Người Yêu Chí Tử

Chương 67: Con Gái Lâm Uyển


Bạn đang đọc Người Yêu Chí Tử – Chương 67: Con Gái Lâm Uyển


Thẩm Mạnh cười nhạt: “Chuyện bà ta bịa ra bên ngoài đúng là nghe như thật.”
Thấy Phó Kiến Hưng dẫn Lục Hòa Nhi và Lâm Uyển chào hỏi Mạc Tri Sính, không biết Lâm Uyển ở bên tai Mạc Tri Sính nói gì.
Mạc Tri Sính nhìn Lục Hòa Nhi, sắc mặt thay đổi mấy phần, vốn là vẻ mặt kiên nghị lại thêm phần mừng rỡ, ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lục Hòa Nhi thêm chút cưng chiều.
Tôi không rõ là chuyện gì xảy ra, thấy Thẩm Mạnh bên cạnh mặt đầy âm mưu nhìn tôi, nói: “Lục Hòa Nhi chính là con gái Lâm Uyển tìm hai mươi mấy năm, cũng là con gái Mạc Tri Sính.”
Tôi nghe xong miệng há to, Lục Hòa Nhi là con gái của bọn bọ?
Sao trước đây không nghe tin gì?
Lâm Uyển và Mạc Tri Sính nói xong, lại nhìn về phía tôi và Thẩm Mạnh, thấy tôi, Mạc Tri Sính mặt có thêm phần kinh ngạc.

Lâm Uyển tựa như biết ông đang nghĩ gì, ở bên tai ông thấp giọng nói mấy câu, sau đó Mạc Tri Sính mới khôi phục sắc mặt bình thường.
Thẩm Mạnh buông tôi ra, tiến lên chào hỏi với Mạc Tri Sính.
Được tự do, tôi đảo mắt tìm Phó Kiến Hưng trước, nhưng mới vừa rồi Phó Kiến Hưng và Mạc Tri Sính mới chào hỏi, lúc này không biết đã đi đâu.
Tôi nhìn một vòng, thấy khúc rẽ ở hành lang có bóng người quen thuộc, là Trần Huynh, không khỏi đi tới.

Thấy tôi, Trần Huynh hơi sững sờ, sau đó lại nhàn nhạt mở miệng nói: “Chào!”
Thấy tâm trạng anh ta không tốt, tôi mở miệng nói: “Sinh nhật mẹ cậu, sao cậu trông ốm yếu thế, vừa rồi tôi nghe người ta nói, mẹ cậu mất nhiều năm mới tìm được con gái thất lạc.

Sao cậu không qua xem một chút?”
“Xem cái gì?” Anh ta mở miệng, trong mắt hơi hiu quạnh: “Trái tim bà ấy luôn ở phía con gái.

Tôi chỉ là một tai nạn bất ngờ thôi.”
Nghe sự tủi thân trong câu nói của anh ta, tôi thuận tay cầm mâm phô mai nói: “Mỗi đứa bé đều là báo vật trong lòng ba mẹ, dù sao bà ấy mất con hai mươi năm, mất mà tìm lại được tóm lại là vui mừng.

Sau này sẽ ổn thôi.”
Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào phô mai trong tay tôi, không tim không phổi nói: “Tôi lại là hy vọng con gái mà họ nhận là chị cơ, không phải Lục Hòa Nhi, người phụ nữ đó mưu tính sâu quá, ở Lê Viên không phải chuyện gì tốt.”
Tôi bị lời anh ta nói làm bối rối, không khỏi cười nói: “Con gái nhà cậu có thể tùy tiện nhận sao?”
Anh ta nhìn tôi một cái, giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Chị tôi ơi, chẳng lẽ chị nghĩ mẹ tôi rảnh rỗi, trong buổi họp tìm chị tám nhảm à?”
Cậu ta nói chuyện hôm nay?
Tôi không hiểu: “Cậu có ý gì?” Lâm Uyển hôm nay tìm tôi hỏi những vấn đề kỳ quái, mặc dù trong lòng tôi nghi ngờ, nhưng cũng không có cảm thấy có vấn đề gì.
Lúc này Trần Huynh nhắc tới, tôi lại hơi hoài nghi.
“Ha!” Anh ta có chút khinh bỉ tôi: “Với trí thông minh của chị có thể gả cho Phó Kiến Hưng cũng là may mắn.

Tôi từng nói với chị trước đây, trông mặt mũi chị có vẻ giống mẹ tôi, Lục Hòa Nhi cũng giống, chị nghĩ là trên thế giới sẽ vô duyên vô cớ có người giống nhau à?”
Tôi nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Liếc tôi một cái, cậu ta mở miệng: “Ý chính là, mẹ tôi trước đó cũng đã lấy DNA của chị, còn có DNA của Lục Hòa Nhi, đi làm xét nghiệm huyết thống.”
Nói tới chỗ này, anh ta lại khó hiểu nói: “Tôi ban đầu còn tưởng là chị, nhưng không ngờ kết quả xét nghiệm lại là Lục Hòa Nhi.”
Trong đầu tôi một đống suy nghĩ, nhìn sảnh một chút, không thích hỏi ở chỗ này, dứt khoát lôi Trần Huynh đến phòng trà trong hành lang.

Nhìn anh ta, tôi nghiêm túc nó: “Các người thấy tôi và Lâm tổng trông giống nhau nên lấy trộm DNA của tôi đi xét nghiệm?”
Anh ta bĩu môi: “Dĩ nhiên không phải, mẹ tôi tìm người hai mươi nhiều năm, không có đầu mối bà ấy cũng không cố gắng nhiều năm vậy, chị và Lục Hòa Nhi trải qua nhiều thứ giống nhau, mẹ tôi ban đầu không xác định chị và Lục Hòa Nhi rốt cuộc là ai mới đúng, cho nên bà ấy sắp xếp cho Phó Kiến Hưng dẫn theo chị, và cùng gặp Lục Hòa Nhi, sau đó làm xét nghiệm.”
Tôi không hứng thú chuyện tôi và Lục Hòa Nhi cùng trải qua, cái tôi tò mò là Phó Kiến Hưng ban đầu dẫn tôi đến gặp Lâm Uyển, căn bản không phải vì cứu Mộng Thu, mà chẳng qua anh ban ân huệ cho Lâm Uyển.
Mà tôi trong chuyện này lại không biết gì cả.
“Lục Hòa Nhi ban đầu đã biết những chuyện này sao?” Tôi mở miệng, ngực hơi khó chịu.
Anh ta gật đầu: “Phó Kiến Hưng đã từng nói qua với cô ta trước, sau này cô ta có đi cùng mẹ tôi, nhìn có vẻ không giống như không biết.”
Tôi hơi buồn cười, cho nên, cả sự kiện, chỉ có một mình tôi không biết.
“Ha!” Tôi buồn cười, nhưng là không cười nổi, tôi như con ngốc từ đầu đến cuối, sợ rằng có khi bị bán cũng không biết.
Thấy tôi sắc mặt không ổn lắm, Trần Huynh dừng một chút, hoặc là ý thức được cái gì đó, cậu ta thu lại suy tư, hơi đau lòng nhìn tôi, nói: “Chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này không ai nói cho chị là vì lo chị nghĩ bậy, hơn nữa mọi người cũng không dám khẳng định, cho nên…”
“Cho nên, các người đương nhiên sẽ cảm thấy tôi không cần phải biết gì? Giống như kẻ ngu?” Tôi mở miệng, trong lòng khó chịu.
Anh ta cau mày: “Thẩm Mai Trang, chị biết tôi không có ý đó.”
“Ta không biết!” Đáp lại anh ta ba chữ, tôi rời khỏi phòng, tôi cho là chỉ cần tôi hiền lành, đủ cho người khác tín nhiệm, tôi cũng sẽ không bị tổn thương lớn, nhưng thật sự là tôi quá ngây thơ rồi.

Đời này tôi gặp đau khổ là chuyện không thể thiếu.
Trong phòng khách, không ít người tới, đều là quan chức cao cấp, trong đám người Lục Hòa Nhi vô cùng chói mắt, được Lâm Uyển và Mạc Tri Sính kéo tất cả mọi người thăm hỏi sức khỏe, bọn họ giới thiệu cô ta với tất cả mọi người, vừa tốt đẹp lại vừa ấm áp.
Đúng vậy, có vài người, từ khi ra đời đã được may mắn.

Thu lại suy tư, tôi đi loanh quanh trong khu đồ ăn, đời người có buồn hơn, cũng phải ăn ngon, đứa bé trong bụng còn phải lớn.
Có lẽ do lơ đễnh, lỡ va vào ai đó, chiếc bánh mới lấy đã rơi vài vòng, còn cọ vào đồ của người nào đó!
“Xin…” Tôi ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt Kiều Cao Nghĩa đầy mỉa mai.
Thu lại suy nghĩ, định nói xin lỗi nhưng chuyện này, nói xin lỗi hay không xin lỗi cũng vô ích, ngược lại sẽ dẫn tới tranh cãi không đáng có.
Tôi không định tranh cãi, nhưng không có nghĩa là Kiều Cao Nghĩa cũng vậy, nhìn tôi, anh ta cười nhạt: “Thẩm Mai Trang, bây giờ có phải cô rất giận? Rất ghen tị, Hòa Nhi làm con gái Lâm Uyển thì đồng nghĩa với việc cuộc đời cô ấy sẽ thay đổi hoàn toàn.

Người đắt giá như Kiến Hưng, loại người xuất thân nghèo khó như cô, vô luận cố gắng như thế nào, cũng không xứng với anh ta.”
Tôi buông thức ăn trong tay xuống, nhướng mắt nhìn anh ta: “Tôi không xứng, vậy Kiều tổng xứng sao?”
“Cô…” Anh ta tức, muốn phản bác.
Tôi nhàn nhạt cắt lời: “Tôi và Phó Kiến Hưng đã kết hôn, cũng có con của mình, Kiều tổng thích giễu cợt tôi như vậy, là bởi vì trong tiềm thức cảm thấy mình không xứng với Lục Hòa Nhi? Tự ti trong lòng không có chỗ xả, cho nên tìm tôi?”
“Nói bậy nói bạ!” Anh ta đỏ mắt lên vì tức, cởi âu phục trên người ra, ném cho tôi: “Xử lý sạch quần áo này đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.