Đọc truyện Người yêu dấu – My Beloved – Chương 13-P1
Sebastian đẩy mũ chùm ra khỏi đầu. Ngẩng đầu lên đón làn gió nhẹ, và hít thở sâu, mắt nhắm nghiền như thể để thưởng thức trọn vẹn cảm giác đó.
Langlinais. Không khí thơm nức với mùi của hoa và cỏ non.
Chàng chà đôi tay mang găng lên khuôn mặt. Chàng thích để lộ mặt hơn . Một cách để từ bỏ mọi thứ đã tạo ra chàng hiện giờ, mọi việc chàng đã thực hiện. Người đàn ông là chàng lúc trước có mái tóc cắt ngắn gọn, và để râu. Còn người đàn ông là chàng hiện tại mày râu nhẵn nhụi và tóc để dài hơn.
Trong hai tuần họ đã gặp nhau trên tháp, Juliana đã chế ngự được chứng sợ độ cao trong khi chàng lờ đi những bản năng cảnh báo chàng nên thận trọng hơn. Buổi đêm sáng ánh đuốc đã tạo nên một vật đệm với phần còn lại của thế giới, một điều giúp cho việc giãi bày được chấp nhận. Nàng đã kể về những cô gái nàng quen ở tu viện, rất nhiều bà sơ đã giúp nuôi dạy nàng. Chàng đã biết được những ảnh hưởng đã chỉ dẫn nàng và tình yêu thầm kín của nàng với thơ ca. Chàng đã kể về những người dân ở Langlinais và lịch sử của lâu đài. Những câu chuỵên tầm phào nho nhỏ đó đã tạo nên một cây cầu nối giữa họ.
Nhưng một khoảnh khắc đặc biệt vẫn lưu lại trong trí nhớ của chàng, bởi vì nó đã để lại dấu ấn trong tương lai của họ.
“Một trong những kị binh của chúng ta có thể được phái tới tu viện, Juliana, để chuyển bộ bách khoa của nàng,” chàng đã nói vậy khi nàng đề cập rằng công việc của nàng sắp hoàn thành xong.
“Có lẽ,” chàng thêm vào, “bà tu viện trưởng có thể có một vài thứ khác nữa mà bà ấy muốn nàng sao chép.”
Nàng đã nhìn chàng mới đôi mắt mở to.
“Ngài không cảm thấy khó chịu nếu tôi tiếp tục công việc của mình sao?”
Trong giọng nói của nàng chàng nghe thấy nỗi sợ trước câu trả lời của chàng.
“Việc đó có làm nàng vui sướng, Juliana?”
“Có chứ, Sebastian.” Nàng đã cười rạng rỡ, và chàng nhớ lại những giấc mơ của chàng về nàng. Không phải vì niềm hạnh phúc của nàng, mà bởi cú đâm của sự khao khát mãnh liệt chàng cảm thấy khi nhìn ngắm nó.
Đó là miếng mồi mà chàng dành cho nàng để nàng bằng lòng ở lại Langlinais, nhưng chàng đã không nói với nàng điều đó. Chàng cũng không thể giải thích rằng một ngày nào đó, có lẽ sớm thôi, sẽ chỉ còn có mỗi công việc bầu bạn với nàng. Chàng sẽ ẩn dật sau cánh cửa khoá kín.
Tiếng bước chân làm chấn động sự mơ màng của chàng. Nàng đang đến. Chàng cười thầm với sự háo hức của mình.
Nỗi thất vọng không phải là một đối thủ hữu hình. Nó thấm qua như hơi ẩm thấm vào trong nhà ngục. Từng giọt một rỉ xuống chậm rãi, cho đến một ngày nơi đó trở nên ẩm mốc. Số phận của chàng cũng tương tự. Chàng đã không nhận ra chàng đã gần tới sự kết thúc của giới hạn chịu đựng cho đến khi nó ùa tới. Chàng khao khát ánh mắt của nàng, tiếng nói của nàng, mùi hương của nàng đến nhức nhối. Chính nàng đã giữ cho chàng không phát điên và khiến cuộc sống nửa vời này còn có thể chịu đựng được.
Nếu chàng không là gì khác ngoài một người bạn truyện trò, thì cứ để vai trò đó được hoàn thành một cách toàn diện. Cứ để nàng tâm sự và biết rằng không điều gì nàng nói ra là lố bịch cả. Hãy để nàng cảm thấy an tâm khi ở đây, để không còn nỗi lo sợ, không còn lí do để run rẩy trước sự hiện diện của chàng. Và khi chàng không còn được ở bên nàng nữa, hãy để nàng nhớ tới những khoảnh khắc này với niềm vui và một nụ cười. Nàng thậm chí có thể tiếp tục tới đây, vẫn ngồi chỗ cũ và nhớ tới chàng và những lời nói của chàng.
Nhờ những điều đó mà một con người sẽ được nhớ tới.
Bầu trời nhuốm màu xanh xám, một sự pha trộn kì lạ giữa màu xanh xám nhạt và màu tía. Không khí có mùi vị ngọt ngào cho đến khi nàng nhận ra mùi hương đó không phải được mang tới bởi làn gió đêm nhẹ, mà bởi những đoá hoa tô điểm cho chiếc áo của Sebastian đang được trải rộng trên mặt sàn. Một chiếc gối tựa vào lớp đá, vẫn ở vị trí nơi nàng đã ngồi đêm hôm trước.
Sebastian ngồi ở phía đối diện, lưng chàng tựa vào tường thành cong cong. Chàng nhìn nàng khi nàng trèo lên và phủi sạch những lớp váy của nàng. Nàng đã không thể quyết định sẽ mặc chiếc nào trong rất nhiều những chiếc áo khoác mà nàng mang theo, và sự run rẩy tay chân của nàng đã phản bội vẻ thờ ơ giả bộ mà nàng cố khoác lên khi ngồi lên tấm áo.
Chàng làm nàng lúng lúng bởi diện mạo của chàng. Đó phải chăng là lí do nàng nhanh chóng kết thúc bữa ăn? Không. Lí do là nàng đã không thể nghĩ tới điều gì khác ngoài chàng trong suốt những tuần qua.
Một ngọn đèn dầu đặt ở giữa tấm áo thắp sáng, đối lập với bóng tối mênh mông. Nàng rà một ngón tay lên rìa nơi chứa dầu của ngọn đèn. Chiếc đèn được chế bởi kim loại, tạo hình trong một kiểu mẫu tinh tế mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đây, với một cái quai gợn sóng trong hình dạng của miệng một con rồng. Cái đuôi thanh mảnh trong khi thân rồng được khắc chạm thành một vòng tròn để tạo thành một cái bát.
Màn đêm đã bao trùm quanh họ, những dải mây tản ra cho họ một cái nhìn toàn cảnh của bầu trời. Nó dường như đang ép xuống họ, thật gần đến mức nàng có thể vươn người ra và nắm lấy một ít sự rực rỡ của nó trong lòng bàn tay. Nàng nghiêng đầu cho đến khi tất cả những gì nàng có thể thấy được là bầu trời đêm và những vì sao phía trên nàng.
“Những nhược điểm được che giấu bởi bóng đêm và mọi lỗi lầm đều được tha thứ.”
Ánh mắt chàng dõi theo nàng. “Của Ovid phải không?”
Nàng gật đầu.
“ Vậy thì tôi sẽ sinh ra, phần cuối cùng của tôi, vuợt lên cả sự bất tử của các vì sao, và tên tuổi tôi sẽ không bao giờ chết.”
Họ trao đổi một cái nhìn bí ẩn. Giống như cái nhìn chia sẻ của những nhà nghiên cứu, hay những người cùng chung sở thích.
“Bà tu viện trưởng của nàng là một phụ nữ khác thường khi cho phép nàng nghiên cứu về Ovid đấy.” chàng lại lùi vào trong bóng tối.
Nàng mỉm cười, vẫn ngắm nhìn bầu trời đêm. “Tôi không tin là bà tu viện trưởng biết. Nhưng ai mà biết chắc được chứ. Bà ấy dườngng như biết mọi thứ.” Nàng thở dài. “tôi nghi bà ấy sẽ không hài lòng khi biết tôi đọc Catullus.” Nàng nhìn sang chàng. “Ngài đã bao giờ đọc những tác phẩm của ông ấy chưa?”
Chàng lắc đầu.
“Bà tu viện trưởng hiện chỉ mới nhận được một cuộn giấy da có bài thơ của ông ấy. Tôi cũng chưa bao giờ nghe nói đến ông ta, nhưng ông ta duờng như có thể thể hiện những cảm xúc một cách rất sâu sắc.” Lingua sed torpet, sonitu suopte tintinant aures, getnina et teguntur lumina nocte.‘ “những lời thơ ca dường như rất thích hợp với thời khắc này.”
“Lưỡi tôi bị tê liệt, âm thanh của cơ thể tôi reo vang trong tai, mắt tôi nhắm lại trong bóng tối.” giọng chàng dịch câu thơ đó nghe thật mềm mại.
Đôi mắt nhắm nghiền của nàng rung rinh vì xao xuyến. Sự xác nhận mà không cần phải thốt lên lời.
“Nàng vẫn chưa nói là nàng có thích món quà không.”
Nàng mở choàng mắt và phải mất một lúc nàng mới nhìn thấy một vật nằm ở góc tấm áo. Nó là một vật hình trụ thanh mảnh không lớn hơn một cái ống đựng bút lông ngỗng, trên đỉnh là một hộp vuông rộng cỡ hai ngón tay. Nó được làm bằng vàng, khắc và được trang trí rất công phu. Nàng nhặt nó lên và quan sát dòng chữ. Một từ được lặp đi lặp lại – al-alim. Cái ống hình vuông dài rỗng, nhưng nàng đoán được tác dụng của nó ngay lập tức. Nó sẽ vừa đủ để giữ một cái bút lông ngỗng. Cái hốc nhỏ chặt khít bởi một cái nắp trượt mở ra nhờ những cái chốt và bên trong là một cái lọ bằng kính để chứa mực. Một mẩu chất dính chêm vào để khi mở ra sẽ giữ được mực khỏi bị tràn.
“Nó dùng cho một học giả khi du lịch. Nàng có thể giắt nó lên thắt lưng của nàng.”
Những ngón tay của nàng ve vuốt dòng chữ, những ngón tay miết lên những từ ngữ như thể để tìm ra sự an tâm nằm trong những nét khắc của chúng.
“Câu đề tặng có nghĩa gì vậy?”
Khi chàng cất tiếng, giọng chàng ấm áp như lớp kim loại mà nàng đang miết lên. “người thông thái,” chàng nói.
“Chúng là ngôn ngữ Saracen (một tộc người Hồi giáo) phải không?” nàng nhăn nhó khi vuốt lên chúng một lần nữa.”
“Đúng vậy. Nàng có vấn đề gì với nó sao, Juliana?”
“Ngài không ghét họ hay sao?”
“Ta ghét những tên cai ngục. Nhưng ta đánh giá cao học thức và tính nhân văn của họ. Họ không phải đều giống nhau đâu. Và ta nhận thấy căm ghét là một thói quen mà ta nên tránh, nếu được lựa chọn.”
Nàng nắm vật bằng vàng đó bằng cả hai tay, những ngón tay cuộn lại quanh nó như thể để giữ nó khỏi bị đoạt mất.
“Từ trước đến nay tôi mới nhận được duy nhất hai món quà,” nàng nói, câu nói không nói ra dễ dàng nhưng lại cần thiết. “Cả hai đều đến từ ngài.”
“Không phải các ông chồng đều phải như vậy sao? Nàng là vợ ta. Hay là nàng tin rằng ta chỉ có thể trao cho nàng những gì được liệt kê trong một cái danh sách?” Có một khoảng dừng trước khi chàng nói tiếp. “Ta nghĩ ta có thể nhớ bản tóm tắt của những vật có thể chấp nhận được này. Một cái khăn tay, một dải lụa cho mái tóc của nàng, một vòng hoa bằng vàng hay bạc, một vật cài áo, một cái gương, một cái thắt lưng, một chiếc ví, một chiếc lược, một dải làm dấu, những cái áo, găng tay, một chiếc nhẫn, một bức tranh, một cái bồn tắm, một lá cờ nhưng chỉ như một vật kỉ niệm thôi chứ gì.”
Nàng bị sửng sốt bởi sự dịu dàng trong giọng nói của chàng cũng như cái danh sách mà chàng đưa ra.
“Một hiệp sĩ phong nhã sẽ cấp cho nàng tất cả những thứ này,” chàng nói. “Nhưng ta từ lâu đã không còn là một hiệp sĩ phong nhã nữa rồi.”
Chàng làm nàng mê mệt, người đàn ông đang hùng biện này. Nàng thấy chàng quyến rũ hơn mọi thứ nàng từng có trong đời. Nó không đơn thuần chỉ là bộ ý phục mà chàng mặc. Không, thật sự cũng không hẳn do âm điệu mềm mại trong giọng nói của chàng. Nó vừa là tất cả những thứ đó và còn hơn thế nữa, sự khao khát của chính nàng, và cả sự hiếu kì nữa.
“Hôm nay nàng không làm việc,” chàng nói. Liệu một lời nhận xét như vậy có làm lộ với nàng rằng chàng đã tìm kiếm nàng trong căn gác? hoặc là chàng đã tự trừng phạt mình vì làm như vậy? Khác so với lần viếng thăm trước, khi chàng đã đến quá gần để kể với nàng một trong những bí mật mà chàng giữ, chàng đã không quay lại với nàng trong phòng viết nhỏ bé đó.
Nàng lắc đầu.
“Tay tôi bị vọp bẻ. Tôi sợ rằng mình đáng bị khiển trách vì đã hăng hái quá độ. Nhưng tôi chưa bao giờ được tự do như vậy trước đây.” Nụ cười của nàng rầu rĩ, câu đùa của nàng ám chỉ trực tiếp tới bản thân nàng.
Chàng ước gì, chỉ một lần thôi, rằng chàng có thể chạm vào nàng. Hôn lên chỗ bên trong cổ tay nàng và phân biệt liệu đó có phải là nơi nàng ướp mùi hương hoa hồng của nàng. Hoặc chạm vào thái dương nàng, hay chỗ lõm nơi cổ nàng. Ngực nàng nằm bên dưới lớp áo khoác, bị che phủ khỏi ánh mắt chàng, nhưng không thoát khỏi sự am hiểu của chàng. Chàng biết hình dạng của chúng, đã ngắm nhìn chúng trong bóng tối của toà tháp.
Chàng đã quá ước ao được trở thành bạn đồng hành của nàng đến mức một ngày nọ chàng đã không thể chờ đến khi đêm xuống, mà đã tìm đến phòng ngủ của nàng như một gã trai mắc bệnh tương tư. Chàng đã mở nút lọ nước hoa hồng của nàng và hít sâu, như thể chính nàng đã bị bắt giữ trong chiếc lọ đó.