Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 488: Đơn Hàng


Đọc truyện Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma – Chương 488: Đơn Hàng


Bạch Tinh Nhiên cười xoa đầu cô bé:
“Vậy con có bố không?”
“Đương nhiên có rồi”.

“Thế đúng rồi, chúng ta có phải không có bố thật đâu, sao phải sợ người ta nói, sao lại phải tức giận chứ?”
Tiếu Vãn Nhiên nhìn cô, đôi mắt to long lanh ngập nước.

Bạch Tinh Nhiên dùng giấy ăn lau nước mắt trên mặt cô bé tiếp tục nói:
“Còn nhớ mấy truyện công chúa Bạch Tuyết mấy hôm trước bố kế cho con là người thế nào không?”
“Công chúa Bạch Tuyết là kẻ tham ăn, ăn đồ của người khác”.

“Đúng, công chúa Bạch Tuyết là đồ tham ăn ngu ngốc, suýt nữa thì bị kẻ xấu hạ độc chết.

Nhưng cô bé lọ lem thì khác, cô bé lọ lem kiên cường lương thiện, mặc dù lúc đầu bấn thỉu
Nhưng cô bé đã khiến bà tiên cảm động vì sự lương thiện của mình, bà tiên tặng cho cô bé giày thủy tinh và váy xinh đẹp, để cô bé trở thành cô bé xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên đời”, Bạch Tinh Nhiên cười hỏi:
“Nếu là con, con sẽ thích ai?”
“Con thích cô bé lọ lem lương thiện”.

“Vậy nên chúng ta nhường công chúa Bạch Tuyết cho người khác, mình diễn cô bé lọ lem được không?”
Tiếu Vãn Nhiên gật đau, cuối cùng cũng chịu:
“Vâng”.


Nói xong, cô bé quay sang cô Phương ngoan ngoãn nói:
“Cô Phương ơi, con không diễn công chúa Bạch Tuyết nữa, con muốn diễn cô bé lọ lem”.

“Vãn Nhiên ngoan quá, cảm ơn Vãn Nhiên”, cô Phương thở phào, mỉm cười xoa đầu Tiếu Vãn Nhiên, cảm kích nói với Bạch Tinh Nhiên:
“Chị Kiều, vẫn là chị có cách, cảm ơn chị”.

“Không có gì”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười dắt tay Tiếu Vãn Nhiên, dùng mắt ra hiệu với cô bé, cô bé ngay lập tức nói với Miên Miên:
“Miên Miên, tớ nhường công chúa Bạch Tuyết cho cậu, tớ diễn cô bé lọ lem
Miên Miên hừ một tiếng, quay mặt đi.

“Giả vờ vĩ đại thật!”, mẹ Miên Miên kéo Miên Miên qua:
“Đi, Miên Miên, chúng ta không diễn nữa”.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Đường Miên Miên nói con không có
bố, nên con cãi nhau với bạn ấy”.

“Tại sao nói con không có bố chứ?”
“Bạn ấy nói chưa bao giờ thấy bố đến đón con tan học”.

Kiều Phong đột nhiên im lặng.

Bạch Tinh Nhiên vội nói:
“Vãn Nhiên, vừa nãy chẳng phải đã nói với con sao? Có phải con không có bố thật đâu, nên không phải giận”.

“Vâng”, Tiếu Vãn Nhiên gật dầu trong lòng Kiều Phong.

Kiều Phong xoa dầu cô bé, trong giọng nói khó giấu được sự khổ sở:
“Xin lỗi con, tại bố không tốt, bố không thế vào trường đón con tan học”.

“Bố, con không trách bố, con chỉ ghét Đường Miên Miên thôi, mọi người đều ghét bạn ấy”.

“ừm, sau này chúng ta ít tiếp xúc với bạn ấy là được”, Bạch Tinh Nhiên vén tóc mai cô bé.

Tiếu Vãn Nhiên gật dầu, vẫn bò trong lòng Kiều Phong.

Bạch Tinh Nhiên không phải
không cảm nhận được sự buồn bã trên mặt Kiều Phong, cô vươn tay nắm lấy tay anh ấy, mím cười với anh ấy.

Kiều Phong cảm giác được sự an ủi lặng lẽ của cô, trong lòng ngược lại càng tự trách hơn, anh trở tay nắm
chặt tay cô, hít khẽ một hơi rồi nói:

“Xin lỗi nhé, tại anh không có năng lực bảo vệ hai mẹ con em”.

Nếu hai chân anh lành lặn, thì không cần lần nào cũng đợi ở cổng trường, đế người ta hiếu nhầm Tiếu Vãn Nhiên không có bố, càng sẽ không đế Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên cứ phải chịu đựng cái nhìn kì lạ của người khác cùng anh.

“Phong, anh biết em không thích nghe lời như vậy”, Bạch Tinh Nhiên ngấng dầu nhìn anh ấy một cái.

Kiều Phong gật dầu, mím cười:
“Anh biết, anh chí là thấy Vãn Nhiên tủi thân, trong lòng cũng buồn theo”.

“Em cảm thấy chúng ta nên dạy Vãn Nhiên nghĩ thoáng một chút, trên đời có nhiều đứa trẻ trong gia đình đơn thân như vậy, chẳng lẽ bọn chúng phải cảm thấy tự ti sao? Không cần thiết”.

“ừm, nghe thấy chưa con yêu?”
Kiều Phong vân vê thùy tai Vãn Nhiên.

Tiểu Vãn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu:
“Con biết rồi, Điềm Điềm cũng là đứa trẻ không có bố, nhưng bạn ấy sống rất vui vẻ”.

“Đúng thế, con nghĩ được vậy là đúng rồi”, Bạch Tinh Nhiên cười tủm tím khen ngợi.

Mới sáng ra, tổng giám đốc Trương đã ngấn ngơ đi ra từ trong văn phòng, sau đó chống cửa nói với mọi người:
“Ai đó véo tôi một cái,
nhanh lên, ai khỏe thì mau véo tôi một cái.

Nghe thấy lời ông ta nói, mọi người ngay lập tức nghiêm túc, nhìn chằm chằm ông ta không dám động đậy.

Thấy dáng vẻ bất thường của ông ta, cảm giác dầu tiên của mọi người là:
Dạo này kinh tế ảm đạm, doanh số công ty tụt dốc, khiến tổng giám đốc Trương nóng tính này điên rồi!
“Nhanh lên, Tiếu Tống, cậu véo đi”, ông ta vẫy tay với chàng trai trẻ mập nhất trong văn phòng.


Tiếu Tống bị điếm danh chậm chạp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quan sát ông ta rồi nói:
“Tổng giám đốc Trương, anh không sao chứ?”
Tổng giám đốc Trương sốt ruột cũng nói:
“Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của trợ lý tổng giám đốc Tập đoàn Nam Cung, cô ấy nói muốn giao một nửa đơn hàng của Tập đoàn Nam Cung cho chúng ta làm, trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Hay là tôi nghe nhầm rồi?”
“Trời ơi! Thật không?”
chị Phương hoan hô đầu tiên.

Tôi không biết, nên tôi muốn mấy cô cậu qua véo tôi một cái, xem có phải tôi đang mơ không”.

“Tổng giám đốc Trương, anh không nằm mơ”, Tiếu Tống hưng phấn lao đến, ôm ông ta lên quẳng xuống đất:
“Đau chứ? Tổng giám đốc Trương không phải anh đang nằm mơ chứ?”
Bình thường Tiểu Tống bị tổng giám đốc Trương véo tai mắng khá nhiều, nhân cơ hội này trả thù một phen, còn tổng giám đốc Trương ngã ra đất không những không giận mà còn hưng phấn đáp:
“Đau!.


“Đau là đúng rồi, chúc mừng anh, tổng giám đốc Trương”, Tiếu Tống cười tủm tím giơ tay ra với ông ta.

Tổng giám đốc Trương bỏ dậy khỏi đất, lại nói:
“Nhưng họ có một điều kiện rất biến thái”.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.