Đọc truyện Người Vô Tâm – Chương 47: Tìm lại gia đình
Ma Vương còn chưa đáp xuống đất liền cảm giác chóng mặt, sau đó thân thể của hắn liền mất thăng bằng té ngã xuống bên dưới.
” Rầm ! “
Thân hình Lý Ngọc Vân rơi thẳng xuống mặt đất làm cho cát bụi bay lên mù mịt. Đám người Tuyết Quân thấy vậy liền hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới bên người hắn. Lúc này, hai mắt của Lý Ngọc Vân nhắm nghiền lại, hơi thở lúc có lúc không, hầu như không còn chút sức sống nào cả.
– Anh … Ngọc Vân ! Anh đừng làm em sợ …
Tuyết Quân hoảng hốt ôm chầm lấy thân hình Lý Ngọc Vân vào trong lòng mình, nàng vuốt mái tóc bị cháy xém của hắn, bàn tay run run lướt lên khuôn mặt cương nghị nhưng tái nhợt, không có chút sức sống.
Lôi Long đưa tay nắm lấy cánh tay của Lý Ngọc Vân rồi nhắm mặt lại, hắn đang dùng tâm thần điều tra cơ thể của chàng. Giây lát sau, Lôi Long mở đôi mắt có đôi con ngươi mày tím ra, cười nói :
– Đừng quá lo lắng, hắn chỉ vì dùng sức quá độ mà trở nên suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba ngày là khỏi.
Tuyết Quân nghe thấy thế liền vui mừng, nàng cuối người nâng Lý Ngọc Vân đứng dậy rời đi. Em gái của nàng – Tuyết Sa ở bên cạnh thấy chị mình thâm tình với người thanh niên này như vậy có chút khó chịu, nàng hậm hực nói :
– Hắn không chết được đâu ! Chúng ta nhanh chóng đi khỏi nơi đây thôi.
Lôi Long gật gật đầu, sau đó hắn nhìn khung cảnh hoang tàn chung quanh mà thở dài, nói :
– Coi như nơi đây đã bị san bằng thành bình địa rồi. May mắn là không có người vô tội nào bị vạ lây.
Năm người nhanh chóng đi khỏi nơi này, để lại khoảng đất ngổn ngang khói bụi, cát đá tung bay trong gió.
Trên bầu trời , mây đen đã tan đi nhanh chóng để lại ánh nắng mặt trời chiếu những tia nắng cuối cùng của một ngày. Từ phương Đông xa xôi, có năm tia sáng đang nhanh chóng phòng về hướng này. Năm người rất nhanh liền đáp xuống bãi chiến trường, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Năm người thanh niên này mặc trên người chiếc áo khoác màu sắc khác nhau, người màu đỏ, người màu xanh, người màu trắng, người màu vàng còn người cuối cùng lại là áo khoác màu đen.
Năm người nhìn bãi đất hoang tàn sau cuộc chiến thầm rúng động không thôi, người mặc áo khoác xanh dương không kìm nỗi mà nói :
– Đáng sợ ! Chỉ sợ không kém năm người bọn mình hợp sức lại ! Trên Trái Đất còn có quái vật khủng bố đến như vậy sao ?!
Người mặc áo khoác đỏ lắc lắc đầu, nói :
– Cũng không hẳn, bởi lẽ bây giờ hắn cực kỳ yếu ớt. Chúng ta nên nhanh chóng đuổi theo người nọ, nếu không thì muộn mất !
Người này nói xong liền hóa thành vệt sáng đuổi theo phương hướng nhóm người Tuyết Quân vừa rời đi. Bốn người nọ thấy thế liền nhanh chóng đuổi theo sau.
————
Qua chừng một hồi lâu sau, cũng từ phương Đông xuất hiện sáu tia chớp bắn tới. Sáu người ngồi trên sáu con quái thú to lớn đưa mắt nhìn xuống bãi chiến trường. Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đi đầu tiên trong sáu người khẽ nói :
– Chị hai đi chưa lâu, chúng ta nhanh chóng đuổi theo mau !
Năm thanh niên trẻ tuổi gật đầu, trong ánh mắt lộ ra tia nôn nóng cũng sự lo lắng bất an. Sau người hóa thành vệt sáng hướng phương hướng Tuyết Quân rời đi mà đuổi tới …
———————
Lôi Long hóa thành một con Rồng to lớn chở bốn người trên lưng mình, hắn có chút bực mình lầm bầm nói :
– Bổn Long không phải cái xe công cộng …. Hừ hừ, coi như hôm nay bổn Long tốt bụng giúp các ngươi…
Tuyết Quân cười khẽ, nàng an ủi hắn :
– Anh Rồng đừng giận nữa mà … Hi hi
– Hừ hừ ! Coi như cô có lương tâm đấy, không như cô bé tóc vàng kia không biết kính già yêu trẻ gì hết.
Lệ Tuyết Sa hừ một tiếng, tức giận nói :
– Không phải Băng Phượng bị tên khốn này đánh trọng thương sao ! ..
-” Em thôi đi. Đừng mở miệng ra là chửi người khác chứ ! ” Tuyết Quân có chút tức giận cô em của mình nói xấu Lý Ngọc Vân.
– ” Chị … ! Em biết sai rồi. ” Tuyết Sa nhỏ giọng xin lỗi, nàng không muốn làm cho chị của mình tức giận thêm nữa. Vì nàng đã sai lầm một lần, nên không muốn gây thêm sai lầm nào nữa. Pháp Sư nọ cũng tỉnh lại nhưng có chút yếu ớt, hắn dựa vào lòng em gái mình nói :
– Em cũng đừng trách chị của em, dù sao … chị ấy cũng khổ !
Sau đó hắn nhìn sang Lý Ngọc Vân trong đang ngủ say trong lòng Tuyết Quân, hiếu kỳ hỏi nàng :
– Cậu thanh niên này rất tốt. Anh cảm thấy hối hận vì chính tay mình gây thương tổn cho cậu ấy.
Tuyết Quân cười một tiếng, nàng cắt lời anh của mình, nói :
– Anh đừng tự trách bản thân mình nữa. Dù sao thì em cũng tha thứ cho anh cả mà. Sau này gia đình chúng ta lại tiếp tục ở cùng một chỗ, nối lại tình cảm xưa kia. Anh hai thấy sao ?!
Khóe mắt Lệ Thiên Thành chảy ra hai hàng lệ nóng, nàng nói có chút khó khăn :
– Đúng … đúng lắm … Sau này chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc ! Ha ha … Chuyện trước kia như mây khói…
– “Đúng, chuyện cũ đã qua thì hãy cho nó qua đi, anh mau chóng dưỡng bệnh để còn chăm sóc mấy em nữa chứ ” Tuyết Sa làm nũng với anh mình, nàng chính là em út trong nhà nên rất thích làm nũng với anh chị của mình và nhất là anh hai.
Tuyết Quân cười cười, một cảm giác ấm áp biến mất từ bấy lâu nay bỗng dưng tràn ngập trong tim .
Ấm áp của gia đình !