Đọc truyện Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma – Chương 471: Vận Hạn Năm 30 Tuổi 3
Bà ta nhìn anh trách móc: “Đường đường một người đàn ông, mà bị một người phụ
nữ dày vò ra thế này, người ta nhìn thấy không cười chết mới lạ.
“Bà nội, bà đừng trách Thiên Ân thiếu gia nữa”, Chu Chu lên tiếng nói xong, liền
cất bước đến bên Nam Cung Thiên Ân, cúi người túm lấy cánh tay anh: “Thiên Ân,
anh đừng như thế, anh cứ thế này bà nội thực ra đau lòng lắm, bà và em đều ăn
không ngon ngủ không yên”.
“Đủ rồi!”, Nam Cung Thiên Ân hất tay cô ta ra, đứng phắt dậy trừng mắt nhìn lão
phu nhân nói: “Nếu như bà thật lòng quan tâm cháu, lo cho cháu, thì sao lại hết
lần này đến lần khác làm tổn thương người châu quan tâm nhất? Lần nào bà cũng
lấy lý do là muốn tốt cho cháu, nhưng bà thấy cháu bây giờ có tốt không? Ép chết
Tinh Nhiên cháu thật sự có thể tốt không?”.
Sắc mặt của lão phu nhân cũng thay đổi, bà ta chỉ vào mình: “Không phải là tốt
cho cháu, lẽ nào là tốt cho bà?”.
“Cháu đã nói với bà rồi, cháu không cần bà làm bất kỳ việc gì cho cháu, bà chỉ cần
hưởng phúc giống như bà của các nhà khác là được rồi, cháu đã 30 tuổi rồi, sự
nghiệp và hôn nhân của cháu phải do cháu tự giải quyết, chứ không phải do bà và
Vương đại sự chuyên lừa gạt khắp nơi đó thao túng
“Bốp một tiếng, lão phu nhân giảng cho anh một bạt tai, không nhẹ cũng không
mạnh, đủ để anh ngậm miệng.
Chu Chu giật mình, cô ta vội vàng đỡ lấy cánh tay lão phu nhân khuyên nhủ: “Bà
nội, bà đừng tức giận.
Lão phu nhân vẫn trừng mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân: “Chẳng qua chỉ là một
người đàn bà thôi mà? Cháu muốn đàn bà thế nào mà không có được chứ? Có đến
mức vì một người đàn bà mà từ sáng đến tối chống đối bà không? Năm xưa lúc Chu
Chu đi cháu cũng thế này mà, cảm giác như cả thế giới sụp đổ, như đến ngày tận
thể vậy.
Nhưng rồi chớp mắt cái cũng đều qua sao? Cũng đều quên còn gì? Tình
yêu? Cháu có thể yêu bọn họ được mấy ngày? Năm xưa yêu Chu Chu chết đi sống
yêu? C áu có t ể yêu bọ ọ được ấy gày? ă ưa yêu C u C u c ết đ số g
lại, bây giờ dâng đến mặt cháu còn không buồn nhìn lấy một cái.
Qua một năm
nữa, cháu chắc còn chả biết Bạch Tinh Nhiên là ai nữa, nhìn thấy chưa, đây là cái
thứ cháu gọi là tình yêu đấy, mau tỉnh lại đi!”.
“Nếu cháu còn biết vươn lên, thì mau phấn chấn lên cho bà, làm việc cho tốt, sống
cho tốt, chứ đừng có tự hành hạ mình đến mức người không ra người ma không ra
ma như bây giờ!”, lão phu nhân nói xong, tức tối hít một hơi sâu.
Nghe thấy lời lão phu nhân nói, trong lòng Chu Chu có hơi buồn bã, nước mắt cũng
không kìm được mà tuôn ra.
Lão phu nhân nói đúng, trong lòng Nam Cung Thiên Ân, cô ta sớm đã không còn
địa vị nữa rồi, cho dù Bạch Tinh Nhiên có chết, anh cũng không buồn nhìn cô ta lấy
một cái!
Năm xưa Nam Cung Thiên Ân yêu cô ta như thế, đến nay đến nhìn cũng không
buồn nhìn.
Đúng vào lúc hai bà cháu đang căng thắng, chị Hà cầm điện thoại đi vào, nhìn mọi
người một lượt: “Lão phu nhân, thiếu gia, vừa có điện thoại đến nói thi thể của
thiếu phu nhân đã tìm thấy rồi”.
Tất cả mọi người ở đó đều sững lại, Nam Cung Thiên Ân càng ngày ra không định
thần được, mãi một lúc sau mới run rẩy hỏi một câu: “Chị nói gì?”.
“Thi thể của thiếu phu nhân tìm thấy rồi, giờ đang ở nhà tang lễ chờ khám
nghiệm”, chị Hà lại nói.
Chân Nam Cung Thiên Ân mềm nhũn vịn vào sofa bên cạnh, đầu óc vang lên ong
ong.
Mặc dù đã không ôm hi vọng, nhưng nghe được tin này anh vẫn đau đớn khôn
nguôi, một tia hi vọng cuối cùng đã mất rồi!
“Thiên Ân thiếu gia, anh vẫn ổn chứ?”, Chu Chu đi tới dìu cánh tay anh quan tâm
hỏi.
“Đừng động vào tôi!”, Nam Cung Thiên
Ân hất cánh tay của cô ta ra, sau đó đứng
vững người nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Lão phu nhân vội đuổi theo, vừa đi vừa dặn dò chị Hà bên cạnh: “Bảo bác sĩ Trương
đến nhà tang lễ, mau!”.
Bà ta lo Nam Cung Thiên Ân đến lúc đó sẽ quá đau lòng, bị đả kích mà ngất đi, sẽ
phát bệnh…
“Vâng, thưa lão phu nhân”, chị Hà vừa đi theo vừa gọi điện thoại.
Để đề phòng bất
trắc, chị ta còn gọi cả Thẩm khác đến nhà tang lễ
Một đoàn người lái xe đến nhà tang lễ, Thẩm khác đã đến, Nam Cung Thiên Ân
xuống xe liền vội vàng chạy vào trong, bị Thẩm Khác kéo lại nói: “Anh họ, anh
đừng vội, phải xử lý xong thủ tục mới vào nhận xác được”.
Nam Cung Thiên Ân tức giận đến nỗi quát lên với nhân viên bên cạnh: “Rốt cuộc
phải đợi đến bao giờ?”.
Đảm nhân viên bị anh rống lên thì không dám họ he, chỉ lặng lẽ xử lý thủ tục
nhanh hơn, sau khi làm xong thủ tục, mọi người cuối cùng cũng đến cửa nhà chứa
xác, lão phu nhân không dẫn xem nên chọn đứng ngoài chờ, Chu Chu cũng không
dám vào trong.
Công nhân viên nhìn Nam Cung Thiên Ân và Thẩm khác thì tốt bụng nhắc nhở:
“Dung mạo của người chết rất khó coi, hai người chắc chắn muốn xem chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân hơi cau mày, hai chân mềm ra đến nỗi đứng không vững.
Thẩm Khác thấy anh mặt mày trắng bệch, hơi lo lắng nói: “Anh họ, hay là để em
vào trong nhận xác là được rồi”.
Nam Cung Thiên Ân lại lắc đầu, mặc dù lúc này anh sợ nhìn thấy thi thể của Bạch
Tinh Nhiên, nhưng không tận mắt xác nhận anh sẽ không từ bỏ, tuyệt đối không!
Nhân viên mở cửa phòng chứa xác, đưa hai người đến giả đông lạnh, sau đó kéo
một ngăn đông lạnh trong số đó ra cho hai người xem.
Đó là một thi thể phụ nữ bị cháy và đã bắt đầu phân hủy, không nhìn rõ mặt,
nhưng dáng dấp vào chiều cao nhìn qua thì là của Bạch Tinh Nhiên, đầu óc Nam
Cung Thiên Ân trong chốc lát như nổ tung, lờ mờ.
Nhưng anh không nhìn rõ mặt, anh vẫn không dám tin đây là Bạch Tinh Nhiên,
anh đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, thì bị Thẩm Khác ngăn lại: “Anh họ!”.
“Anh họ đừng động vào!”, Thẩm Khác mặt tái nhợt, tay của người này đã bị chảy
đến phân hủy rồi, cậu ta chỉ nhìn thôi đã thấy buồn nôn khó chịu, thế mà Nam
Cung Thiên Ân còn định nằm lấy?
Nam Cung Thiên Ân thì không để tâm anh giảng ra khỏi tay của Thẩm Khác, đưa
tay ra nằm vào cổ tay cô, xương tay cô đã cứng đờ, nhưng vẫn bị anh kéo ra.
Hành vi của Nam Cung Thiên Ân khiến Thẩm Khác và nhân viên sợ đến ngây
người, không ai anh tại sao làm mọi người đều nghĩ anh điên rồi.
Chỉ có mình anh biết, cổ tay của Bạch Tinh Nhiên có dấu ấn của anh.
Chi là vì do
lửa cháy và ngâm nước, nên cổ tay cô hủy, căn bản không nhìn ra được gì.
Bàn tay anh lướt qua cổ tay cô, bàn tay cô, nhìn thấy ngón áp chiếc nhẫn vàng nạm
ngọc, chút sức mạnh cuối cùng trong tim anh cũng sụp đổ, chân cùng cũng không
thể đỡ được cơ thể nữa ngất đi.
“Rầm một tiếng, anh ngã ra đất.
“Anh họ!”, Thẩm Khác vội vàng thân thể sau đó cùng nhân viên anh ra khỏi nhà
chứa xác.
Thiên Ân ngất đi, trong lòng hết ruột, may mà bác Trương đã chờ nhà tang hơn
nữa trong thời gian ngắn nhất đã đưa anh xe cứu thương.
Nam Cung Thiên Ân sau khi được đưa đến phòng cấp cứu, lão phu nhân ngồi thụp
xuống ghế, Chu Chu đỡ cánh tay bà ta an ủi: “Bà nội, Thiên Ân thiếu gia sẽ tỉnh lại,
nhất định là vậy.
Lão phu nhân lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khác hỏi: “Thế nào?
Là nó sao?”.
Chu Chu đã sốt ruột muốn biết câu trả lời từ lâu cũng ngẩng mặt lên nhìn Thẩm
Khác.
Thẩm Khác gật đầu: “Là chị ấy”.
Lão phu nhân trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Chiếc nhẫn vẫn còn chứ?”.
“Vẫn còn”.
Nghe thấy nhẫn vẫn còn, lão phu nhân cuối cùng cũng yên tâm hơn được một chút.
Lần này Nam Cung Thiên Ân không hôn mê quá lâu, chỉ là lúc tỉnh lại với lúc hôn
mê không có gì khác biệt, vẫn cứ nằm trên giường, mơ mơ tỉnh tỉnh, không giao
tiếp với ai, không ăn uống gì cả.
Hậu sự của Bạch Tinh Nhiên xử lý xong xuôi, nhân cũng đã được đưa đến trước mặt
lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn chiếc nhẫn từ xa, có hơi dè bỉu nói: “Là cái nhân này sao? Có
nhầm không đấy?”.
Chị Hà nhìn chiếc nhẫn nói: “Đúng là chiếc nhẫn đó, chỉ là có thể do lúc xe nổ đã
khiến chiếc nhẫn bị biến dạng, mang đi sửa lại là được.
“Vậy mau đem đi sửa đi”.
“Vâng, thưa lão phu nhân”, chị hà cầm chiếc nhẫn đi ra ngoài.
Lão phu nhân ngẩng đầu lên phát hiện sắc mặt Chu Chu tái nhợt, liếc nhìn cô ta
cười mỉa mai: “Sao? Sợ rồi à?”.