Bạn đang đọc Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú – Chương 39
Đếm trên đầu ngón tay, số ngày đến kỳ đang còn rất gần, nhưng Chu Tử Hạ lại lo sợ tháng này cô đến muộn.
Chuyện này là quá bình thường mà thôi, là vì cứ cách tầm hai đến ba tháng cô lại trễ kỳ, mà tháng trước cô đến ngày nào còn không nhớ, chỉ cảm thấy bản thân mình dạo gần đây não cá vàng, làm trước quên sau.
Đến sinh nhật tuổi mười tám của mình cô còn không nhớ, huống chi là ngày kỳ đèn đỏ.
Nhưng mà số ngày chia tay Chu Tử Hạ nhớ rõ đinh ninh, tựa hồ như sự việc ấy khắc sâu trong trái tim cô vậy.
Hàn Cao Lãng cúi đầu hôn nhẹ lên bờ vai gợi cảm của cô, anh nói: “Chúc mừng em đã mười tám tuổi, tôi đợi ngày này rất lâu rồi.”
Chu Tử Hạ lạnh lùng đáp lại: “Sau khi đợi được, cảm giác của anh thế nào?”
Cô ngoảnh đầu về phía anh, cảm thấy đôi môi anh lướt qua môi cô rồi dừng lại bên gò má hồng hào của cô.
Hàn Cao Lãng mỉm cười nhẹ nhàng, đặt nụ hôn lên trán cô: “Rất tuyệt vời.”
Chu Tử Hạ phụng phịu nói lại: “Anh chỉ chờ em đủ tuổi mười tám hay sao? Để làm gì cơ chứ.”
Hàn Cao Lãng đáp lại có một giọng nói rất êm dịu, rất giống như đang dỗ dành cổ bạn gái hờn dỗi vậy.
“Đã có ai nói với em rằng tuổi mười tám đẹp như ánh trăng đêm rằm chưa?”
Tuổi mười tám rất đẹp, nó đánh dấu sự trưởng thành của người con gái.
Bạn có biết không? Tuổi mười tám rất chi là đẹp đẽ, nó còn là một cột mốc đánh dấu sự đổi thanh cuộc đời của bạn.
Mười tám tuổi là giai đoạn từ một thanh niên hiếu động sang một người trưởng thành, có suy nghĩ chín chắn, có thể làm chủ cuộc đời của mình nó là một trong những sự kiện quan trọng nhất của một đời người.
Tuổi mười tám không chỉ đơn thuần là một số tuổi chứng minh con người ta đủ khả năng chịu trách nhiệm trước pháp luật mà tuổi mười tám còn là một cộc mốc mở ra cả khoảng trời thanh xuân tươi đẹp, mà ở đó, ai cũng mong muốn được sống trọn những tháng năm rực rỡ của đời mình.
Những thanh xuân ấy Chu Tử Hạ chưa kịp hưởng thụ, lỡ trao tấm thân ngọc ngà này cho người đàn ông ở cái tuổi mười tám, không còn là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng nữa mà cuộc sống sau này của cô lại bị ràng buộc bởi người đàn ông mang danh hiệu “người yêu cũ” này.
Đúng là chạy bằng trời cũng không thể thoát khỏi bánh xe của vận mệnh.
Chu Tử Hạ không nói gì, cô giả vờ tập trung sang một vấn đề khác, phớt lời câu hỏi của anh.
“Cô gái đó đâu rồi, anh lại vứt bỏ cô ấy rồi sao?”
Nghe có vẻ rất cứng rắn nhưng ẩn sâu trong cõi lòng của Chu Tử Hạ đã dấy lên nỗi đớn đau vô cùng, tựa hồ như hàng ngàn mảnh sứ vỡ vụn ghim sâu vào da thịt của cô vậy.
Phải làm thế nào để cho cô cảm thấy hết phiền muộn về cái gọi là tình yêu đây?
Hàn Cao Lãng mặt đần ra, anh hoàn toàn không hiểu những gì mà cô đang nói.
“Em đây là có ý gì? Cô gái nào chứ?”
Chu Tử Hạ nghe anh nói vậy mà tức giận, cô quay ngoắt người lại, hai tay ra sức đấm mạnh vào cơ ngực tráng kiện của anh.
“Anh còn nói dối sao? Hôm đó rõ ràng em tận mắt chứng kiến anh…”
Chu Tử Hạ khự lại, nước mắt đầm đìa, cổ họng nấc lên nỗi uất nghẹn.
Tại sao cô lại nói điềm này với anh ta?
Tại sao vậy? Rõ ràng cô đã tự nhủ với bản thân mình để cho anh tự mình nói ra, hà cớ sao cô lại nóng ruột vội vàng trách móc?
Chu Tử Hạ dừng lại động tác, cô xoay người để lưng mình đối diện với anh.
Hàn Cao Lãng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình hết, bản thân anh vô tội, bất lực mà ôm cô vào lòng.
“Nha đầu, ý em là gì? Tôi thật tình không hiểu.”
Anh vuốt ve mái tóc vẫn còn ướt của cô, nói tiếp: “Nói cho tôi biết, tôi đã làm sai điều gì?”
Hàn Cao Lãng định mở miệng nói tiếp thì tiếng động phía bên ngoài đã xen ngang, cắt đứt mọi ý nghĩ của anh.
Cốc… cốc… cốc…
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Cao Lãng ngay lập tức quay ngoắt lại, trừng về phía cửa.
Sát khí toả ra từ người anh hệt như một luồng tia lạnh lẽo đâm xuyên qua lớp cửa gỗ, bủa vây lấy người bên ngoài khiến cho người vừa tới cảm thấy ớn lạnh.
“Boss, tôi… tôi đã mang đồ đến…”
Đếm trên đầu ngón tay, số ngày đến kỳ đang còn rất gần, nhưng Chu Tử Hạ lại lo sợ tháng này cô đến muộn.
Chuyện này là quá bình thường mà thôi, là vì cứ cách tầm hai đến ba tháng cô lại trễ kỳ, mà tháng trước cô đến ngày nào còn không nhớ, chỉ cảm thấy bản thân mình dạo gần đây não cá vàng, làm trước quên sau.
Đến sinh nhật tuổi mười tám của mình cô còn không nhớ, huống chi là ngày kỳ đèn đỏ.
Nhưng mà số ngày chia tay Chu Tử Hạ nhớ rõ đinh ninh, tựa hồ như sự việc ấy khắc sâu trong trái tim cô vậy.
Hàn Cao Lãng cúi đầu hôn nhẹ lên bờ vai gợi cảm của cô, anh nói: “Chúc mừng em đã mười tám tuổi, tôi đợi ngày này rất lâu rồi.”
Chu Tử Hạ lạnh lùng đáp lại: “Sau khi đợi được, cảm giác của anh thế nào?”
Cô ngoảnh đầu về phía anh, cảm thấy đôi môi anh lướt qua môi cô rồi dừng lại bên gò má hồng hào của cô.
Hàn Cao Lãng mỉm cười nhẹ nhàng, đặt nụ hôn lên trán cô: “Rất tuyệt vời.”
Chu Tử Hạ phụng phịu nói lại: “Anh chỉ chờ em đủ tuổi mười tám hay sao? Để làm gì cơ chứ.”
Hàn Cao Lãng đáp lại có một giọng nói rất êm dịu, rất giống như đang dỗ dành cổ bạn gái hờn dỗi vậy.
“Đã có ai nói với em rằng tuổi mười tám đẹp như ánh trăng đêm rằm chưa?”
Tuổi mười tám rất đẹp, nó đánh dấu sự trưởng thành của người con gái.
Bạn có biết không? Tuổi mười tám rất chi là đẹp đẽ, nó còn là một cột mốc đánh dấu sự đổi thanh cuộc đời của bạn.
Mười tám tuổi là giai đoạn từ một thanh niên hiếu động sang một người trưởng thành, có suy nghĩ chín chắn, có thể làm chủ cuộc đời của mình nó là một trong những sự kiện quan trọng nhất của một đời người.
Tuổi mười tám không chỉ đơn thuần là một số tuổi chứng minh con người ta đủ khả năng chịu trách nhiệm trước pháp luật mà tuổi mười tám còn là một cộc mốc mở ra cả khoảng trời thanh xuân tươi đẹp, mà ở đó, ai cũng mong muốn được sống trọn những tháng năm rực rỡ của đời mình.
Những thanh xuân ấy Chu Tử Hạ chưa kịp hưởng thụ, lỡ trao tấm thân ngọc ngà này cho người đàn ông ở cái tuổi mười tám, không còn là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng nữa mà cuộc sống sau này của cô lại bị ràng buộc bởi người đàn ông mang danh hiệu “người yêu cũ” này.
Đúng là chạy bằng trời cũng không thể thoát khỏi bánh xe của vận mệnh.
Chu Tử Hạ không nói gì, cô giả vờ tập trung sang một vấn đề khác, phớt lời câu hỏi của anh.
“Cô gái đó đâu rồi, anh lại vứt bỏ cô ấy rồi sao?”
Nghe có vẻ rất cứng rắn nhưng ẩn sâu trong cõi lòng của Chu Tử Hạ đã dấy lên nỗi đớn đau vô cùng, tựa hồ như hàng ngàn mảnh sứ vỡ vụn ghim sâu vào da thịt của cô vậy.
Phải làm thế nào để cho cô cảm thấy hết phiền muộn về cái gọi là tình yêu đây?
Hàn Cao Lãng mặt đần ra, anh hoàn toàn không hiểu những gì mà cô đang nói.
“Em đây là có ý gì? Cô gái nào chứ?”
Chu Tử Hạ nghe anh nói vậy mà tức giận, cô quay ngoắt người lại, hai tay ra sức đấm mạnh vào cơ ngực tráng kiện của anh.
“Anh còn nói dối sao? Hôm đó rõ ràng em tận mắt chứng kiến anh…”
Chu Tử Hạ khự lại, nước mắt đầm đìa, cổ họng nấc lên nỗi uất nghẹn.
Tại sao cô lại nói điềm này với anh ta?
Tại sao vậy? Rõ ràng cô đã tự nhủ với bản thân mình để cho anh tự mình nói ra, hà cớ sao cô lại nóng ruột vội vàng trách móc?
Chu Tử Hạ dừng lại động tác, cô xoay người để lưng mình đối diện với anh.
Hàn Cao Lãng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình hết, bản thân anh vô tội, bất lực mà ôm cô vào lòng.
“Nha đầu, ý em là gì? Tôi thật tình không hiểu.”
Anh vuốt ve mái tóc vẫn còn ướt của cô, nói tiếp: “Nói cho tôi biết, tôi đã làm sai điều gì?”
Hàn Cao Lãng định mở miệng nói tiếp thì tiếng động phía bên ngoài đã xen ngang, cắt đứt mọi ý nghĩ của anh.
Cốc… cốc… cốc…
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Cao Lãng ngay lập tức quay ngoắt lại, trừng về phía cửa.
Sát khí toả ra từ người anh hệt như một luồng tia lạnh lẽo đâm xuyên qua lớp cửa gỗ, bủa vây lấy người bên ngoài khiến cho người vừa tới cảm thấy ớn lạnh.
“Boss, tôi… tôi đã mang đồ đến…”.