Đọc truyện Người Vớt Xác – Chương 25
Chẳng lẽ thật sự là do dòng máu của tôi?
Chắc chắn không ai có thể giải đáp thắc mắc này cho tôi, hiện tại tôi cũng không có thời gian để đi xác nhận nó. Cùng lắm nếu nó thật sự nguy hiểm, vậy tôi có thể thử một lần.
“Cô có biết đại khái thi thể ở hướng nào không?”
Liếc nhìn Mạnh Nhiên một cái, ánh mắt của tôi lại vô thức lia về sông Hồng Hà. Dù mặt nước phẳng lặng, nhưng trong đêm tối mắt trần vẫn có thể nhìn thấy âm khí đang ngưng tụ lại chứ không hề tiêu tan. Đây là đại hung chi tượng (cảnh tượng hung hiểm). Nhưng chuyện đi đến nước này tôi chẳng còn đường lùi nữa, chỉ có thể kiên trì tiến lên.
“Cách đây không xa, ngay cạnh bờ sông”
Manh Nhiên đi trước, một người một ma cứ thế lặng lẽ đi về hướng Mạnh Nhiên chỉ. Nếu như cảnh này bị Chu Tam trông thấy sợ rằng sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm xuống đất. Dù sao thì người ma cũng không chung lối.
Đó là một bãi cạn, nhìn không sâu lắm. Nó hẳn là một vũng lầy bị nước lớn tràn lên khi lũ lụt. Về sau nước rút, một phần của nó tích tụ bên trong tạo thành cái hố nước, trông không quá mười mét.
“Có đúng là chỗ này không?”
Bãi cạn quá yên tĩnh và thanh bình. Tôi thực sự không nhìn ra vấn đề gì. Ngay cả âm khí trên sông cũng tụ lại chỗ này ít nhất, gần như chẳng có gì.
“Chính là nơi này”
Mạnh Nhiên không giải thích nhiều, xem ra không phải chuyện gì quá lớn
Tôi ôm thuyền giấy ra. Tôi đã dùng ống mực phun đầy một vòng trên đó. Trung tâm mũi thuyền là bùa trấn thi của Đạo gia. Dù sao Mạnh Nhiên cũng là nhảy sông tự sát, hài nhi trong bụng hơn sáu tháng tuổi, đã sớm có nhục thân (cơ thể vật lý), chỉ hy vọng phương pháp của tôi hữu hiệu.
Lấy ống mực ra, đường ống đã bị tôi gỡ bỏ, một đầu buộc vào đuôi thuyền, đầu kia giữ chặt trong tay, chỉnh cho đường ống đủ dài, tôi lúc này mới lấy cành liễu ra kẹp ở bên hông
Tôi vẫn luôn tin tưởng câu nói kia, sức mạnh của quỷ hồn phụ thuộc vào khả năng ảnh hưởng đến kích thước từ trường xung quanh một người bình thường. Quỷ hồn không thể trực tiếp tổn hại cơ thể người sống. Nó chỉ dùng ảo giác để điều khiển họ, khiến cho họ tự động tấn công
Cánh liễu có thể đuổi tà ma, đứa nhỏ của Mạnh Nhiên trầm mình dưới đáy sông, nếu muốn mê hoặc tôi chỉ có thể đến gần đây, lúc ấy cành liễu có thể bảo vệ tôi an toàn.
Chỉ cần nó không ảnh hưởng đến tôi, tôi sẽ để Mạnh Nhiên xuống nước lần nữa, sử dụng thuyền giấy làm phương tiện, tôi có thể khiến cho thi thể Mạnh Nhiên nổi lên. Một khi đã ở trên mặt sông, lúc đó sẽ tiến hành thủ tục vớt xác bình thường
Nghĩ đến đây, tôi vô thức nắm chặt ống mực trong tay
Đặt thuyền giấy lên mặt nước chỗ bãi cạn. Tôi quỳ lạy dưới dất, lấy ra một tấm bùa vàng xé thành một hình nhân con nít rồi đốt hương châm ngũ quan. Đem người giấy ngâm vào trong nước, bùa vàng mềm nhũn, người giấy trông như đang quỳ xuống lạy. Cũng chính lúc này, chiếc thuyền vốn dĩ không nhúc nhích lại run rẩy một chút, sau đó hướng về phía chính giữa bãi cạn chậm rãi trôi
Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt, một trận gió sông thổi tới, tôi nhịn không được rùng mình một cái. Hóa ra trong lúc lơ đãng mồ hôi đã túa đầy sau lưng
Khi tôi nín thở ngưng thần, phía đối diện liền xuất hiện một bóng hình xám trắng. Tôi còn chưa kịp phản ứng, nó đã lao thẳng vào mặt tôi
Tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan dữ tợn của bóng người xám trắng đó, miệng nó mở to như muốn nuốt chửng tôi
Khoảnh khắc kinh hãi cùng ngây người qua đi, tôi lặng yên không một tiếng động rút cành liễu khô ra. Nháy mắt bóng hình sắp tới gần tôi bị cành liễu quăng ra ngoài
“Bang” Một tiếng vang dữ dội từ bên trong bãi cạn truyền ra
Tôi vung tay, lập tức chỗ nước phía dưới sùng sục lên như nước sôi. Những giọt nước trào lên tựa như muốn đem hình nhân nửa quỳ trên bờ sông lôi xuống, cắn nuốt không thấy đâu nữa
Tôi lại nuốt thêm ngụm nước bọt, mồ hôi theo má rơi xuống mấy lần. Nhưng tôi không dám chớp mắt dù chỉ một chút, cành liễu vừa rồi vung ra đã bị vỡ thành nhiều đoạn tung tóe trong chỗ nước cạn
Chẳng mấy chốc một con ma xám trắng khác lại xuất hiện. Chỉ là lần này tôi sững người lại chỗ. Con ma hướng đến tôi không có ngũ quan dữ tợn và biểu tình dọa người mà khẽ mỉm cười. Trái tim tôi như bị ai cào trúng. Đặc biệt con ma này vừa tới thì còn có một con ma lớn tuổi khác theo sát phía sau
Có chút tia chật vật hiện lên trên mặt tôi. Mặc dù tôi biết tất cả chỉ là giả, đều là ảo giác nhưng tôi không đành lòng móc cành liễu ra dù tôi đã nhìn đi nhìn lại mấy lần. Chúng sẽ làm cho tôi cảm thấy tôi vẫn còn họ ở bên như xưa.
Không sai, hai bóng người tấn công tôi là cha và ông nội
Khóe mắt trào lệ, nhưng chỉ trong chốc lát, bóng ma đã lao đến trước mặt tôi, tay nó chạm vào gò má tôi, lưu lại cảm giác ấm áp trên khuôn mặt. Thật là một cảm giác quen thuộc và đáng mong chờ!
Cuối cùng nước trong khóe mắt cũng hóa thành dòng lệ lăn xuống.
“Xin lỗi, ông ơi!”
“Bang”
Một lần nữa vung cành liễu ra, hai bóng người xám trắng lộ ra vẻ mặt thống khổ, vướng cả vào nhau rồi sau đó biến mất
Khi họ biến mất, tôi mới phát hiện hình nhân dưới chân toàn thân đã bị nước sông thấm ướt. Sợ rằng nếu tôi chậm thêm chút nữa, hình nhân sẽ trực tiếp bị chỗ nước cạn trên sông cuốn mất
Cùng lúc đó thuyền giấy không người lái tự nhiên chìm xuống. Tôi suýt nữa cũng lao thẳng xuống nước vì lực kéo quá lớn
Nếu nó thực sự bị kéo, tôi bất luận thế nào cũng không thể tiếp tục được nữa
Nghĩ đến đây lưng tôi lại lạnh toát, hiện tại không tính là quá muộn! Tôi nhanh chóng lấy một cây nến ra thắp sáng rồi đặt phía sau hình nhân coi như ngọn hải đăng trên biển. Có nó tọa trấn (ngồi trấn), hình nhân ướt sủng gần như bị dòng nước nuốt chửng lại đứng thẳng lên như kì tích
Xem ra sách của ông nội viết không tồi, quả nhiên rất hữu hiệu
Có một đoạn nhạc đệm như vậy, sự tự tin của tôi đột nhiên tăng lên, tôi cầm chặt cành liễu cuối cùng trong tay
Bây giờ thuyền đã đến trung tâm bãi cạn, chỉ còn cách chính giữa hai ba mét. Tôi biết, đây mới là thời khắc quan trọng nhất
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị đối phó với những tình huống sắp xảy ra, cũng là lúc để Mạnh Nhiên đi vào nước thì mặt sông vốn dĩ đã dịu xuống lại sôi trào trở lại, mà biên độ sôi trào thậm chí còn mạnh gấp mấy lần vừa nãy
Ban đầu không có âm khí nào phía trên bãi cạn, nhưng bây giờ lại vì nước sông sôi lên mà âm khí bốn phía đều tập trung lại ở chính giữa, sau đó hóa thành đám mây đen mang hình hài một đứa bé, hơi ngưng tụ. Một âm thanh đủ làm kinh thiên động địa trực tiếp vang lên trong không trung
“Cút đi”