Đọc truyện Người Yêu Cũ Là Tổng Tài – Chương 4: Tôi xem cậu ấy vùng vẩy đến khi nào
Chiều nay Thẩm Di Hòa rất thoải mái. Vì là một nhân viên nho nhỏ nên cậu không phải họp, do đó mà cậu thoát khỏi chạm mặt Trạch Dương cả buổi chiều. Giám đốc ra lệnh cho cậu ở yên bên cạnh Trạch Dương, không cần bàn giao bất cứ công việc gì. Trạch Dương sau khi ăn trưa xong thì bị trợ lý kéo đi. Cậu vẫn chưa biết bàn làm việc ở đâu nên Thẩm Di Hòa lang thang theo đúng nghĩa đen trong công ty. Đồng hồ nhích gần đến giờ tan làm.
Đến giờ tan làm mà phòng tổng giám đốc vẫn không thấy động tĩnh gì. Thẩm Di Hòa mặc kệ, cậu soạn đồ rồi bước ra khỏi phòng trợ lý. Chưa ra khỏi cửa thì trợ lý Lập Thành đã đứng ngang trước mặt. Thẩm Di Hòa lùi lại phía sau, vui vẻ chào
– Họp đã xong rồi sao?
– Vẫn chưa.
– À… đã đến giờ tan làm, mà hiện tôi chưa được giao việc gì nên tôi…
– Báo cáo Trạch tổng yêu cầu cậu đã hoàn thành chưa?
Thẩm Di Hòa ngẩn người, từ sang giờ Trạch Dương có đưa yêu cầu cậu làm báo cáo gì sao? Hoàn toàn không có nha. Thẩm Di Hòa vội vàng xem mail cũng như các ứng dụng khác nhưng vẫn không thấy nội dung Trạch Dương yêu cầu. Lập Thành phải bỏ ngang buổi họp để lấy báo cáo từ cậu, vậy báo cáo đó phải quan trọng trong buổi họp. Thẩm Di Hòa đổ mồ hôi khi nhìn thấy cái nhíu mày của Lập Thành. Cậu lo lắng lên tiếng
– Tôi…
– Cậu chưa làm? Nguyên buổi chiều này cậu làm gì?
– Tôi vẫn chưa có bàn làm việc, với lại tôi không biết Trạch tổng yêu cầu báo cáo cái gì?
Lập Thành nhìn chằm chằm cậu với gương mặt lạnh nhạt. Xong, Lập Thành quay lưng bước đi nhưng không quên yêu cầu.
– Đi theo tôi.
Lập Thành đưa Thẩm Di Hòa đến trước phòng họp.
– Cậu chờ một chút.
Lập Thành bước vào phòng họp, đi đến bên Trạch Dương và nhỏ giọng nói bên tai y.
– Cậu ấy chưa làm xong. Cậu ấy ngay cả nội dung mà anh yêu cầu báo cáo cũng không biết.
Mọi người trong phòng họp thấy rõ sếp tổng sau khi nghe trợ lý nói mặt càng lạnh hơn.
– Gọi cậu ấy vào đây.
Trợ lý Lập đi ra rồi nhanh chóng đi vào, theo sau là Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa căng thẳng vô cùng. Trong phòng họp tập họp toàn bộ ban giám đốc và những nhà đại diện kì cựu, ai cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt hiếu kì. Trợ lý Lập đứng phía sau Trạch Dương, Thẩm Di Hòa thì đứng cách xa Trạch Dương một đoạn khá xa. Trạch Dương lạnh giọng.
– Tới gần đây.
Thẩm Di Hòa nhích lại thêm một chút. Trạch Dương vẫn chưa hài lòng.
– Đến đây.
Thẩm Di Hòa biết chắc mình không thể thoát, đi đến gần Trạch Dương trách cho con người quái dị này nổi khùng.
– Cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai?
Thẩm Di Hòa nhanh chóng phản bác
– Tôi không có.
– Tôi nói cậu đưa báo cáo tại sao giờ vẫn chưa có?
Thẩm Di Hòa mắng chửi cả nhà Trạch Dương. Rõ ràng hắn chưa hề đưa ra bất kì yêu cầu nào. Dù rủa xả trong bụng thế nào cậu cũng không dám nói ra, vẻ thảm thương yếu đuối biểu hiện ra triệt để. Làm cho những người trong phòng đều cảm thấy chàng trai này thật tội nghiệp. Cả Trạch Dương cũng không thể thoát khỏi dáng vẻ này của Thẩm Di Hòa. Trạch Dương thở dài, nhẹ giọng nói
– Bây giờ cậu làm đi. Trước khi tôi tan họp thì đưa.
Thẩm Di Hòa ngước mắt nhìn Trạch Dương, nhỏ giọng hỏi
– Trạch tổng có thể cho tôi biết tôi phải báo báo cái gì không?
Trạch Dương quay lại với buổi họp, thản nhiên trả lời
– Người yêu cũ làm như không quen biết tôi thì phải làm sao?
Thẩm Di Hòa cùng mọi người không khỏi ngạc nhiên nhìn Trạch Dương. Mọi người đều tự hỏi Thẩm Di Hòa xui xẻo thế nào mà chọc giận Trạch tổng. Chỉ có Lập Thành bình thản nói với Thẩm Di Hòa.
– Bây giờ cậu có thể quay lại làm việc.
Thẩm Di Hòa quay lưng bỏ đi, quyết định phải nhanh chóng làm xong trước khi Hào Kiện về nhà. Thẩm Di Hòa mượn bàn làm việc của Lập Thành, điên cuồng làm báo cáo.
Một tiếng sau, điện thoại trên bàn bất chợt vang lên, Thẩm Di Hòa liếc nhìn thấy số điện thoại thì vội vàng bắt máy.
– Em về rồi hả?
Giọng nam trầm đầy từ tính vang lên.
– Anh đang ở đâu?
– Anh đang ở công ty. Em đã về chưa? Anh lập tức về liền. Đừng ăn mì, anh về nấu bữa tối cho em.
Trạch Dương vừa bước vào phòng quản lý thì thấy Thẩm Di Hòa vừa cúp điện thoại, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan. Trạch Dương oán khí hỏi
– Cậu đang nói chuyện với ai?
– Người nhà.
Trạch Dương càng khó chịu hơn.
– Cậu lấy đâu ra người nhà?
Thẩm Di Hòa vội vàng lấy tài liệu ở máy in, đưa đến trước mặt của Trạch Dương.
– Trạch tổng, tôi nộp báo cáo.
Trạch Dương cầm lấy báo cáo, đưa lên đọc chăm chú. Càng đọc, trán Trạch Dương càng nhăn lại sau đó tức giận vứt lên bàn.
– Làm lại. Ngay bây giờ.
Thẩm Di Hòa đang chuẩn bị về liền dừng lại, hoài nghi.
– Vì sao?
Lập Thành bước vào phòng, lạnh nhạt đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống làm việc như không thấy những việc đang xảy ra. Trạch Dương cũng không quan tâm đến xung quanh, nhấn mạnh.
– Vì tôi là sếp.
Thẩm Di Hòa tức giận.
– Anh còn chưa đọc mà đã yêu cầu tôi làm lại. Trạch tổng đây là muốn kiếm chuyện?
– Khỏi cần đọc. Nhìn sơ tôi đã biết nội dung của nó. Tôi yêu cầu cậu làm gì?
– Trạch tổng, tôi cảm thấy người yêu cũ của ngài làm rất đúng. Tất cả các thông tin tôi tìm kiếm đều khuyên là làm như không quen biết. Ngài đọc báo cáo của tôi sẽ biết rõ hơn. Đúng không trợ lý Thành?
Lập Thành đang làm việc, ngẩng đầu lên trả lời.
– Đúng.
– Anh thấy rồi chứ. Bất cứ ai cũng sẽ theo quan điểm này.
Trạch Dương im lặng, ánh mắt ánh lên nguy hiểm. Thẩm Di Hòa vừa rồi còn hung hổ, ngay lập tức xìu xuống.
– Trạch tổng, cáo từ.
Thẩm Di Hòa chưa cho Trạch Dương nói thêm lời nào liền bỏ chạy. Trạch Dương cũng không ngăn cản, nhìn theo cho đến khi bóng dáng Thẩm Di Hòa biến mất. Lập Thành lên tiếng
– Con mồi không thể nào thoát, cần gì làm cậu ta sợ hãi.
Trạch Dương lạnh nhạt
– Tôi xem cậu ta vùng vẩy đến khi nào. Tra cho tôi lúc nãy cậu ấy nói chuyện với ai.