Bạn đang đọc Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi FULL – Chương 3: Còn Hận Tôi Không
Tính cách Cố Khinh Chu không thể gọi là tốt, thậm chí còn có phần hơi cố chấp, ít người chịu đựng được.
Chỉ là so với những người khác, y đã quen giấu hết những chiếc gai nhọn đó vào trong.
Vì vậy ai không quen biết mà gặp y sẽ chỉ cảm thấy lạnh lẽo như băng tuyết.
Là bạn cùng bàn suốt ba năm cấp ba, Giang Nhứ, không may, đã từng trải nghiệm chứng kiến toàn bộ tính xấu của Cố Khinh Chu.
Càng nhớ về hồi ấy, hắn càng thêm lo lắng cho tình cảnh hiện nay của mình.
Ở mức độ nào đó, tính cách cả hai khá giống nhau, nhìn chung rất phù hợp làm anh em bằng hữu.
Trước kia Giang Nhứ cũng từng tràn ngập hăm hở muốn làm bạn bè với Cố Khinh Chu, ý là bạn bè thực sự ấy kìa.
Thế nhưng hắn tuyệt nhiên không thể ngờ tới, người kia lại là…
Nói ra chắc không ai tin, năm đó Cố Khinh Chu mới là người theo đuổi Giang Nhứ.
Tính cách y vừa lạnh lùng vừa ương ngạnh, thực khó lòng tưởng tượng cũng có ngày hạ mình theo đuổi người ta.
Hơn nữa thời ấy còn đang tuổi trẻ trâu, trước đó cũng thường xuyên bày trò trêu chọc cho thiên hạ xoay mòng mòng, cho nên chính Giang Nhứ cũng chỉ ngỡ là y nói đùa.
Thích đàn ông, trước đây chuyện này đối với Giang Nhứ mà nói, thực sự quá mức xa lạ.
Cố Khinh Chu tập trung lái xe, không nhìn hắn.
Giang Nhứ ngồi trơ trọi chẳng có việc gì làm, liếc nhìn màn hình điện thoại di động đã vỡ tan tành, cuối cùng vẫn ngần ngừ không muốn quẹt mấy ứng dụng trò chơi.
Hắn day chóp mũi, vu vơ nói: “Ờm, cậu mấy năm nay có vẻ làm ăn không tệ nhề.”
Thanh âm Cố Khinh Chu nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì: “À, đúng vậy.”
Đương nhiên đúng, chắc chắn đúng, tuyệt đối đúng – Giang Nhứ toan ton hót thêm mấy lời để hòa giải quan hệ, chẳng ngờ còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã lên tiếng: “Cũng thường thôi.
Thực ra với tôi thì tốt xấu giàu nghèo gì cũng chẳng sao hết, chỉ cần hơn cậu là vui rồi.”
Chỉ vài từ thôi mà ý tứ đằng sau hết sức thâm sâu.
Cố Khinh Chu dứt lời, hờ hững liếc Giang Nhứ, ánh nhìn khiến người ta thấp thỏm không yên.
Y lại nhếch miệng một cái, nụ cười khiến người ta khó phân biệt đây là đùa vui hay chế nhạo.
Giang Nhứ: “…”
Miệng lưỡi Cố Khinh Chu vẫn độc địa như ngày nào.
Tên này có tuyệt kĩ ngâm lưỡi vào Hạc Đỉnh Hồng suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày hay sao, độc đến mức tan tim nát phổi.
Nửa quãng đường còn lại, Giang Nhứ rất thức thời ngậm miệng.
Hắn không có sở thích tự mình khiến mình khó chịu, chỉ lười biếng dựa vào cửa sổ xe, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài chạy giật lùi về phía sau.
Có điều đôi tay vẫn không chịu ở yên, cứ gảy nắp bật lửa tanh tách, xem chừng rất muốn đốt điếu thuốc.
Cố Khinh Chu vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Tôi khuyên cậu không nên hút thuốc.”
Giang Nhứ kỳ thực đâu có ý định hút, nhưng nghe thấy câu này thì không thể không làm.
Hắn ngậm điếu thuốc, châm lửa ngay trước mặt Cố Khinh Chu, ánh sáng rực lên như khiêu khích.
Hắn nhướng mày hỏi ngược: “Tôi cứ hút đấy, cậu làm gì được?”
Cố Khinh Chu mặt không đổi sắc: “Còn hút thì tự cuốc bộ xuống cầu vượt.”
Giang Nhứ dụi tắt điếu thuốc ngay tắp lự.
Quên béng mất, hiện giờ mình đang ngồi nhờ xe Cố Khinh Chu kia mà, vớ vẩn bị đạp xuống như bỡn.
Bữa tiệc hôm nay sếp La mời khách tương đối xa xỉ, địa điểm là khách sạn năm sao.
Hai thùng lớn đựng phong bì nằm kề sát nhau, đồng nghiệp cơ quan ngồi một bên, bạn bè người thân ngồi bên còn lại.
Cố Khinh Chu và Giang Nhứ đến hơi muộn, lúc tới nơi mọi người đã được xếp đủ mâm, chỉ còn trơ lại hai người bọn họ.
Sếp La không ngờ cả hai sẽ cùng đi với nhau, thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất lanh lẹ đứng lên chào hỏi: “Giám đốc Cố, vào đây vào đây, mau ngồi đi.
Tiểu Giang cũng ngồi xuống luôn đi.”
Cố Khinh Chu xã giao thăm hỏi vài câu, đoạn ngồi xuống ghế bên trái sếp La.
Đương nhiên là Giang Nhứ không thể ngồi cạnh y được, hắn nhanh chóng vòng qua bên tay phải, tình cờ ngồi đúng chỗ ngay cạnh Lý Tư Ngạo.
Lý Tư Ngạo kinh ngạc nhìn hắn: “Ố, em còn tưởng anh không đến cơ.”
Giang Nhứ liếc gã một cái: “Được ngồi mát ăn bát vàng còn miễn phí, tội gì không đến.”
Lý Tư Ngạo chặc lưỡi hai tiếng.
Gương mặt hắn không giấu được vẻ hóng hớt cực độ: “Sao anh lại đi cùng giám đốc Cố vậy? Người anh em à, em bảo này, tốc độ trèo cao của anh thế này là hơi bị nhanh quá đấy nhớ.”
Giang Nhứ gác đũa đáp trả: “Mắt mày đui từ lúc nào thế hả?”
Cố Khinh Chu mà cành cao cành thấp cái quần què, rặt một cây Lang Nha Bổng thì có.
Toàn thân gai nhọn tua tủa, trèo lên chưa bị xọc chết đã phúc đức lắm rồi.
(Lang Nha Bổng (gậy răng sói): Binh khí có cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói. Xem thêm.)
Lý Tư Ngạo không vui, huých hắn một phát: “Hứ, sao lại chửi em?”
Sếp La thấy hai tên này cứ dấm dúi xì xào với nhau, bệnh lãnh đạo tái phát, gõ gõ lên mặt bàn: “Hai cậu kia, cứ ngồi thì thầm nhỏ to cái gì đấy hả, nói to lên cho mọi người cùng vui với xem nào?”
Giang Nhứ ho khan một tiếng: “Làm gì có gì ạ, bọn em bàn chuyện hồ sơ khách hàng thôi mà.”
“Cậu này nhé, lại giở trò chứ gì,” sếp La vỗ vai Giang Nhứ, nói với Cố Khinh Chu: “Tiểu Giang ấy à, tôi phải nói là chăm chỉ chịu khó hạng nhất.
Mới vào công ty chưa đến mấy năm mà thành tích lúc nào cũng xếp đầu.
Giám đốc Cố có thể đào tạo cậu ta được đấy.”
Cố Khinh Chu uống một ngụm nước, thanh âm không nghe ra cảm xúc gì: “Thế ạ.”
Hơi men bốc lên, sếp La chếnh choáng chỉ vào Giang Nhứ: “Tuy có hơi chểnh mảng một tí, bình thường hay chơi trò chơi trong giờ làm, nếu không chơi thì cũng trốn việc.
Nhưng tuổi trẻ mà, làm sao tránh được ẩu đoảng nóng vội.
Chỉ cần trui rèn cậu ta mấy năm nữa là đảm bảo sẽ tốt lên ngay.”
Hễ sếp La nói xong một câu, mí mắt Giang Nhứ lại giật lên một cái.
Ừ thì hắn vốn có hơi bị lắm thói hư tật xấu thật, nhưng đậu má, đây không phải là vạch trần hết ra để Cố Khinh Chu nắm thóp hắn thay ông ta à! Khổ nỗi người ngoài thì chẳng hề biết rõ sự tình, ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt ghen tị.
Chắc chắn sếp La đang cố gắng dọn đường cho Giang Nhứ nên mới nói tốt về hắn trước mặt lãnh đạo mới đây mà.
Cố Khinh Chu đáp: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ rèn giũa cậu ta tử tế.”
Uống hết ba hiệp, sếp La bắt đầu ngà ngà say.
Người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi này rốt cuộc cũng thấm thía một điều, rằng nhịp điệu công việc quay cuồng bận rộn bấy lâu của mình sẽ chính thức kết thúc trong đêm nay.
Từ nay về sau cuộc sống sẽ chẳng khác gì mấy cụ già hưu trí, ở nhà cả ngày chăm hoa cắt cỏ, phí hoài những năm tháng cuối cùng của đời người.
Sếp La thất thểu rời ghế, lần lượt kéo từng người một cụng ly với mình.
Cố Khinh Chu khách sáo từ chối: “Thật ngại quá, lát nữa tôi phải lái xe, không uống rượu được.”
Sếp La uống đến đỏ mặt tía tai, nghe thế cũng không muốn làm khó dễ.
Ông quay sang liếc nhìn Giang Nhứ đứng ngay cạnh, cao giọng nói lớn: “Qua đây, Tiểu Giang, cậu… Cậu cũng cạn chén đi!”
Tối nay còn phải về gấp rút làm bản vẽ, Giang Nhứ nào dám uống.
Hắn đưa tay khước từ: “Không không không, em không thể uống được.”
Sếp La trừng mắt: “Sao, cậu cũng lái xe à?”
Giang Nhứ: “…Em không có xe.”
Hắn sực nhớ đến cỗ xe đạp bé bỏng sáng nay bị xế hộp BMW của Cố Khinh Chu đâm nát, trong lòng nghẹn ngào xót xa.
Sếp La nghe vậy, ngã ngửa ra ghế đằng sau cười ha hả.
Mọi người xung quanh cũng cười theo.
Cố Khinh Chu lạnh lùng đưa mắt, nâng cốc lên trước mặt nhấp một ngụm – y cảm thấy Giang Nhứ đã thay đổi rất nhiều.
Trường cấp ba họ theo học hồi đó tọa lạc ở một khu vực vô cùng hỗn loạn.
Trên phố là địa bàn đám lưu manh ba trợn tụ tập, chỉ ra ngoài lượn lờ chút đỉnh cũng có nguy cơ bị chặn đường đòi tiền bảo kê.
Trong số mấy trường trung học quanh đó, Giang Nhứ khét tiếng là một trong những vị đại ca không nên gây hấn nhất.
Hắn cả ngày điếu thuốc không rời tay, hành xử khoa trương ngang ngược, bóng áo đồng phục xanh trắng của trường cấp ba Hải Thành chỗ đánh lộn nào cũng thấy, đúng là thứ tai họa ai cũng muốn tránh mà không kịp.
Giang Nhứ của hiện tại, mọi gai góc bên trong dường như đã bị mài nhẵn.
Nhưng cũng chẳng sao, cho dù có thay đổi thế nào, trong mắt Cố Khinh Chu hắn vẫn là tên mặt dày vô sỉ như trước kia mà thôi.
Tiệc gần tàn, sếp La đã xỉn quắc cần câu, vợ ông và gia đình hò nhau khiêng người lên xe.
Giang Nhứ tra bản đồ, phát hiện ra đã hết giờ xe buýt chạy.
Gọi xe từ đây về bét nhất phải năm mươi đồng, hắn lưỡng lự suy xét, chưa biết nên về kiểu gì.
Bầu trời bên ngoài tối mịt.
Đã hết giờ cao điểm buổi tối, bao nhiêu náo động ban chiều dần dần lắng xuống, nhường chỗ cho tĩnh lặng tịch mịch.
Tóc Giang Nhứ dựng đứng vì gió thổi, tròng mắt đen phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ của những tòa cao ốc đối diện.
Hắn âm thầm đè cái tôi ngang ngạnh thường ngày xuống, khoác tay lên cửa xe hơi của Cố Khinh Chu: “Giám đốc Cố, cho tôi quá giang được không?”
Cố Khinh Chu liếc nhìn Giang Nhứ, trong lòng dâng lên nỗi khát khao mãnh liệt muốn sập cửa kẹp chết kẻ kia, cho bàn tay hắn thành cái móng lợn mới hả.
Y kiềm lại suy nghĩ độc ác ấy, vui vẻ cười: “…Được chứ.”
Giang Nhứ nhủ thầm, Cố Khinh Chu tốt bụng lên rất nhiều rồi.
Hắn lên xe, Cố Khinh Chu hỏi: “Cậu vẫn ở chỗ ngày xưa à?”
Giang Nhứ đọc địa chỉ mới cho y: “Con hẻm ngày xưa bị giải tỏa lâu rồi, giờ tôi thuê một căn phòng nhỏ ở gần công ty, đi làm cho tiện.”
Cố Khinh Chu không nói gì, lẳng lặng mở thiết bị định vị, lái xe theo chỉ dẫn.
Giang Nhứ nói: “Cậu vẫn kém tìm đường như trước nhỉ.”
Cố Khinh Chu không phải người gốc Hải Thành, học kỳ hai năm lớp mười y mới chuyển từ nơi khác đến.
Lúc đó các bạn khác đã có chỗ ngồi cố định, thầy giáo đành bảo y ngồi xuống dưới cùng, vô cùng xui xẻo chung bàn với Giang Nhứ.
Cho đến bây giờ, Cố Khinh Chu cũng không còn nhớ rõ mình đã làm thế nào để sống qua ngày đầu tiên ấy.
Trong ký ức y chỉ còn đọng lại hình ảnh mình ngồi nghiêm túc nghe giảng bài, bạn cùng bàn kỳ khôi chụp áo đồng phục lên đầu, ngáy khò khò từ sáng đến chiều, qua đến hết giờ tự học buổi tối, ngủ khỏe hơn cả lợn.
Hải Thành của nhiều năm về trước không giống như bây giờ, ngõ ngách chằng chịt như mê cung, biển chỉ đường chữ nghĩa bạc phếch, ban ngày còn đi nhầm lung tung cả, huống gì là ban đêm.
Hồi đó Cố Khinh Chu mới cùng mẹ chuyển tới đây, đường sá hãy còn lạ lẫm.
Hết giờ tự học buổi tối, cậu tính bắt xe buýt về nhà, không ngờ lại lỡ mất chuyến cuối.
Thế là Cố Khinh Chu ngơ ngơ ngác ngác đi nhầm đường.
Chân ướt chân ráo đến một thành phố xa lạ, trong lòng cậu học sinh ngày đó mang tâm lý phản kháng rất mạnh.
Nắm chặt trong tay tờ giấy ghi địa chỉ, không chịu hỏi đường, cũng không gọi điện cho người nhà, Cố Khinh Chu cứ thế ngồi trên băng ghế dài của trạm xe buýt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Như đã thành thông lệ, năm ấy cũng mưa rất nhiều.
Đêm xuống, trời đổ mưa to.
Khốn nỗi điểm dừng xe buýt này lại chẳng có mái che mưa, Cố Khinh Chu không có cách nào khác, lếch thếch đứng dậy đứng trú nhờ trước tiệm sửa xe phía sau.
Cậu đưa mắt nhìn điện thoại.
Đã mười một giờ đêm, màn hình điện thoại vẫn trống trơn, không có lấy một tin nhắn hay thông báo cuộc gọi nhỡ.
Cảm xúc tuổi nổi loạn bất chợt bùng lên, Cố Khinh Chu kiên quyết không xuống nước gọi về nhà.
Các cửa tiệm dọc con đường đều đã dọn hàng, xưởng sửa xe cũng chuẩn bị đóng cửa.
Một tốp mấy tên choai choai đầu nhuộm xanh đỏ, khuyên tai lủng lẳng từ bên trong đi ra, vừa đi vừa cười đùa hô hố, nói được ba câu lại chửi thề một câu.
Một thằng nhuộm tóc đỏ chóe chợt trông thấy Cố Khinh Chu, liếc nhìn đồng phục trên người cậu, vỗ vai một thiếu niên tóc đen: “Ố ô, Giang Nhứ coi kìa, kia là học cùng trường với mày đúng không? Ê, em giai bé đêm hôm rồi sao còn chửa về nhà? Định đi bao gái hở em?”
Thiếu niên tên Giang Nhứ nghe vậy thì quay lại, Cố Khinh Chu cũng ngẩng lên, hai cặp mắt đối diện nhìn chằm chằm vào nhau.
Giữa một đám du thủ du thực, chỉ có duy nhất Giang Nhứ để tóc đen.
Tai trái hắn đeo chiếc khuyên tai hình thánh giá bạc, khoác áo gile bảo hộ lao động màu đen.
Gương mặt vẫn còn lem nhem mấy vệt dầu máy, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn tú rạng ngời.
Giang Nhứ ban đầu định châm một điếu thuốc, bây giờ lại cất bật lửa, hứng thú nheo mắt đánh giá Cố Khinh Chu từ trên xuống dưới.
Một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: “Ờ, đúng là cùng trường, nhìn cũng quen ra phết… Bạn cùng bàn mới phải không?”
Cả ngày nay Cố Khinh Chu nào đã thấy mặt bạn ngồi cùng bàn.
Cộng thêm bản tính vốn đã lầm lì khép kín, cậu chỉ thản nhiên nhắm mắt, không đáp lại.
Giang Nhứ tuyên bố: “Chuẩn, đích thị là ngồi cùng bàn với tao.
Hơn nửa đêm rồi mà còn chưa về nhà, mai định cúp học đấy à? Cúp học là không tốt đâu nhé.”
Cả đám xung quanh phá lên cười sằng sặc, thanh niên tóc đỏ xì một tiếng: “Cái đ.m., hạng rác rến như mày mà còn bày đặt bảo ban người khác cơ á? Mày bớt làm hư nó đi thì có! Thôi, tất cả chúng mày biến biến biến, mai bố phải đi làm rồi!”
Giang Nhứ đội mũ bảo hiểm, phóng xe máy ra khỏi xưởng.
Con đường trở lại tĩnh lặng như trước.
Cố Khinh Chu lấy điện thoại di động, liên tục mở ra nhìn rồi tắt, nhìn rồi tắt.
Âm thanh gầm rú của động cơ xe máy mới vừa khuất tiếng, bây giờ càng lúc lại dường như càng tới gần.
Cậu ngước lên, trông thấy người ban nãy nhận bừa là bạn cùng bàn mình dừng xe cách đó một đoạn.
Hắn chống một chân xuống đất giữ thăng bằng, trên mũ bảo hiểm lấm tấm nước mưa.
Những giọt nước sáng lên lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Hắn tháo mũ, cao giọng gọi: “Ê, cậu ở đâu, tôi đưa về.”
Mưa xuống, trời đêm se lạnh, Giang Nhứ khoác thêm áo đồng phục.
Trên tay áo trái có hình một chiếc cánh vẽ bằng bút mực, màu sắc đã hơi phai nhòe vì dính nước.
Cố Khinh Chu bây giờ mới tin đây chính là bạn học khỏe ngủ hơn lợn ngồi bên cạnh mình.
Cậu cũng rất gan, chẳng hề nghi ngại bước thẳng đến, ngồi lên sau xe, đưa địa chỉ cho Giang Nhứ.
Giang Nhứ liếc mắt: “Há, lạc đường xa phết.”
Hắn nổ máy, quay đầu nhìn Cố Khinh Chu: “Cũng gớm mặt đấy, không sợ bị ông đây bán phứt đi à?”
Cố Khinh Chu nheo mắt, vẻ mặt lạnh tanh, chỉ chăm chú nhìn vào gáy hắn.
Giang Nhứ kháy tiếp: “Không có mông cũng chẳng có ngực, bán chó nó mua.”
Khi dòng suy nghĩ quay về thực tại, chiếc BMW vẫn đang lao vun vút trong đêm mưa, tựa như không chỉ đang vượt qua con đường trước mặt, mà còn cả bao tháng ngày xa vắng.
Cố Khinh Chu im lặng suốt quãng đường, chỉ đến lúc dừng xe ở ngã tư đối diện nhà Giang Nhứ mới cất tiếng: “Xuống đi.”
Giang Nhứ đáp: “Cảm ơn.”
Mới mở cửa xe đặt một chân xuống đường, không biết sực nhớ ra điều gì, Giang Nhứ quay người ngồi lại trên ghế.
Hắn gãi gãi chóp mũi, chần chừ một lát rồi hỏi: “À thì, cậu còn hận tôi không?”
Cố Khinh Chu liếc hắn một cái.
Chung quy y cảm thấy câu hỏi này mà thốt ra được thì quả là trơ trẽn không biết xấu hổ, cho nên chỉ qua quýt nói: “Không hận.”
Giang Nhứ vẫn ngồi bất động: “Trả lời gì nhanh vậy, nghe cứ như đang nói dối ấy.”
Cố Khinh Chu: “…”
Cố Khinh Chu vừa tức vừa buồn cười, đưa tay tháo cà vạt: “Yên tâm đi, tôi không ưa ôm thù vặt như trước đây nữa đâu.
Bao nhiêu năm rồi còn gì, ai rồi cũng phải trưởng thành, đúng không?”
Giang Nhứ vẫn nửa tin nửa ngờ: “Có thật cậu không hận tôi không?”
Lần này Cố Khinh Chu trầm mặc, cố tình chờ thêm mấy giây rồi mới hồi đáp: “Ừm, không hận.”
Giang Nhứ tin tưởng thở phào một hơi, xuống xe đóng cửa, quay lại dặn y: “Nhanh về đi kẻo muộn.”
Qua cửa kính xe hơi, Cố Khinh Chu nhìn hắn đi về phía căn nhà, bóng lưng chìm dần vào màn đêm.
Y vỗ vỗ vô-lăng xe, tâm trạng chán nản đến cùng cực.
Giây lát sau, trên khuôn mặt lạnh lùng băng giá, một tiếng cười nhạo thoát ra từ khóe môi, trầm thấp đến mức hầu như không thể nghe thấy.
Đồ ngây thơ..