Bạn đang đọc Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú – Chương 112: Nhận Ra
Bất thình lình bị cưỡng hôn trước bao ánh mắt của người người đến dự tiệc, Chu Tử Hạ không kịp phản ứng lại, đôi môi non mềm của mình bị người trước mặt ngang ngược ngấu nghiến.
Cô muốn kháng cự lại nhưng toàn thân vô lực không có một chút sức lực nào, chiếc ly rượu trên tay mất trọng lực mà rơi xuống, vỡ vụn trên sàn nha.
Choang!
Bầu không khí bao trùm nơi đây im lặng đến lạ thường, các khách mời đến dự tiệc đều nín thở đưa mắt dõi theo tình hình lúc này.
Hai tay của Chu Tử Hạ đặt trước ngực người đàn ông, ra sức đẩy anh ta ra xa nhưng không được.
Môi lưỡi bị người ta căn mút không thôi, Chu Tử Hạ cau mày, động thái không kiêng nể gì mà cắn mạnh vào khoé môi của đối phương.
Nhưng người đàn ông không hề để tâm đến chiêu trò mèo cào của cô gái.
Anh khống chế cái ót của cô ngày càng chặt, đầu lưỡi ướt át trượt vào bên trong khoang miệng, tham tham thưởng thức mật ngọt đang đang trào, cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương đang tìm đường lẩn trán, cùng cô dây dưa quấn quýt không rời.
Bất đắc dĩ, Chu Tử Hạ đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng.
Đôi chân dài nuột nà đang ẩn náu dưới lớp vải lụa trắng tinh khôi.
Cô nâng đùi lên, nhắm vào hạ bộ của người đàn ông mà thúc mạnh.
Tựa như đọc được ý đồ của người con gái, người đàn ông cau mày, trong khoảnh khắc ngắn ngủi anh đã nhanh chóng bắt lấy bụng đùi non mềm của cô, ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ bấu mạnh vào da thịt mềm mại như bông gòn, chạm nhẹ có thể để lại dấu vết.
Lâm Ỷ Phi đứng từ phía xa trong dòng người, ánh mắt khẽ liếc nhìn sắc mặt của một người.
Sau đó dè chừng mà tiến lại gần cặp đôi đang bận trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt kia.
Bà đưa tay lên chắn trước miệng, khẽ hắng giọng một câu, ánh mắt không vui vẻ nhìn đăm chiêu lấy bóng lưng cao lớn kia.
Người đàn ông nghe xong toàn thân ngay lập tức cứng đờ lại, đôi môi lưu luyến vội vã rời khỏi cánh hoa mềm mại của anh kia, con người đầy sát khí nhìn chằm chằm lấy đôi mắt đang ngập trong tầng sương mỏng.
Chu Tử Hạ uất nghẹn vì bị cưỡng hôn nơi đông người, hốc mắt ngấn lệ ngước nhìn diện mạo người trước mặt.
Cô đứng hình mất vài phút, không tin vào những gì mắt mình vừa trông thấy.
Người đàn ông trong tim mình đang đứng ngay trước mắt, trên người anh mặc một bộ vest đen sang trọng, khí chất cao ngạo, đôi mắt sâu hút hồn cùng với đôi môi mỏng bạc tình đang nhếch lên cười.
“Hàn…!Hàn Cao Lãng?”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Cứ ngỡ bản thân mình gặp ác mộng giữa ban ngày, cô đưa tay lên dụi mắt vài lần.
Để chắc ăn hơn, Chu Tử Hạ định ngoảnh đầu về phía sau nhưng lại bị người đàn ông khống chế.
Hàn Cao Lãnh không cho cô gái nhìn về phía sau, anh ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng, đem đầu cô gục vào trong lồng ngực của mình, thanh âm phát ra khỏi cuống họng đủ để cô nàng nghe rõ.
“Đừng nhìn!”
Chu Tử Hạ ngoan ngoãn nghe theo lời của người đàn ông.
Cô im lặng lắng nghe tiếng động xung quanh truyền tới, nhưng lại chỉ nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp của Chu Tử Hàn.
Từ trước đến nay, Chu Tử Hạ lần đầu có thể cảm nhận được người đàn ông căng thẳng đến mức độ nào.
Bàn tay to khoẻ đang không ngừng siết chặt lấy bả vai của cô.
Chu Tử Hạ ngước mắt lên muốn nhìn sắc mặt của anh, nào ngờ chưa kịp nhìn đã bị Hàn Cao Lãng che lại tầm nhìn.
Cô có thể cảm nhận được đôi môi ấm áp của người đàn ông đang bao phủ lấy lên vùng trán của mình, bất giác cô không tự chủ được mà giật mình một cái, trong lòng dấy lên nỗi bất an tột cùng.
Lúc này, bên tai Chu Tử Hạ truyền đến giọng nói của giáo viên chủ nhiệm, tiếp đó là tiếng của bảo vệ đang giải tán mọi người xung quanh.
“Hàn Cao Lãnh, anh không sao chứ?”
“Anh không sao!”
Đến tận giây phút này Chu Tử Hạ mới nhận ra điểm bất thường trong giọng nói cũng như cái tên vừa mới thốt ra.
Chu Tử Hạ lập tức rời khỏi cái ôm của Hàn Cao Lãng, nhanh chóng xoay người lại, đập vào mắt cô là diện mạo của người vừa nãy cô mới ra tay.
Cô hốt hoảng ngoảnh đầu lại nhìn Hàn Cao Lãng, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Kiều Sa.
Toàn thân run rẩy, đôi chân vô thức lùi về phía sau vài bước.
Không thể…
Mọi chuyện tuyệt đối không phải như vậy!
Trên đời này không có sự trùng hợp đến như vậy được.
Yêu nhau đã gần sáu tháng, nhưng Chu Tử Hạ không thể ngờ, người đàn ông mình yêu còn có một người em sinh đôi.
Trước cô đã từng nghe Hàn Cao Lãng nhắc đến người em trai một lần.
Lúc đó Chu Tử Hạ ngây thơ nghĩ cậu em trai này ắt hẳn kém hơn anh độ năm tuổi, nào ngờ không nghĩ vậy mà là anh em sinh đôi.
Lần đầu gặp mặt em chồng tương lai, cô lại tạo hình tượng xấu trong mặt cậu ta.
Nhưng trách ai bây giờ? Anh bảo người đàn ông chết tiệt kia không nói rõ cho cô biết, làm cô hiểu lầm anh công khai cắm sừng cô.
Chu Tử Hạ càng nghĩ càng thẹn trong lòng, ánh mắt không giấu nổi được nước mắt mà nhìn về phía Hàn Cao Lãng, giọng nói ấm ức vô cùng.
“Tại sao anh không nói rõ cho em?”
Đối diện với câu hỏi của người con gái, Hàn Cao Lãng mở miệng định nói rõ, nhưng anh căn bản không thể nói ra tất cả sự việc.
Lúc này Hàn Cao Lãnh đứng vững lại sau cú đá chí mạng đó.
Dáng đi khập khiễng tiến lại gần phía cô, một tay ôm bụng tay còn lại vịn vào người Lâm Kiều Sa.1
“Chị dâu, tôi thật sự xin lỗi chị!”
Giọng điệu tức giận đè nén dưới cuống họng, Hàn Cao Lãnh thầm chửi trong lòng, nếu như cô không phải là chị dâu tương lai, hắn tuyệt đối không để cho cô ra tay, càng không tôn trọng cô.
“Không nói rõ với chị đều có lý do cả.
Hai anh em chúng tôi thà chết không chịu có bạn gái trước tuổi ba mươi hai.
Nào ngờ ông anh trai của tôi lại đột ngột đổi ý định nhanh đến vậy.
Mà tôi cũng là đàn ông mà, cũng biết rung động phải lòng người con gái khác.
Đáng lẽ sáu tháng trước tôi không nên xuất hiện trước mặt chị, có như vậy chị không hiểu anh tôi có thói trăng hoa, gian díu mập mờ với người con khác khác.”
Chu Tử Hạ không thể tin vào những điều gì mà mình vừa nghe được.
Sau khi biết được nguyên do cơ sự của sáu tháng trước, cô chỉ hận bản thân mình quá đa nghi.
Tại sao lúc đó cô không để ý kỹ đến dáng vẻ cùng với cách hành xử của hai người.
Rõ ràng hai người có thái cực hoàn toàn đối lập nhau, vậy mà cô sớm không nhận ra, người đàn ông trong lòng mình có một điểm đặc biệt, chỉ cần liếc mắt nhìn ra có thể nhận ra người đó có phải anh hay không.
Nốt ruồi hứng lệ.
Chu Tử Hạ không ngừng than thầm trong lòng, nhớ đến những lần hiểu lầm ra tay đánh người vô cớ cô lại hận bản thân mình hơn, hận không thể tìm được cái hố để mà chui xuống, che lấp đi dáng vẻ khó xử hiện tại của mình.
Trong lòng rối rắm vô cùng, Chu Tử Hạ căng thẳng hai tay bấu chặt lại với nhau, cúi đầu xuống tạ tội với Hàn Cao Lãnh.
“Tôi…!xin lỗi!”
Chu Tử Hạ sợ hãi mà rơi nước mắt, thân trên gập xuống.
Ấn đường của Hàn Cao Lãng nhíu lại, anh bước lên đưa tay che mắt cô lại, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Tuyệt đối không được để người khác ức hiếp! Chỉ có tôi mới có quyền bắt nạt em.”
Nghe xong, Chu Tử Hạ càng bật khóc lớn hơn.
Đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng trêu đùa cô trước mặt mọi người, còn cô chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống để sám hối, vậy mà người đàn ông không chịu hiểu cho cô.
Một người phụ nữ đã ngoài tám mươi tuổi xuất hiện, trên người mặc bộ sườn xám được cắt may kiểu truyền thống, tay chống gậy batoong tiến lại gần.
“Lần đầu bước chân vào Hàn gia đã gây náo loạn như vậy.
Thật không coi ai ra thể thống gì!”
Chu Tử Hạ ngừng khóc, đưa mắt nhìn khuôn mặt nghiêm khắc.
Hàn lão phu nhân từ trước đến nay nổi tiếng là nghiêm khắc.
Phụ nữ muốn bước chân vào làm dâu điều được thông qua thử thách mà bà đưa ra.
Mà hành động vừa rồi của Chu Tử Hạ chắc chắn Hàn lão phu nhân nhìn thấy, con ngươi sắc bén nhìn tổng quan cơ thể cô từ đầu đến cuối chân.
Chu Tử Hạ có thể nhìn thấy rõ nét khó coi trên gương mặt có nếp nhăn của bà.
Đối diện với nhân vật lớn nhất trong Hàn gia, trong lòng người con gái căng thẳng tột cùng, lòng bàn tay siết chặt lại đến đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này Lâm Ỷ Phi đứng ra giải vây, vừa xoa bóp vai Hàn lão phu nhân, vừa dùng lời nói mật ngọt như lấy lòng bà.
“Mẹ, đây là cô gái mà A Lãng nhà ta đang theo đuổi.
Mẹ thấy con bé thế nào?”
Hàn lão phu nhân trưng bộ mặt lạnh, liếc nhìn Lâm Ỷ Phi một cái, sau đó nhìn vào ánh mắt của Hàn Cao Lãng.
“Con bé bao nhiêu tuổi?”
Lâm Ỷ Phi vui vẻ thay con trai mình đáp lại: “Quên không giới thiệu với mẹ, đây là Chu Tử Hạ, con gái của bạn học cũ của con, sắp mười chín tuổi, đang theo học tại trường Đại học âm nhạc của thành phố.”
“Mười chín tuổi?”
Hàn lão phu nhân nhắc lại số tuổi mà Lâm Phỉ Y nói, ánh mắt lại đánh về phía Hàn Cao Lãng.
“A Lãng, thế gian này hết phụ nữ để cho con chọn con bé này sao?”.