Đọc truyện Người Yêu Cũ Là Tổng Tài – Chương 36
Thẩm Di Hòa vẫn nhìn điện thoại, khi ngẩng đầu lên thì Hạo Kiện đang đứng trước mắt cậu. Hạo Kiện chỉ cần quan sát ánh mắt Thẩm Di Hòa liền biết ngay cậu đang nghi ngờ điều gì đó. Thẩm Di Hòa bình thản bỏ điện thoại vào trong túi, vừa đi ra khỏi phòng bếp vừa nói
– Trạch Dương đã đưa em đi đâu?
– Một căn hộ ở ngoại ô.
– Em thoát ra bằng cách nào? Em có thấy Trạch Dương trực tiếp đe dọa em không?
Thẩm Di Hòa đứng ở giữa phòng khách, chăm chú nhìn vào câu trả lời của Hạo Kiện. Hạo Kiện nhíu mày, tiến gần tới Thẩm Di Hòa
– Điều đó quan trọng không? Anh đang muốn nói điều gì thì cứ nói thẳng ra.
Thẩm Di Hòa không thấy điều bất thường nào trong lời nói của Hạo Kiện, nhưng nếu cho rằng Hạo Kiện nói đúng sự thật thì Thẩm Di Hòa không tin tưởng.
Hạo Kiện đưa tay về phía Thẩm Di Hòa, đề nghị
– Mọi chuyện em đã giải quyết xong. Chúng ta rời khỏi nơi này được không? Không bao giờ quay lại đây nữa.
Thẩm Di Hòa gật đầu
– Được. Chúng ta rời khỏi nơi này.
Hạo Kiện tới gần, quàng tay qua người Thẩm Di Hòa, cố giữ Thẩm Di Hòa trong vòng tay của mình. Khi hai người bước đến cửa thì bất chợt Thẩm Di Hòa giữ chặt một tay Hạo Kiện, đẩy ngã hắn ra phía sau. Thẩm Di Hòa vùng bỏ chạy thoát ra ngoài. Cậu vơ lấy ở khóa ở lối đi và khóa cửa ngoài giống như những gì cậu bị nhốt lúc sáng.
Hạo Kiện vùng dậy, đập mạnh vào cánh cửa
– Anh đang muốn làm gì?
Thẩm Di Hòa lấy từ trong túi ra điện thoại mà lúc nãy đã trộm của Hạo Kiện. Cậu nhấn mật khẩu để mở điện thoại
– Tại sao em lại nói dối?
Hạo Kiện sờ khắp người nhưng không thấy điện thoại của mình đâu. Hắn đấm mạnh vào cửa
– Mở cửa cho em.
– Anh muốn hỏi em. Em có tham gia kế hoạch hại Trạch Dương không?
Hạo Kiện im lặng, sau đó đột ngột hỏi
– Nếu đúng thì sao? Chúng ta là gia đình. Anh muốn chọn hắn mà phá hủy kế hoạch của em?
Thẩm Di Hòa nhíu mày
– Trạch Dương không liên quan đến cái chết của cha mẹ em.
Ngay lúc này, điện thoại của Hạo Kiện nhận được tin nhắn “Người của ta đã thực hiện xong.”. Thẩm Di Hòa nhanh chóng nhắn lại “Trạch Dương đang ở đâu?”. Chẳng bao lâu tin nhắn lại đến “Vẫn ở chỗ cũ. Trạch Khải vẫn chưa giải quyết hắn.” Thẩm Di Hòa lại nhắn thêm một tin nhắn “Đưa địa chỉ cụ thể.”
Hạo Kiện đi tới một cái máy quay ẩn, ra hiệu.
Thẩm Di Hòa nhận được tin nhắn ngay lập tức chạy đến chỗ chiếc xe, nhưng không có chìa khóa. Cậu ra khỏi xe, xung quanh không một chiếc xe nào di chuyển.
Thẩm Di Hòa gọi điện thoại cho Lập Thành. Lập Thành nghe máy ngay
– Tôi vừa gửi anh địa chỉ Trạch Dương đang bị bắt.
– Sao cậu có được?
– Tôi điều tra ra.
Lập Thành đọc xong tin nhắn liền ngay lập tức điều ngươi đi.
Thẩm Di Hòa chạy bộ một đoạn đường thật xa thì bắt được một chiếc xe cho đi nhờ. Thẩm Di Hòa bắt đầu mở các cuộc hội thoại của Hạo Kiện ra coi. Trong đó có một đoạn video quay từ lúc Trạch Dương bị lôi từ chiếc xe để vào một khu nhà xưởng. Va một video giám sát cậu. Thẩm Di Hòa liền biết được địa chỉ mà cậu vừa có không chắc có phải là địa chỉ thật không. Trong nhà vừa rồi có máy quay và người nhắn cho cậu có thể đã được Hạo Kiện ra hiệu, dẫn dắt cậu đi đến một nơi khác.
Thẩm Di Hòa nhắn lại một tin nhắn cho Lập Thành. Cũng gửi cho Lập Thành toàn bộ thông tin mà cậu biết. Lập Thành vẫn cho người đến nơi đó theo thông tin cậu gửi.
Thẩm Di Hòa tiếp tục quan sát hết cuộc hội thoại mà Hạo Kiện liên hệ với người khác. Cậu chợt hiểu ra toàn bộ kế hoạch của Hạo Kiện. Mới đầu chính là cho cậu uống thuốc, sau đó quay một video cậu bị bắt cóc gửi đến Trạch Dương với danh nghĩa của Trạch Khải. Trạch Dương vì lo cho cậu mà rơi vào bẫy. Chỉ cần Trạch Khải giết Trạch Dương, Hạo Kiện có trong tay toàn bộ bằng chứng phạm tội của lão ta. Chỉ cần Trạch Khải ra tay với Trạch Dương, Trạch gia xong đời.
Thẩm Di Hòa nhớ đến câu nói của Trạch Dương, cảm thấy đau trong lòng. Cả hai lần chỉ vì cậu mà Trạch Dương rơi vào nguy hiểm. Thế nhưng cả hai lần cậu chỉ biết ngồi nhìn. Trạch Dương không nợ cậu điều gì để đáng bị đối xử như vậy.
————-
Trạch Dương bị Trạch Khải túm lấy đầu, dao kề cổ. Thế nhưng Trạch Dương lại cười rất lớn. Trạch Khải đè mạnh con dao làm cổ Trạch Dương xuất hiện một đường máu
– Mày cười cái gì?
– Ông có biết vì sao tôi kí dễ dàng như vậy không?
Trạch Khải nhìn về phía sấp giấy tờ mà Trạch Dương đã kí, nghi ngờ.
– Mày đang đánh lạc hướng tao đó hả?
– Nếu tôi chết. Ông biết người được lợi nhất là ai không?
– Chẳng lẽ mày đã viết di chúc trước? Nhưng không sao, di chúc cũ của mày sẽ vô dụng thôi.
– Ông nội luôn nói ông thích bày mưu tính kế nhưng lại không đủ thông minh. Bây giờ tôi hiểu rồi.
Trạch Khải tát mạnh Trạch Dương, nắm đầu Trạch Dương lên
– Mày tự nhận thông minh thì thể hiện tao xem nào.
Trạch Dương bình thản trả lời.
– Có một kẻ luôn được nuôi dưỡng như con cái trong nhà. Ông có phải không nhớ đến hắn không?
– Mày đang nói đến ai?
– Nếu tôi chết, toàn bộ tài sản sẽ vào tay Lập Thành.