Đọc truyện Người Vô Tâm – Chương 58: Hạnh phúc tìm thấy
– Này, cô đừng đuổi theo nữa . Bổn Vương không phải người cô muốn tìm đâu !
Ma Vương vừa lướt đi trên không trung vừa nói, nhưng mà Tuyết Sa không hơi đâu nghe lời ba xạo của hắn, nàng có chút vui sướng nói :
– Anh ,…. đừng chạy … Em chắc chắn là anh mà ! Đừng chạy nữa, chồng mà chạy nữa thì đừng trách bà đây độc ác ! ….
Nàng cảm thấy dùng lời mềm mại không có hiệu quả nên quay sang dùng thủ đoạn cứng rắn. Ma Vương vừa nghe thấy thế liền hoảng sợ, thân hình dừng lại trên không trung có chút run rẩy lên. Tựa hồ hành vi của Tuyết Sa đã tạo nên một ác mộng tâm lý trong lòng gã vậy.
Ma Vương quay người nhìn nàng, ánh mắt vừa vui sướng nhưng lại vừa sợ hãi. Hắn trầm giọng nói :
– Em …. vẫn khỏe chứ …. Các con … À, ý anh là tụi nó rất ngoan ….
– ” Khỏe cái đầu anh ! ” Tuyết Sa thở hồng hộc, sau đó nàng vươn tay gõ lên đầu Ma Vương một cái, bực tức nói :
– Hừ, anh chạy đi đâu mất biệt mấy ngàn năm vậy hả ? …. Lát nữa anh mà không giải thích được thì … hừ hừ ! Anh biết rồi đấy ! …
Ma Vương khẽ run lên, sau đó hắn nắm tay nàng bay nhanh vào một cánh rừng trống trải, hai người ngồi xuống trên một tán cây rậm rạp, Ma Vương liền thở dài một tiếng, sau đó nói :
– Em có nhớ lần đó em cứu anh từ dưới đáy vực sâu lên không ? Từ thời xa xưa anh vốn là một Ma Vương hùng mạnh, danh chấn hồng hoang đại lục, đánh bại vô số cường giả cấp bậc đại la kim tiên, chuẩn thánh . Và cũng vì thế mà anh gây thù chuốc oán với nhiều đại pháp khác trên tiên giới, tất cả đã tập hợp một lực lượng đông đảo nhằm giết chết anh.
Nhưng anh đây ma giả mạng lớn phúc lớn, dù bản thân có bị đánh nát, linh hồn có bị tịch diệt đi chăng nữa thì anh cũng có thể hồi sinh, linh thức của anh là bất diệt và không thể nào chết đi được. Cùng vì lẽ đó mà bốn đại môn phái hợp lực đánh bại anh rồi tách rời linh hồn và thể xác ra làm hai. Linh hồn của anh bị phong ấn trong thanh Ma Vương Kiếm còn thân thể thì bị phong ấn dưới đáy Hàn Băng Cốc.
Lần đó em cứu chính là thân xác của anh, nhưng do trong thân xác vẫn còn tồn tại một tia ý thức bất diệt nên anh đã hồi sinh trở lại, lúc đó anh rất sợ em … à không, rất yêu em . Nhưng anh không thể là một con người với linh hồn khiếm khuyết được và anh đã âm thầm ra đi, bắt đầu cuộc hành trình tiềm kiếm linh hồn của mình.
Ài … Sau bao năm lặn lội, tìm hiểu thì anh cũng phát hiện ra tung tích của Ma Vương Kiếm. Hắn là một người cực kỳ mạnh mẽ, anh đánh không lại hắn và bị hắn đánh trọng thương, Lần đó là lần thất bại làm anh đau đớn nhất, người nọ cũng không giết chết anh mà dùng một loại bí thuật hút lấy tia tàn hồn còn sót lại trong thân xác anh và trong thân Ma Vương Kiếm này, và cùng nhờ hắn mà phong ấn bên trong đã dễ dàng bị anh nắm được .
Ài … Năm ngàn năm qua anh sống trong bóng tối, có lẽ anh đã quên mất mình là ai, chỉ nhớ rằng mình từng là một Ma Vương không sợ trời không sợ đất, dám liều mạng chống lại những người tự cho là chính phái kia.
Em cũng đừng giận anh, lúc anh mới gặp lại anh lòng anh sung sướng biết chừng nào, nhưng anh sợ. Một khi anh nói ra thì em sẽ không tin, không tin chồng của mình lại là một ma đầu như vậy ! Vả lại, bây giờ anh chỉ còn là một linh hồn mà thôi, anh không muốn mình là gánh nặng cho cả gia đình … Em hiểu không ?! “
Ma Vương thật lòng bày tỏ, thật sự cuộc đời của hắn cũng lắm thăng trầm. Tên thật là gì hắn không còn nhớ rõ, hắn chỉ nhớ mình là Ma Vương , đã từng dám đứng lên chống chọi với tiên nhân, phá bỏ cái quy luật thối nát của bọn hủ nho phong kiến ấy.
– Hu hu … anh thật là ngốc mà ! …. Em đâu để tâm anh là Ma hay là Người, em chỉ cần anh bên cạnh em chăm sóc em mà thôi … Hu hu … Sau này, em không cho anh bỏ đi nữa. Nếu anh dam bỏ đi, hừ hừ, em sẽ hút cạn anh !
Ma Vương hơi giật mình một cái, ” hút cạn ” đây là một từ ám ảnh hắn nhất trên đời. Không phải là sự đau khổ của thể xác mà là sự sung sướng của thể xác, khiến sức lực của hắn bị mất đi trong lúc cuồn hoan với Tuyết Sa. Ma Vương nhớ tới những lần còn ân ái mặn nồng với nàng, Tuyết Sa vốn là một người phụ nữ cuồng nhiệt, nên nàng đòi hỏi Ma Vương khá cao. Có khi cả hai lăn lộn trên giường suốt bảy ngày bảy đêm không ngừng nghỉ.
Khi đó Ma Vương vẫn còn tự tin vào bản thân hùng mạnh của mình, nhưng chỉ sau vài lần bảy ngày đêm như thế thì tinh lực của hắn cũng bị Tuyết Sa hút sạch, thân hình cực kỳ yếu nhược như một người bệnh vậy. Lần đó hắn cảm thấy người vợ xinh đẹp này cũng rất bá đạo, và nảy sinh ra một bóng ma sợ hãi trong lòng.
Tuyết Sa thấy bộ dáng hoảng sợ của hắn như vậy liền cười khúc khích, tiếng cười của nàng ngân vang như chuông bạc, mái tóc dài bồng bềnh trong gió. Ma Vương vươn tay ôm nàng vào lồng, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy ánh sao trên cao, khẽ ngâm nga một bài hát quen thuộc mà lúc mới quen nhau, hắn đã hát cho nàng nghe.
Tuyết Sa từ từ chìm vào trong giấc mộng, trên khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc. Ma Vương nhẹ nhàng bồng nàng lên, thân hình hóa thành một làn khói đen lướt đi vào màn đêm xa xăm.
——
Trong phòng ngủ của Bạch Hổ, Lôi Long cũng đã tỉnh lại, hắn đang vui sướng nằm trong lòng vợ mình, vừa cười vừa nói, tay chân thì đang du ngoạn trên thân thể của nàng. Gương mặt của Bạch Hổ ửng hồng, nàng vươn tay bắt lấy hai bàn tay đang muốn vươn lên đỉnh núi cao trước ngực, giọn nói có chút tức giận :
– Anh …. hư quá, vừa mới tỉnh lại mà đã …. Anh mau dưỡng bệnh cho tốt đi, đợi khi nào khỏe lại thì hãy làm. Được không ?!
– Hử ?! Anh nhớ em mà. Ài ….
Vẻ mặt của Lôi Long có chút buồn bực, hắn cố nén nhịn dục hỏa đang trào dâng trong lòng mình, sau đó vội nói sang chuyện khác :
– Mấy người bạn của anh đâu rồi ?! Họ vẩn ổn cả chứ !
– Em sắp xếp phòng ốc cho bọn họ cả rồi. À … Sao anh biết em ở đây mà tìm tới vậy ?! Không lẽ là tâm ý tương thông ? Vợ chồng cách xa cả ngàn dặm vẫn có thể tìm được nhau .
Lôi Long mỉm cười một cái, nói :
– Đương nhiên, anh vừa tỉnh lại thì ba chân bốn cẳng tìm em. Em biết đấy, anh là một người chồng mẫu mực, là một anh Rồng đẹp trai phóng khoáng, khí thế vương giả tỏa ra bát phương, được người đời tụng xưng là : Thần Rồng ! …. Á, sao đánh anh ?!
Lôi Long đanh ba hoa tới mức nước miếng tung bay thì bỗng dưng bị một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào má hắn, giọng nói của Bạch Hổ nhẹ nhàng vang lên bên tay hắn :
– Hừ, cái tính ba xạo của anh vẫn nguyên như vậy ! Anh không nói thật thì đừng trách em cho anh ngủ ngoài đường một tháng !
Nàng vừa nói vừa trừng mắt nhìn hắn, khiến cho Lôi Long cảm thấy chột dạ, thành thật nói :
– Thật sự … anh nghe thấy giọng nói của con Rùa gọi anh, nên anh đi tới đây ! Ài, ai ngờ lại gặp đám đồ đệ không ra hồn gì của em cản lại, mém nữa chồng em về nơi chín suối rồi.
Lôi Long có chút tức giận mà nói, bất quá Bạch Hổ ở bên cạnh cười không ngớt, nói :
– Ha ha … Coi bộ mặt của anh kìa. Ai bảo mặt anh dê quá chi, chỉ cần vừa mới nhìn đều biết anh là một phần tử nguy hiểm cho xã hội, cần phải diệt trừ rồi. Ha ha ..
Bạch Hổ cười tươi, Lôi Long cũng biết tính của vợ mình hay thích nói giỡn như vậy nên không giận, hắn còn tỏ vẻ đắc ý mà nói :
– Ha ha. Bổn Long anh tuấn tiêu sái, đàn bà con gái vừa thấy là mê … Á, lại nhéo anh ?!
– Hừ, ai bảo tính cả anh xấu thế làm chi ! À, mà anh nói con Rùa, không lẽ là Thạch Quy hồi xưa sao ?
– Ừ, hắn chứ còn ai. Hắn dụ anh tới rồi biến mất tiêu, hừ hừ, lần sau anh gặp lại hắn sẽ lột sạch cái mai rùa của hắn, treo hắn lên cây dùng lôi điện đánh một trăm lần . Ha ha …
Lôi Long tức giận, không lời lẽ nào mà hắn không nói.
– Hừ ! Con Rồng chết tiệt, bây giờ ta ở đây xem thứ ngươi dám làm gì ?!
Bỗng dưng một giọng nói trầm hùng vang lên cắt ngang giọng cười của Lôi Long, rồi sau đó xuất hiện một phù trận vàng rực trên trần nhà, một bóng người từ bên trong phù trận đi xuống. Người vừa mới tới là một ông lão đầu tóc bạc trắng, nhưng vẻ mặt của ông lại hồng hào, trông cực kỳ khỏe mạnh.
Ông lão vừa xuất hiện liền lướt tới Lôi Long, quyền trượng làm bằng cẩm thạch trong suốt của hắn bắn ra mười luồng ánh sáng lên cơ thể của y. Chi thấy tốc độ hồi phục vết thương trên người Lôi Long có thể dùng mắt thường mà nhìn được, rất nhanh toàn thân của hắn đã hoàn toàn lành lặn, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Ông lão thu lại quyền trượng , nhìn Lôi Long nói :
– Hừ, con Rồng chết tiệt nhà ngươi nợ ta một mạng đấy, sau này ta sẽ đòi lại
Lôi Long đã phục hồi lại sức mạnh, còn phép mầu vẫn còn chưa khôi phục lại nhiều lắm. Hắn nghe thấy ông lão này nói như thế liền bực tức nhảy xuống giường, chỉ tay vào mặt ông lão và nói :
– Hừ, con Rùa đen chết tiệt nhà ngươi , nếu không phải mi bảo ta tới đây thì làm sao ta bị đánh như vậy chứ ? Hừ, bây giờ con dám chọc quê ta, không cẩn thận ta lột mai rùa đem bán.
Ông lão này chính là Thạch Quy, là một siêu thần thú của người Marina. Thạch Quy vốn là một siêu thần thú hiền lành nhất, không thích đánh nhau cũng không thích tranh giành với ai cả. Nhưng hắn rất yêu quý thiên nhiên dưới biển, nhất là những rạn san hô cùng với các loài động vật biển khác. Bởi thế, mà khi Thạch Quy tới Trái Đất liền chui xuống Thái Bình Dương làm nơi cư trú và tự phong ấn bản thân mình để phục hồi lại sức mạnh
Nhưng năm ngàn năm trước đây, Trái Đất xảy ra hiện tượng biến đổi lớn khiến cho mực nước biển giảm xuống đột ngột. Thân hình to lớn của Thạch Quy cũng vì thế mà trồi lên măt đất, hình thành một hòn đảo rộng lớn, cây cối trên đảo rất phong phú và đa dạng.
Những người đầu tiên đi tới hòn đảo này đã phát hiện ra hình dáng đặc biệt của nó và gọi bằng một cái tên – Đảo Rùa. Thạch Quy cũng không hay biết về chuyện này, hắn vẫn còn say ngủ trong giấc mộng vạn năm của mình. Nếu không phải vì Lôi Long thức tỉnh rồi đánh nhau với Tử Thần khiến cho Thạch Quy giật mình tỉnh lại thì hắn vẫn còn tiếp tục ngủ.
Bạch Hổ nghe Thạch Quy kể lại chuyện của mình xong liền giật mình, thầm nói : ” Hóa ra bấy lâu nay mình sống trên lưng con rùa này ! Hừ , vậy mà hắn vẫn còn ngủ được đúng là cực phẩm “
Lôi Long nghe xong cũng không biết nói gì, hóa ra con rùa này ngủ cả vạn năm nay cũng chỉ vừa thức dậy mà thôi. Bất ngờ cửa phòng Bạch Hổ mở ra, Lôi Thụy nhanh chóng chạy vào nói với mẹ mình :
– Mẹ, Kakeru tỉnh lại rồi ! Mọi người qua xem cậu ấy đi.
Lôi Long, Bạch Hổ cùng Thạch Quy nhanh chóng đi ra khỏi phòng tới phòng của Gao Red. Lúc này Gao Red đã tỉnh lại, nhưng gương mặt vẫn còn xanh xao do mất máu quá nhiều. Gao Red nhìn thấy Lôi Thụy mang theo mấy người khác tới nên tính ngồi dậy chào hỏi, nhưng Bạch Hổ nhanh tay chặn hắn lại, nàng ngồi xuống nắm lấy bàn tay của hắn ân cần hỏi :
– Cậu thấy trong người thế nào ?
– Tôi .. chỉ thấy chóng mặt một chút mà thôi, cảm ơn dì quan tâm ! Kakeru chân thành nói. Lôi Long ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình nên cười nói :
– Bổn Long chính là chồng của nàng, sau nay cứ gọi là chú Long là được. Ha ha, không đánh thì không quen, cậu nhỏ mạnh lắm.
Thạch Quy ở bên cạnh cũng gật gù, nói :
– Uhm, trong khi ngủ ta cũng cảm thấy có mấy người trẻ tuổi tập luyện trên này, chắc hắn có cậu trong đó chứ ? Khá lắm, chỉ vài năm mà đã mạnh như vậy rồi, tương lai sẽ càng thêm tiến bộ.
Kakeru nghi hoặc nhìn ông lão này, Bạch Hổ ở bên liền nhanh miệng giải thích :
– À, ông ấy chính là bạn của chú Long …. cũng là người đã tạo nên hòn đảo này đấy. Chuyện này không thể nói hết trong một hai câu, sau này có dịp ta sẽ kể cho các cậu nghe. Bây giờ cậu có thể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao mọi người đều bị trúng độc của đối phương ?!
Kakeru liền nhíu mày lại, sau đó lắc lắc đầu nói :
– Tôi không biết vì sao lại bị trúng độc cả, chỉ nhớ rằng sau khi bị … à chú Long đánh trọng thương thì cả nhóm rơi xuống một hòn đảo trên biển và được một người dân ở gần đó cứu giúp. Người nọ mời bọn tôi ở lại dùng một bữa cơm, sau đó chúng tôi cáo từ bọn họ rồi nhanh chóng quay trở về. Nhưng vừa quay về thì sáu người liền cảm thấy đầu óc xây xẩm, thân thể giống như bị ai đó điều khiển vậy. Lúc đó chúng tôi sợ lắm, nhưng không thể kêu lên được, tựa như có vật gì chắn ngang cổ của mình.
Cả nhóm bị người điểu khiển đi lục tung đồ đạc trong phòng này, hình như đang tìm kiếm gì đó nhưng không có.Rồi sau đó, chỉ thấy anh Tsukumaro quát to một tiếng rồi phun ra một con vật kinh khủng từ trong miệng ra, anh ấy nhanh chóng phun lửa đốt cháy con vật rồi chạy tới cứu muốn cứu chúng tôi.
Nhưng cả bọn đều quay sang tấn công anh Tsukumaro, lúc đó tôi đã cố gắng điều khiển cơ thể của mình nhưng không được … Chính tay tôi đã đánh anh ấy, tôi không tin vào mắt mình được nữa …
Gao Red có chút hối hận, trên khóe mặt của anh đã hơi hồng hồng. Bạch Hổ nhẹ nhàng vỗ vai của hắn, nàng nói :
– Cậu đừng tự trách mình, chuyện này không phải bản thân cậu làm ra mà do đối phương khống chế lấy cậu. Hài, không ngờ lại có người lại nhắm vào chúng ta, không biết người này là ai đây ?! Theo như lời của lão Ma nói, thì đối phương xuất thân từ Vu Cương, am hiểu sử dụng trùng độc để điều khiển người khác.
– Dì nói là cái con giống con sâu mà Gao Bạc phun ra đó à ?! … Kakeru có chút lạnh cả người, anh không ngờ một con vật kinh khủng như thế lại nằng trong người mình được. Bạch Hổ gật đầu, sau đó nàng dặn dò hắn nhanh chóng dưỡng bệnh để khôi phục lại, dù sao thì sức khỏe là quan trọng hơn hết.
Ba người đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Lôi Thụy cùng Kakeru, hai người nói chuyện với nhau một hồi thì Lôi Thụy cũng đi sang phòng bốn người khác, nàng cần phải chăm sóc mấy người bạn của mình.
Trời đêm nay rất đẹp, đúng là thời điểm rất thích hợp để đôi lứa tâm tình chuyện tình cảm. Và vợ chồng của Ma Vương – Lệ Tuyết Sa cũng không ngoại lệ, hai người đang ở trên một đám mây trôi lững lờ trên không trung, nhẹ nhàng nói lên những lời tự đáy lòng.