Người Yêu... Em

Chương 24: Dần dần sáng tỏ


Đọc truyện Người Yêu… Em – Chương 24: Dần dần sáng tỏ

– Miu khoang đóng cửa còn bọn này nửa. Phía xa Nue chạy lon ton lại su Nue là Kat, L cũng tớ tay ai cũng xách nhưng bọc to.

– Các cậu… Nó nhìn mọi người tròn mắt. Cả đám đi lại vào nhà nó rồi như muốn mở party trong nhà nó luôn.

– Hôm nay trong lịch sử loài người Ray đây sẽ trổ tài vào bếp. Ray đeo tạp dề tay cầm giá múc canh giơ cao lên.

– Ghê vậy ăn được không hay lại bây vào thùng rác đây. Nue chọc ngay.

– Em đừng đùa Ray nó nấu hơi bị ngon á. Dù gì cũng thừa hưởng chút tài năng của ba nó mà. Kat bóc bỏ miệng trái dây Nue mới cắt.

– Trời thế sao hôm cấm trại cậu không làm phụ Miu mà chỉ biết ngồi ăn thế hả. Nue bắt bẻ.

– Tại tớ nghe Miu nấu món lạ nên im thôi. Mà sao cậu cứ thích nhắt khéo tớ thế xíu nâu xong không cho cậu ăn.

-Lắm lời quá làm đi rồi mới biết ha. Nue cười cười.

Ngoài Ray và Nue ra cả đám lên phòng khách mở game chơi rồi cả đám dùng bửa sau khi Ray trổ tài. Sau cả đám đã no nê thì cửa nhà nó chợt mở ba mẹ nó đã về.

– Tụi cháu chào cô chú ạ. Cả đám đồng thanh.


– Mấy đứa qua chơi với Miu đấy à. Mẹ nó đặt một túi to xuống và vào nhà.

– Thôi mẹ cậu về rồi chắt bọ này về luôn. Mai gặp ở trường nhé. Nue nói còn đám con trai thì thu dọn đồ ra về.

– Gặp nhau ở trường nhé. Thưa cô chú tụi con về.

Tối hôm đó.

– Bé con à khăn tay này của con à.

Ba nói gọi nó xuống trong lúc xếp đồ mới phơi nó chạy xuống xem thì thấy chiếc khăn của Jackson vì sợ bị hỏi chuyện nên nó giật lấy chiếc khăn chạy về phòng nó lập tức bỏ chiếc khăn vào ngăn tủ bàn.

– Tại sao mình lại hồi hộp thế cơ chứ?

Nó tự hỏi mình rồi nó kéo ngăn tủ ra là lấy chiếc khăn, tự nhiên nó thấy một hình ảnh quen thuộc ùa về. Nó lập tức lấy hộp quà trong tủ dưới và mở ra thì đúng y như rằng hai chuếc khăn là một cặp nó phi như tên xuống chỗ mẹ nó.

– Mommy cái khăn này là quà sinh nhật mommy tặng con phải không ạ. Nó giơ chiếc khăn lên xoè ra cho mẹ nó nhận diện.


– Không phải năm đó mommy tặng con một cái váy mà, chắt là do bạn con tặng ấy. Nó nghe nói vậy liền bỏ lên phòng ngay…

Sáng hôm sau tại trường học Ka Jong.

– Miu cậu coi cái này ổn ko rồi duyệt cho tụi nó triển khai… Fat nói với nó nhưng hình nhưng nó chắng quan tâm gì mấy.

– Miu cậu sao thế. Fat đập nhẹ cái bàn gọi nó.

Nó chợt giật mình rồi kiểu như tỉnh giấc sâu một cơn mê dài ấy nó chẳng biết gì nửa hết nên hỏi lại tùm lum. Ra chơi nó ra khỏi lớp đi về phía sân bóng. Nó đi tìm Jackson thì đúng y như rằng cậu bạn ở đó luyện tập với trái banh.

– Jackson cậu theo tớ lên đây được không?

Nó nói với Jackson. Rồi Jackson theo lên sân thượng của dãy phòng học đó. Nó móc trong túi áo khoác ra cái khăn của cậu bạn.

– Cậu mua chiếc khăn này ở đâu vậy? Có thể cho tớ biết không? Nó đưa ra nhưng không trả lại cho Jackson.

– À… Thì tớ bà tớ mua cho tớ… cậu hỏi có chi không. Jackson đưa tay lấy lại chiêc khăn. Nó liền móc một chiếc khăn y hệt chỉ khác chữ cái ở góc khăn thay gì J thì là chữ M.

– Cậu chắt chứ cậu chắt là nó chỉ là tình cờ chứ. Chiếc khăn này là quà sinh nhật ba năm trước mẹ tớ gửi cho tớ nhưng bà bảo quà của bạn bên Hàn Quốc gửi tớ. Lúc đầu tớ tưởng tình cờ thật nhưng hôm qua cũng nhở Que mà tớ biết có là hàng thủ công có mã sổ hẳng hoi. Rồi tớ đã gọi hỏi đấy. Nó nhìn Jackson đâm chiêu.

– Đúng là quà tớ tặng cậu đấy. Jackson cười mỉm rồi bỏ chiếc khăn vào trong túi.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.