Bạn đang đọc Người Yêu Chí Tử – Chương 33: Không Còn Mặt Mũi Nhìn Mình
Nói đến đây, anh chợt dừng lại, tôi nhịn không được tò mò nên ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sau đó thì sao?” Vì ban nãy đã khóc nên giọng tôi rất khàn.
Thấy tôi chủ động hỏi, khoé miệng anh khẽ cười, hôn nhẹ lên trán tôi.
Anh nói tiếp: “Sau đó tôi và ông nội trốn về thành phố, suốt chặng đường chạy nạn nên rất nhếch nhác.
Trên đường đi chúng tôi gặp hai anh em, họ đi từ thủ đô ra vùng khác làm ăn.
Tôi và ông nội chạy nạn nên mất hết tất cả tài sản và giấy tờ, vì vậy chỉ có thể vay tiền hai anh em này về thành phố nhưng không ngờ bọn liều mạng đó lại đi theo chúng tôi, sau đó còn liên luỵ hai anh em đó…”
Nói đến đây, dường như tôi đoán được một ít.
Nhìn anh hỏi: “Là Lục Hòa Nhi và anh trai cô ta?”
Anh gật đầu: “Lúc đó Lục Diệm bị thương ở tim, tôi đưa anh ấy về nước chữa bệnh một vài ngày, vốn dĩ có thể chữa được nhưng sau đó gặp chút chuyện.
Sau khi anh ấy đi đã giao Hòa Nhi nhờ tôi chăm sóc.”
“Hai anh em họ cứu hai người nhưng tại sao ông nội anh không đồng ý chuyện của anh và Lục Hòa Nhi?” Theo lý thuyết, ông cụ có thể đồng ý tôi và Phó Kiến Hưng kết hôn thì tại sao không đồng ý Lục Hòa Nhi? Dù sao cô ta cũng xuất hiện sớm hơn, hơn nữa hai anh em họ còn cứu hai ông cháu?
Thấy tôi mở đôi mắt to tròn nhìn mình, anh chợt cười hỏi: “Không khó chịu nữa à?”
Đây là lần đầu tiên anh cười với tôi, dịu dàng chân thành, không hề lạnh lùng thô bạo mà chỉ có vui vẻ.
Tôi ngây người, bỗng thấy hơi xấu hổ, tránh khỏi cái ôm của anh, nói: “Anh chưa trả lời tôi!”
“Những chuyện đó không quan trọng, trễ rồi, chúng ta nên đi ngủ!” Trong lúc nói chuyện, anh lại ôm tôi vào lòng, đặt tay tôi lên chỗ đó, giọng trầm khàn: “Thẩm Mai Trang, châm lửa thì phải dập lửa!”
Tôi chợt tròn mắt nhìn anh như thể không tin nổi, mặt đỏ như máu, người này…
“Tôi chưa khoẻ hẳn!” Tôi nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Hơi thở của anh hơi nặng nề.
Tôi…
Đêm nay, tôi không còn mặt mũi nhìn mình…
Giày vò cả đêm, đến tận khuya mới kết thúc, anh bế tôi đi lau rửa sạch sẽ rồi mới ôm tôi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, ánh nắng tràn vào phòng qua các khe hở của cửa kính sát đất, đốm sáng loang lổ chiếu xuống đất giống như những ngọn nến.
Đêm qua ngủ quá muộn, công ty Phó Kiến Hưng có việc nên đi từ sớm, tôi kì kèo thêm một lúc lâu mới ngồi dậy, nhìn phòng ngủ bừa bộn, thấp thoáng lộ ra hơi thở mê ly đêm qua.
Cảnh tượng đêm qua bất chợt hiện lên trong đầu làm người ta xấu hổ.
Tôi không biết Phó Kiến Hưng lại có một mặt như vậy!
Hôm nay phải đến công ty, lúc tôi thu dọn xong đã sắp mười giờ, không kịp ăn sáng, tôi lái xe đến công ty luôn.
Đỗ xe ở gara, lúc lên thang máy tình cờ gặp Kiều Cao Nghĩa, tay anh ta và thư ký đều ôm một xấp tài liệu, gặp tôi, anh ta còn cười mỉa khinh thường.
Anh ta mỉa mai rằng: “Giám đốc Thẩm chưa ngồi vào vị trí tổng giám đốc mà đã bắt đầu ra vẻ tổng giám đốc rồi, Phó thị sắp đổi thành Thẩm thị rồi à?”
Vốn dĩ Phó thị lập nghiệp bằng bất động sản nhưng những năm nay cũng bắt đầu lấn sang các thị trường khác, vốn dĩ Kiều Cao Nghĩa cũng điều hành công ty riêng nhưng vì Phó thị đã lên sàn chứng khoán, cần hỗ trợ dòng vốn nên Kiều thị và Phó thị sáp nhập.
Kiều Cao Nghĩa vừa là cổ đông vừa quản lý công ty, mặc dù tôi cũng là cổ đông nhưng không có bao nhiêu cổ phần, hơn nữa những cổ phần đó là của ông cụ Phó để lại.
Mặc dù trên danh nghĩa của tôi nhưng quyền sử dụng lại nằm trong tay Phó Kiến Hưng.
Tôi không ngồi thẳng vào vị trí giám đốc này ngay từ đầu, hai năm nay tôi bò lên từ từ, đương nhiên trong mắt người ngoài, với thân phận mợ Phó, muốn bò lên cũng không phải việc gì khó.
Trong mắt Kiều Cao Nghĩa, nhờ Phó Kiến Hưng tôi mới có thể ngồi lên vị trí giám đốc này, cho nên anh ta rất khinh thường tôi.
Nhìn lướt qua tài liệu trong tay anh ta, là hồ sơ công nghệ điện tử về của cấp dưới anh ta, xem ra dạo gần đây lại chuẩn bị tung sản phẩm mới.
“Giám đốc Kiều quá lời, Phó thị mãi mãi là Phó thị, một giám đốc nho nhỏ như tôi khó chịu trong người nghỉ hai ngày thôi mà cũng khiến anh Kiều phải quan tâm đến vậy, Thẩm Mai Trang thật sự cảm kích, nhưng tôi thấy công việc anh Kiều bận rộn lắm.
Anh nên lo việc của mình thì hơn, tránh xảy ra sơ sót.”
Thang máy chỉ có ba người chúng tôi, tôi không có ý định nói hùa theo anh ta, dù gì thư ký của anh ta cũng đang ở đây, cãi nhau với anh ta, tôi ngại mất mặt.
Thang máy mở ra, những lời vốn định móc mỉa tôi bị kẹt trong miệng, cuối cùng anh ta chỉ có thể liếc tôi sắc lẹm rồi ra ngoài.
Về văn phòng của mình, chưa kịp ngồi xuống, Hàn Sương đã bước vào nhìn tôi nói: “Giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Phó bảo cô sang văn phòng của anh ấy.”
Tôi chư kịp ngồi nóng mông, sao Phó Kiến Hưng lại biết tôi đến công ty rồi?
Nén cơn nghi ngờ trong lòng, tôi gật đầu nói: “Được, lát tôi sang.”
Văn phòng của Phó Kiến Hưng.
Văn phòng rộng rãi nhưng không có bóng người nào, vừa trống trải vừa yên tĩnh, tôi bĩu môi, môi trường thế này chỉ có Phó Kiến Hưng mới có thể ở nổi.
Nhìn một vòng, thấy Trần Nghiệp đang ngồi đối diện máy tính trong phòng thư ký bận gì đó, tôi bước đến gõ cửa phòng thư ký.
Nghe có tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy là tôi, anh ta ngạc nhiên nói: “Giám đốc Thẩm, tổng giám đốc ở văn phòng của giám đốc Kiều, lát nữa sẽ đến.”
Tôi gật đầu: “Anh cứ làm việc đi!”
Sau đó tôi vào văn phòng của Phó Kiến Hưng, tìm một quyển sách trên kệ sách, ngồi đọc ở khu nghỉ ngơi.
Sau khi hoàn thành dự án của viện trưởng Lục, xuất hiện một đống chuyện nên công ty không xếp dự án cho tôi nữa.
Lần này Phó Kiến Hưng gọi tôi lên, hơn phân nửa là vì sắp xếp công việc tiếp theo.
Nhưng nghĩ đến những dự định của tôi trong khoảng thời gian này, tôi lại bắt đầu bối rối.
Nếu Phó Kiến Hưng cứ lạnh lùng với tôi như trước thì được nhưng dạo này thái độ của anh đã thay đổi rất nhiều, tôi bắt đầu do dự.
Rốt cuộc rời đi vào lúc này thì có ý nghĩa gì với tôi và con?
“Anh ba, năm đó lúc Lục Diệm mất, anh đã đồng ý sẽ chăm sóc Hòa Nhi, bây giờ anh lại đối xử với Hòa Nhi như vậy, anh có nghĩ cho Hòa Nhi không? Hơn nữa người phụ nữ Thẩm Mai Trang đó hoàn toàn không hợp với anh mà?” Giọng nôn nóng sốt ruột, có thể nhận ra là giọng của Kiều Cao Nghĩa.
Không phải tôi nghe lén mà chỉ là đúng lúc họ bước vào, lại nói to đến vậy nên dù tôi không muốn nghe cũng không còn cách nào khác.
Phó Kiến Hưng và Kiều Cao Nghĩa vào văn phòng, thấy tôi, Phó Kiến Hưng nhướng mày: “Đến đây hồi nào?”
“Mới nãy!” Trả lời anh xong tôi nhìn thoáng qua Kiều Cao Nghĩa, thấy anh ta vẫn bình tĩnh chẳng ngại ngùng gì.
“Dưới trướng Hoa Việt có hai công ty tung sản phẩm mới vào tháng này, cô theo dõi đi, ngoài ra để ý đến hướng đi của Hoa Diệu.” Câu này là Phó Kiến Hưng nói với tôi, anh đưa tài liệu trên bàn cho tôi rồi nói tiếp: “Ngoài ra, sắp đến đợt xét duyệt hằng năm của công ty rồi, cũng đã đến kỳ hạn hợp tác với AC, cô đến phòng kế toán xem thử.
Nếu cần hợp tác tiếp thì cô theo, nếu không hợp tác nữa thì cô đến Công ty Kiểm Toán Tín Thích bàn với Trần Huynh – giám đốc của họ.”.