô nổi tiếng khắp cả trường vì sự dễ thương không có khuyết điểm nào của mình. Nue được một người gọi là hoa khôi của trường. Qua cấp ba thì Nue phải qua Mỹ làm bài thực hành, Nue học ở trường quốc tế Kato khoa đào tạo về nhiếp ảnh, Nue có đam mê về nghệ nhất là phong cảnh nên đã nộp đơn xin học ở Karo. Trường Nue thì nhập học sớm hơn nó nhẫn hai tháng nên chuyến đi này là bài thi chất lượng của cô. Quay lại việc ở sân bay Nue dọn lại vali rồi cúi người tỏ vẻ xin lỗi, va chạm thể này lỗi của cả hai. Xong việc Nue đi thẳng vào cổng di chuyển lên tới máy bay cô liền ngồi đúng số ghế rồi đeo tai phone vào nghe nhạc. Lúc này Kat cũng vừa tới thì ra ghế hai đứa gần nhau. Kat thấy vậy cười thầm, nguyên chuyến đi Kat liên tục liếc nhìn cô.
“Máy bay sắp hạ cánh ở sân bay Los Angeles đề nghị hành khách thắt dây ăn toàn và kiểm tra lại hành trang, xin nhắc lại …”
Tiếp viên thông báo Nue liền ngồi bật dậy.
– Sao lại là LA không phải Tokyo à. Cô hoảng hốt coi lại vé đúng là vé đến LA, nó ngồi thần ra lúc mấy bay hạ cánh, vừa vào trung tâm sân bay nó liền móc điện thoại ra gọi.
– Cindy cậu làm gì vậy hả tớ đã nói tớ không đổi với cậu rồi mà sao cậu dám tự tiện tráo vé của tớ. Đi Mỹ là do cậu chọn mà.
Nue gắt lên với người trong điện thoại. Có vẻ là sự hoán đổi trong địa điểm nơi lấy tư liệu bây giờ Nue đã ở LA mất rồi đành phải thay đổi kế hoạch thôi. Nue bắt taxi về khách sạn của trường rồi ngồi suy nghĩ có chỗ nào phong cảnh đẹp để làm bài thi, nghĩ một lúc chẳng thấy khả thi cô liền lục túi tìm cái album mini mà cô sưu tầm những cảnh tuyệt nhất đó giờ để lấy ý tường thì nhận ra nó đã biến mất Nue càng trở nên tuyệt vọng.
– Lúc ở sân bay không lẻ bị mất lúc đó. Nue nhớ lại. Nue cầm điện thoại lên một lần nửa.
– Alo! Miu hả tôi không xong rồi bà ơi. Giờ tôi đang ở LA chứ không phải Tokyo, bà biết LA có chỗ nào đẹp không tôi không rành bên này. Trời ơi bài thi của tôi.
“Hả sao lại là LA vậy bài thi của bà phải đổi chủ đề thôi, bên đó làm gì có hoa anh đào với chùa truyền cho bà lấy tư liệu.”
– Ừ biết rồi nhưng tôi bí lí tưởng quá đây là làm đâu tôi đi Mỹ biết gì đâu.
“Hay làm về Graffiti đi đường bên đó cũng chuộn loại hình này chụp lên hơi bị đẹp.”
– Ờ thanks bà có gì tôi gọi hỏi bà sau. Giờ tôi rối quá phải đi tìm hiểu cái đã. Rồi Nue cúp máy thay đồ ra ngoài. Nue xuống quầy tiếp tân hỏi qua một số địa điểm có vẻ graffiti.
– Excuse me. Do you know some graffiti streets? (phần tiếng anh có sai sót gì mong mọi người nhẹ tay nhanh mắt bỏ qua cho ạ ^^).
– Sorry, I don’t know it. Cô tiếp tân trả lời Nue một cách phủ phàn.
– I know some streets. Now, I’m going to go there. You can go with me. Là Kat, nó nhận ra cậu bạn.
– Cậu có thể cho tớ hỏi lúc ở sân bay cậu… Nue chưa kịp dứt câu thì Kat đã đưa cuốn album trước mặt cô. Nó liền đưa tay lên nhận lại.
– May quá tìm được rồi. Kat nhìn cô rồi cũng vui lây nên đã cười. Cô và Kat đi đến những nơi cơ graffiti để chụp ảnh.
– Làm thế nào để mấy tấm này thành bài thi, chụp xong rữa ra thôi à. Kat mân mê cái máy ảnh xem đi xem lại mấy tấm hình.
– Cậu muốn xem bài test đầu vào của tớ không. Cô gợi ý. Rồi lập tức không ngần ngại ngồi xuống cạnh Kat và bật điện thọai đưa cho cậu xem những hình ảnh được chụp nối tiếp, lòng ghép nhau tạo nên một cảnh quay như thật. Kat tròn mắt.
– Hình như lần này cậu không có ý định đi LA hả.
– Ừ tớ bị đứa bạn lừa tráo mất vé cũng may có ý tưởng khác không là toi rồi. Một tuần nửa tớ phải nhập học ở nơi thực tập rồi. Cũng may có cậu giúp tớ.
Cứ như thế hai người đi chung với nhau, về sau Kat về nước thì chỉ có Twitter của nhau.
Quay lại hiện tại.
– Này hai người nói gì thế sao không cho tớ nghe. Ray đã về.
– Kat này cậu đừng nghĩ nhiều quá, tới lúc đó sẽ ổn thôi. Nó cười với Kat rồi đứng dậy đi tiếp về quán.
….